Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 12: Tôi làm cho em
Edit: A Tang
Beta: TH
Hôm đó, Trình Như Ca mang cho cô một phần cháo cá và mấy loại đồ ăn nhẹ khác, ăn rất ngon. Sau đó, Thẩm Ý Nùng đã tìm đến vài nhà hàng nhưng hương vị đều không giống.
Sau khi vào đoàn phim, cuộc sống trở nên bận rộn.
Nữ diễn viên chính của bộ phim này là Từ Tịnh, một diễn viên mới nổi trong hai năm qua. Tác phẩm tiêu biểu của cô này không nhiều nhưng mỗi bộ đều được sản xuất rất tốt. Vì vậy cô ta rất nhanh đã củng cố được địa vị của mình trong giới, vinh dự được xếp vào hàng ngũ diễn viên phái thực lực. Cô ta cũng có một lượng fan hâm mộ nhất định, đối với những người qua đường danh tiếng cũng rất tốt.
Nam chính đương nhiên là Hứa Giáng. Dù sao anh ta cũng là một ngôi sao có đông đảo fan hâm mộ, là một sự đảm bảo về tỷ suất người xem.
“Bạn gái không thể chạm tới của tôi” là một bộ phim tình cảm đô thị nhẹ nhàng, hài hước. Nữ chính mắc một chứng bệnh tâm lý kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn không chịu đựng được sự đụng chạm của người khác giới. Thế nhưng nam chính lại là một ngoại lệ bất ngờ, từ đó hai người bắt đầu một tình yêu dở khóc dở cười.
Trong phim nhân vật của Thẩm Ý Nùng là bạn thân của nữ chính, tính cách rất khác so với cô ngoài đời. Cô ấy là một người cứng cỏi, cũng luôn là người giải quyết ổn thỏa những mâu thuẫn hai nhân vật chính. Mỗi khi hai nhân vật chính cãi nhau đến mức sắp xắn tay áo lao vào đánh thì cô ấy là người tách hai người họ ra để khuyên can, hòa giải.
Lúc đọc xong kịch bản, Thẩm Ý Nùng cười đến suýt ngã xuống đất.
Cô không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của bản thân với mái tóc ngắn màu vàng và một một cặp kính to tròn màu đen. Khi hai người kia cãi nhau cô vừa phải nỗ lực giữ kính không rơi vừa phải cố gắng tách hai người ra, miệng không ngừng lẩm bẩm linh tinh: “Này, hai người đừng cãi nhau nữa. Khẩu hiệu của chúng ta là gì? Thế giới hòa bình!”
Sau đó, hai người kia sẽ ngừng cãi nhau, quay sang đồng thanh hét vào mặt cô ấy: “Im đi.”
…
Thật là buồn cười quá đi mất!
Thẩm Ý Nùng vừa đẩy gọng kính vừa tiếp tục đọc kịch bản, người dựa trên ghế, cười nghiêng ngả.
“Buồn cười như vậy sao?” Hứa Giáng bước vào, cầm một hộp cơm trưa trong tay, khó tin nhìn cô.
“Ông không thấy thế à?” Cô nghiêm túc hỏi: “Nhân vật Hứa Tranh Tử này thật là buồn cười có đúng không?”
“Cũng hơi hơi.” Hứa Giáng suy nghĩ một lúc, gật đầu. “Vì vậy, tôi muốn bà đóng vai này. Sau khi phim phát sóng chắc chắn người hâm mộ sẽ tăng, dạng nhân vật này rất được khán giả yêu thích.”
“Ngài hao tâm tổn trí rồi.” Thẩm Ý Nùng nghiêm túc hướng Hứa Giang ôm quyền, Hứa Giáng liếc nhìn sang.
Hai người đang nói chuyện thì Từ Tịnh từ bên ngoài bước vào. Khi đoàn làm phim nghỉ trưa, Thẩm Ý Nùng không có phòng nghỉ riêng nên thường nghỉ ngơi ở phòng chung. Hứa Giáng hay ghé qua đây, cũng có những người khác thường cùng nhau nói chuyện.
Nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tịnh đến đây.
Cô ta nhìn quanh dò xét, sau đó ánh mắt tập trung vào Hứa Giáng và mỉm cười.
“Anh đã ăn cơm chưa?” Cô ta chào hỏi một cách tự nhiên. Hứa Giáng biểu cảm bình thường, gật đầu để trả lời.
“Có việc nên tạm thời chưa ăn.”
“À… Vất vả quá.” Từ Tịnh nói, vươn người nhìn vào những món ăn trong hộp cơm của anh ta.
“Các món ăn hôm nay có vẻ không quá ngon. Em đã bảo trợ lý mua hải sản rồi, anh có muốn ăn một chút không?” Từ Tịnh mỉm cười: “Hoặc là em có thể mang sang cho anh một chút. Anh có thích bào ngư không? Cua? Tôm?”
“Không, cảm ơn,” Hứa Giáng chẳng cần suy nghĩ đã từ chối ngay, “Tôi không thích hải sản lắm.”
