Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 14: An Ấu Lê
Edit: Kali
Beta: TH
Mây đen bao trùm lên toàn bộ đoàn phim. Đạo diễn lo lắng sốt ruột, ngồi xổm liên tục hút thuốc, ngay cả Hứa Giáng cũng không còn dáng vẻ ung dung như trước nữa, vẻ mặt như có mối thù sâu nặng, bứt cỏ trên đất để trút giận.
Thẩm Ý Nùng cũng vô cùng lo lắng, thở dài mãi, tự hỏi hiện giờ bọn cô sẽ đi về đâu.
Cảnh quay của Từ Tĩnh cũng đã quay được kha khá, nếu thay người sẽ phải quay lại cả một công trình lớn, không chỉ phải dàn dựng lại cảnh quay mà tất cả vai phụ đều phải quay lại một lần nữa, tiến độ của đoàn phim cũng sẽ bị trì hoãn.
Ngoại trừ việc phải bỏ thêm một khoản kinh phí cực lớn, đổi diễn viên mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Lịch trình của các nữ diễn viên thường đều được thu xếp trước nửa năm, không kể những diễn viên không có danh tiếng gì như Thẩm Ý Nùng. Làm sao để tìm được một vừa có kĩ thuật diễn xuất tốt vừa có danh tiếng ngang bằng Từ Tĩnh để thế chỗ cô ta, là thử thách gian nan trước mắt mà đoàn phim gặp phải.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ý Nùng lại thở dài, lo lắng liệu cô có thể vì thế mà bị thất nghiệp nửa năm hay không.
Chuyện của Từ Tĩnh cuối cùng cũng không còn cách nào cứu chữa được nữa. Đến sáng hôm sau, Kỷ Hiển đăng thông báo xin lỗi và hứa sẽ thay đổi hoàn toàn để trở về với gia đình. Từ Tĩnh vẫn chưa có phản hồi nào, nhưng danh hiệu Tuesday (kẻ thứ ba) đã như bàn ủi dán lên người cô ta. Là người của công chúng, thanh danh và tiền đồ của cô ta đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Đoàn phim lấy ngay lý do này để hủy bỏ hợp đồng với cô ta, tiến hành quay phim đúng hạn, tạm thời nhảy qua phân cảnh của nữ chính, mọi người đều đè nén sự bất an trong lòng, có một sự nơm nớp lo sợ không tên.
Bầu không khí như vậy kéo dài hơn nửa tháng, mãi cho đến một tuần sau vào một buổi sáng sớm, tân ảnh hậu An Ấu Lê cùng một nhóm bảo vệ trợ lý, hùng hổ đi vào cửa.
Toàn bộ đoàn phim im lặng như tờ, chỉ có thể nghẹn ngào nhìn trân trối vì niềm kinh ngạc quá lớn.
An Ấu Lê, lần đầu tiên ra mắt công chúng vào năm mười bảy tuổi, độ nổi tiếng lan rộng nhất nhì trong giới. Kỹ thuật diễn và lượng fans đều không thể nào chê được. Cô ấy lại thường xuyên thay đổi phong cách, phong cách nào cũng diễn được, mỗi nhân vật trong các tác phẩm đều rất đặc sắc, sự nghiệp không có lấy một vết nhơ nào.
Tháng trước, nhờ vào một bộ phim điện ảnh mới nhất giành được giải thưởng vàng, đạt được vòng nguyệt quế của ảnh hậu.
Chỉ có điều cô ấy đã rất lâu không có tin tức về lịch trình mới nào, dường như đã nghỉ ngơi hơn nửa năm rồi. Cho đến nay, số lượng phim của An Ấu Lê không hề cao, một năm có được hai tác phẩm mới ra lò đã coi là nhiều, nghe nói cô chọn lựa kịch bản vô cùng nghiêm ngặt.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của cô ấy rất chuẩn, từ khi ra mắt đến bây giờ An Ấu Lê gần như chưa có bộ “phim rác” nào. Không phải những bộ có tiếng vang cực lớn thì cũng là những bộ được khán giả đón nhận, cơ bản là chất lượng hơn số lượng.