Đây là sự thật, điều này Thẩm Ý Nùng đã biết từ lâu.
“Thật sao? Buồn ghê!” Từ Tịnh cau mày, giơ tay lên che ngực, giả vờ đau lòng. Khi cô ta làm loại động tác này không khiến người khác chán ghét mà ngược lại giống như một mỹ nhân buồn bã làm người ta yêu thương.
“Thật không ngờ em lại bị từ chối.” Giọng nói dịu dàng dễ nghe như những giọt sương long lanh trượt xuống từ cánh hoa tường vy tháng ba đang nở rộ.
“Hứa Giáng, anh thật nhẫn tâm!”
Thẩm Ý Nùng ở bên cạnh nhìn mà than thở. Sớm biết cả hai loại giá trị thương mại của Từ Tịnh đều cao, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là hệt như lời đồn. Ngay cả một người con gái như cô cũng không thể chịu được bộ dáng này chứ đừng nói đến những người đàn ông kia.
Nghĩ đến đây, cô nhìn sang Hứa Giáng, bộ dáng như ngồi xem kịch.
Trên chiếc ghế cách đó không xa, Hứa Giáng nổi da gà, khẽ kêu một tiếng, ánh mắt có chút phức tạp.
“Xin lỗi, cô có thể vui lòng… Ờm… Chuyện đó, nói chuyện tử tế được không?”
“Tôi hơi không thể chấp nhận nổi phong cách này.” Anh ta chân thành nói.
“…”
Mắt thường có thể nhìn ra gương mặt Từ Tịnh lập tức cứng đờ. Cô ta xấu hổ mỉm cười miễn cưỡng. Để hòa hoãn bầu không khí ngượng ngùng cô ta vỗ vai Hứa Giáng.
“Cái gì? Em chỉ nói đùa thôi.”
Trước khi tay cô ta chạm vào người Hứa Giáng, anh ta đã tránh như tránh tà. Anh ta ngay lập tức nhảy ra chỗ khác cách xa nửa mét, khuôn mặt cảnh giác.
“À, xin lỗi.” Sau khi tránh ra, có lẽ thấy mình đã phản ứng thái quá, người Hứa Giáng khẽ động nhưng không hề quay lại, không chân thành xin lỗi.
“Tôi không quen để người khác chạm vào mình.”
Trạng thái của Từ Tịnh không thể tiếp tục duy trì. Gương mặt cô ta không còn nụ cười, ánh mắt kìm chế, dùng sự bình tĩnh cuối cùng để nói một câu.
“Như vậy thì không làm phiền hai người nữa.” Có vẻ bây giờ cô ta mới nhớ ra còn Thẩm Ý Nùng ngồi bên cạnh, nhìn vào mắt cô ta, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười.
“Tôi đi trước.”
“Được rồi, đi thong thả.” Lần này Hứa Giáng lịch sự gật đầu, tư thế như muốn đưa cô ta ra tận cửa.
Có thể nhận ra sắc mặt Từ Tịnh ngày càng kém, cô ta không nói lời nào đã bỏ đi.
Thẩm Ý Nùng nhìn bóng dáng cô ta biến mất, lắc đầu nhìn Hứa Giáng, không biết phải nói gì.
Trước kia trong đoàn làm phim cũng thường xuyên có những ngôi sao nữ chủ động tiếp cận anh ta, đều là kiểu như:
“A, Hứa Giáng, anh thấy màu son hôm nay của em đẹp hơn hay hôm qua đẹp hơn?”
Hứa Giáng sống thật với suy nghĩ, trả lời:”Có sự khác biệt nào không?”
Hoặc là kiểu này:
“A, tôi thích loại ăn trái cây này.” Nhìn vào đĩa trái cây trong tay Hứa Giáng ám chỉ. Anh ta lại lấy một cái dĩa, chọc một miếng cho vào miệng, rồi thoải mái trả lời.
“Tôi cũng thích nó.”
Loại trình độ này Thẩm Ý Nùng cũng có thể lý giải bởi Hứa Giáng là một nam thẳng khô khan chính hiệu. Giống như tình huống lúc nãy của Từ Tịnh, phản ứng của Hứa Giáng hơi thiếu khôn khéo.
Biểu cảm hiện tại của Thẩm Ý Nùng là một lời khó nói hết. Hứa Giáng nhìn thấy liền trừng mắt nhìn cô.
“Ánh mắt này của bà là sao? Rút nó lại cho tôi!”
“Ông có phải là…” Cô bóng gió ám chỉ, gõ gõ đầu: “Trong này còn thiếu cái gì?”
“Bà mới không có não!” Hứa Giáng trợn tròn mắt: “Tôi ghét nhất kiểu con gái õng ẹo. Đừng nói nữa, bây giờ tôi vẫn còn nổi da gà đây.”
Anh ta vừa nói vừa xắn tay áo đưa về phía Thẩm Ý Nùng, để lộ khớp xương rõ ràng và cổ tay trắng như tuyết khiến mọi người ghen tị.