Không ít người xem đều vì điều này mà đặt rất nhiều kỳ vọng vào những tác phẩm của cô từ trước khi bộ phim được phát sóng.
Mặc dù dáng vẻ ảnh hậu bước vào vô cùng khoa trương, nhưng dường như vẫn rất gần gũi, trợ lý cầm những hộp bánh ngọt vừa mua, phân phát cho mỗi người ở đoàn phim. Hộp bánh được đóng gói rất đẹp, nhãn hiệu phía trên là của một thương hiệu bánh ngọt cao cấp.
Thẩm Ý Nùng đúng lúc chưa ăn sáng, cầm muỗng có thể nói là ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa mờ mịt không hiểu hỏi Hứa Giáng. Anh ta vừa quay lại sau khi chào hỏi và đón tiếp bọn họ.
“Họ làm sao tìm được An Ấu Lê tới cứu viện vậy? Cô ấy cao giá như thế.”
“Nói gì vậy! Đoàn phim chúng ta cũng không đủ xứng tầm hay sao?” Hứa Giáng bất mãn nhìn cô nâng bi người khác làm hạ uy phong bừng bừng của mình, phản bác xong mới giải thích cho cô.
“Còn không phải đập tiền vào sao.” Nói tới đây, anh ta kích động, “Bà không biết người phụ nữ kia đen tối cỡ nào đâu, thù lao đóng phim đòi chừng này chữ số ——”
Hứa Giáng ra dấu bằng tay, Thẩm Ý Nùng xém chút nữa bị nghẹn bánh kem, sau khi nuốt xuống mới thật cẩn thận nói ra con số mà cô đoán.
Ai ngờ Hứa Giáng lắc đầu, ý tứ sâu xa, “Phía sau thêm một số 0.”
“Khụ khụ ——” Thẩm Ý Nùng thật sự bị sặc nước miếng, tan nát cõi lòng, ho một hồi lâu mới miễn cưỡng ổn định tâm lý, trợn tròn mắt.
“Ông không gạt tôi chứ, nhiều như vậy! Khương Cửu nhận phim truyền hình cũng không cao như vậy á!!!” Thẩm Ý Nùng khiếp đảm đến mức quên kiềm giọng, phản xạ có điều kiện bật thốt rõ to. Hứa Giáng vội vàng che miệng cô lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
“Nói nhỏ, nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy.”
“Khụ khụ khụ…” Thẩm Ý Nùng suýt chút nữa bị anh ta làm ngộp chết, hít thở không thông, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đấm vào lưng anh ta để anh ta buông ra.
Lúc này Hứa Giáng mới buông tha cho cô, vẫn còn bày ra dáng vẻ cảnh giác, rồi giơ một ngón tay đặt ở giữa môi, “suỵt” một tiếng.
Thẩm Ý Nùng bất đắc dĩ, nhìn anh ta với vẻ chân thành: “Người anh em, cậu cứ yên tâm”.
Cảnh tượng hai người làm trò này rơi hết vào mắt một người đứng cách đó không xa. An Ấu Lê cười cười, nhìn bức ảnh được canh góc chụp tuyệt đẹp trên điện thoại, ung dung mở khung soạn tin nhắn với Trình Như Ca ra, chọn ảnh và gửi đi.
Khi nhận được bức ảnh này, Trình Như Ca đang mở cuộc họp ở công ty, thảo luận về những bộ phim điện ảnh năm sau đã được duyệt. Thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại không nói, mọi người đang thảo luận sôi nổi đều im bặt hết, dồn hết ánh mắt vào người anh, toàn bộ phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ.
Biểu cảm trong đáy mắt của Trình Như Ca không rõ, trên màn hình là bức ảnh thân mật của một đôi nam nữ. Từ góc chụp, Thẩm Ý Nùng như thể được Hứa Giáng ôm nửa người trong lòng, tay anh ta che môi cô, Thẩm Ý Nùng cầm tay anh ta.
Trình Như Ca biết gần đây cô đóng phim cùng Hứa Giáng, hơn nữa còn biết cô được Hứa Giáng giới thiệu vào đoàn phim, hai người là bạn bè. Nhưng anh không biết quan hệ giữa hai người lại tốt như thế, tốt đến mức có thể thân thiết như thế này.
Anh không trả lời An Ấu Lê, ngược lại mở một cái tên khác ra.
Điện thoại của Thẩm Ý Nùng rung lên, ảnh hậu An đã đến trước đó một phút, cười khanh khách chào hỏi cô.
“Cô là Thẩm Ý Nùng à? Rất vui được làm quen với cô.” An Ấu Lê duỗi tay về phía cô, năm ngón tay nhỏ dài, da dẻ trắng nõn xinh đẹp, móng tay được sơn màu của bầu trời đêm, vừa nhìn đã biết đây là một bàn tay tinh tế.
Thẩm Ý Nùng thụ sủng nhược kinh*, vội vàng bắt tay nhẹ với cô ta, đáp lại.
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
“Tôi cũng vậy, rất vui được làm quen với cô.”
Bàn tay kia mềm giống như bông, non mịn đến mức như tàu đậu hủ.
Thẩm Ý Nùng vẫn còn vương lại chút tiếp xúc vừa rồi, không khỏi bồi hồi.
Hơi thở của đồng tiền.
Thật là tuyệt.
Hai người vừa nói xong, Thẩm Ý Nùng nghe được tiếng rung của điện thoại, mở ra xem, ánh mắt ngưng lại.
Trình Như Ca: “An Ấu Lê ở đoàn phim của em sao?”
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn người vẫn đang cười trước mặt mình, cúi mặt xuống, trả lời anh.
“Vâng, buổi sáng vừa tới, tới cứu viện.”
Vẻ mặt cô phức tạp nhìn chằm chằm dòng tin nhắn kia, trong lòng không chịu được nổi lên những suy đoán về mối quan hệ giữa Trình Như Ca và An Ấu Lê. Hai người đã từng hợp tác với nhau từ rất sớm, bộ điện ảnh đầu tiên đã cho An Ấu Lê một khởi đầu cực tốt. Từ đó về sau sự nghiệp rộng mở và thông thoáng không gì cản trở.
Cho tới bây giờ, Thẩm Ý Nùng vẫn còn nhớ rất rõ tình tiết của bộ phim đó.
Trong bộ phim, Trình Như Ca thủ vai một sát thủ, định cư ở một thành phố cổ xưa, nghèo đói. Mỗi ngày đi sớm về trễ, cả khuôn mặt luôn bị che lấp dưới chiếc mũ lưỡi trai, rất hiếm ai thấy được chân dung của anh.
Nhiệm vụ của anh đủ thể loại, nhưng đều là những việc đầy nguy hiểm, làm người xem kinh hồn khiếp vía.
Có một ngày, anh nhận được nhiệm vụ ám sát một người.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, không có khả năng trả được một món nợ kếch xù, vợ ông ta còn cuỗm mất số tài sản còn lại cao chạy xa bay. Ông ta chỉ còn lại một cô con gái gần mười tám tuổi.
Sát thủ theo dõi ông ta hai ngày, sẵn sàng hành động. Đêm đó, khi chuẩn bị xuống tay, người đàn ông kia đột nhiên nhảy từ tầng cao nhất xuống, kết thúc sinh mệnh của mình.
Anh chậm rãi cất hung khí đi, lúc sắp rời khỏi, thấy một cô gái đứng trong góc, mắt mở to, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm anh.
Sát thủ dò xét cô vài giây, quay lưng, sau lưng truyền đến tiếng nói lanh lảnh, “Anh giết ba của tôi.”
Anh dừng lại, trả lời: “Tôi không giết.”
Cô gái đi tới, níu lấy góc áo của anh, ngẩng khuôn mặt đầy ngây thơ và tàn khốc đan xen.
“Anh có thể cho tôi theo anh về nhà anh không.”
“Tôi ở một mình sẽ chết mất.”
Trên sân thượng, chiếc bóng bị hoàng hôn in dấu, kéo dài ra. Khung cảnh này dừng lại rất lâu, sát thủ trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng cử động.
Anh từ đầu đến cuối vẫn không hề gạt đi bàn tay đang túm lấy góc áo kia. Mặc kệ sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ, một đường đi theo anh về tới nơi dơ dáy bẩn thỉu, miễn cưỡng có thể gọi là nhà.
Một trở thành hai, hai con người bị thế giới ruồng bỏ, với một cách chung sống kì dị lại vô cùng hoà hợp, vượt qua năm tháng cuộc đời.
Về sau…
Về sau, cô gái được họ hàng xa tìm tới, cô nghiêm túc làm việc, cố gắng rất nhiều. Sau khi lớn, trở thành một công dân ưu tú, là một người lạc quan, yêu đời.
Sát thủ không muốn làm sát thủ nữa, một ngày nọ, anh trở về với đầy vết máu trên người, khi được cô gái hoảng hốt và bất an ôm lấy gào khóc. Anh trầm mặc một hồi, và đã đưa ra quyết định kia.
Sát thủ đã trả một cái giá rất đắt, cuối cùng cũng thoát khỏi tổ chức thần bí kia, anh trở thành một người bình thường, một người đàn ông đẹp trai.
Kết thúc phim, là cảnh cô gái ấy sau khi trưởng thành cùng với một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trao nhau cái nhìn vào lúc hoàng hôn.
Cô gái kia, là do An Ấu Lê diễn.
Sau khi phim được lên sóng đã tạo nên một tiếng vang rất lớn. Lần đầu tiên Trình Như Ca thử sức với vai diễn vừa dịu dàng vừa mâu thuẫn như thế, nhưng phong thái rất tự nhiên, diễn tròn vai sát thủ trẻ tuổi một cách hoàn hảo.
Mà đồng thời, đây cũng là bộ phim tình cảm đầu tiên của anh. An Ấu Lê đóng vai nữ chính sau khi lớn có rất nhiều cảnh diễn chung với anh. Lúc ấy kết phim, hai người không ở bên nhau làm không ít người tiếc hùn hụt, dồn dập không cam lòng chạy đến Weibo official hoặc là dưới Weibo của hai người kêu gọi, thế là sinh ra một đám fan couple.
Cho tới bây giờ, tổ chức fan couple bí ẩn này vẫn còn tồn tại, mỗi khi hai người có hợp tác chung hoặc là cùng xuất hiện chung một khung hình là kiểu gì cũng sẽ mở tiệc ăn mừng.
Ngay lúc Thẩm Ý Nùng đang suy nghĩ miên man mà tâm tình sắp chìm xuống đáy vực, Trình Như Ca đột nhiên nhắn tới một câu.
“Quan hệ giữa em và Hứa Giáng tốt nhỉ?”
???
Thẩm Ý Nùng lơ ngơ.
“Cũng tạm ạ… Sao vậy ạ?”
Lần này, đối phương chậm chạp không trả lời lại, Thẩm Ý Nùng mù mịt ngẩng mặt lên, An Ấu Lê tò mò dò xét cô vài lần, chợt lên tiếng.
“Là Trình Như Ca sao?”
“Dạ?” Thẩm Ý Nùng ngơ ngác nhìn cô ấy, vẻ mặt đã bị bại lộ, An Ấu Lê nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung quay người.
“Từ từ nói chuyện, tôi đi trước để chào hỏi những những người khác nữa.”
Thẩm Ý Nùng nhíu mày, nhìn bóng lưng cô nàng, còn chưa kịp nghĩ xong, điện thoại trong tay lại rung lên lần nữa.
“Nếu có một ngày tôi và anh ta cùng rớt xuống biển, em sẽ cứu ai?”
“…”
Thẩm Ý Nùng bối rối một hồi lâu, mới miễn cưỡng tìm về lý trí, ngón tay run rẩy đáp lại anh.
“Giả thiết này, không thể nào xảy ra.”
“?”
“Hứa Giáng từng giành được giải quán quân môn bơi lội, tôi, không biết bơi.”
Phòng họp im lặng đến cực đỉnh, chỉ thấy Trình Như Ca tắt điện thoại, không coi ai ra gì rồi dặn dò với trợ lý bên cạnh.
“Thu xếp một chút, ngày mai đi thăm đoàn làm phim của đạo diễn.” Sau đó nhìn mọi người.
“Hôm nay tới đây thôi, tan họp.”