“Bà nhìn xem, có phải đang nổi da gà không?”
Thẩm Ý Nùng: “… Được rồi!”
Từ khi đoàn làm phim bắt đầu quay, đã nửa tháng Thẩm Ý Nùng không gặp Trình Như Ca. Cô mở lại tin của hai người, câu chuyện dừng ở vài ngày trước
“Hết cảm chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Thẩm Ý Nùng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó thì kết thúc.
Vuốt lên để xem tin nhắn của đêm đó.
“Cháo rất ngon, cảm ơn anh ạ.”
“Không cần khách sáo.”
Luôn có thông báo nhắc nhở bên kia đang nhập tin nhắn. Thẩm Ý Nùng đợi một lúc, nhưng không đợi anh trả lời lại đã gửi tin nhắn đi.
“Trên đường về anh nhớ chú ý an toàn. Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau một lúc, người phía bên kia trả lời: “Được.”
Cô đau khổ ngẩng đầu nhìn ảnh của anh. Tài khoản mạng xã hội cũng không khác anh mấy, Weibo mấy tháng không có động tĩnh là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng cũng có một bài đăng nhưng hầu như là tuyên truyền giống như một công việc không có tình cảm.
Tuy nhiên, ảnh đại diện Weibo là chân dung của anh. Trên WeChat giản dị hơn nhiều.
Là một chậu hoa.
Một chậu hoa lan nở rộ.
Rõ ràng đã phóng to và xem nó vô số lần nhưng Thẩm Ý Nùng vẫn có thói quen muốn mở nó. Khi bàn tay chuẩn bị di chuyển lên, ngón tay của cô đột nhiên chạm vào tùy chọn cuộc gọi video bên dưới.
Trái tim cô nhảy lên, phản ứng chậm mất vài giây. Khi lý trí quay lại, lời mời cuộc gọi video đã được gửi đi. Tiếng chuông của cuộc gọi khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Ý Nùng nhanh tay nhấn kết thúc cuộc gọi nhưng đã quá muộn. Khi cô hoảng loạn nhìn chằm chằm vào màn hình, tin nhắn mới xuất hiện ngay lập tức.
“?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Cô giải thích ngay lập tức: “Xin lỗi! Lúc nãy tôi ấn nhầm!”
“…”
Bên kia thực sự đã gửi một loạt dấu chấm lửng. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nhắn tin và gửi đi.
“Đúng rồi cháo lần trước anh mua ở đâu vậy ạ? Tôi đã tìm đến một vài nhà hàng nhưng hương vị đều không giống.”
“Hả?”
“Tôi muốn ăn.” Thẩm Ý Nùng thành thật trả lời.
Hai giây sau, một chuỗi địa chỉ được gửi qua, giống hệt như lần trước.
Trình Như Ca: “Em đến đây.”
“Tôi làm cho em.”
Mặt Thẩm Ý Nùng ngay lập tức đỏ lên.
“… Là anh tự làm sao ạ?” Sau khi bình tĩnh, cô kiên cường tiếp tục hỏi.
“Ừ.”
“Cho nên em đến đây hoặc tôi làm xong sẽ mang sang cho em?”
“Không không không.” Thẩm Ý Nùng nhìn thấy câu nói này cực kì hoảng sợ, không kịp suy nghĩ đã nhắn tin gửi đi.
“Tự tôi sẽ đến đó ạ! Không làm phiền anh phải mang đến đây đâu!”
Tin nhắn vừa gửi đi tinh thần cô mới hồi phục, vỗ vào trán một cái, buồn bã nói nhỏ.
Rõ ràng… Là muốn từ chối!
Ở bên kia, khi thấy câu trả lời của Thẩm Ý Nùng, Trình Như Ca mỉm cười, vui vẻ gõ điện thoại, dù bận vẫn chậm rãi trả lời.
“Được, vậy tôi đợi em.”
Đã đâm lao thì phải theo lao.
Sau khi cẩn thận quyết định thời gian, trong đầu Thẩm Ý Nùng chỉ hiện ra câu này. Gương mặt cô buồn bã, lát sau thở dài một cái.
Nhà của Trình Như Ca nằm trong một khu biệt thự riêng biệt đắt đỏ ở trung tâm thành phố, muốn mua được còn phải thông qua tầng tầng xem xét.
Khu vực này có rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân nổi tiếng. Một số ngôi sao điện ảnh tên tuổi đã nghỉ hưu lâu năm cũng có bất động sản ở đây. An ninh ở đây nghiêm ngặt đến nỗi ngay cả con ruồi lạ cũng không thể bay vào chứ đừng nói đến phóng viên truyền thông.
Có lẽ Trình Như Ca đã báo trước. Sau khi báo tên, Thẩm Ý Nùng được chính nhân viên an ninh đưa đến nhà. Anh ta còn giúp cô bấm chuông cửa rồi mới rời đi.
Một khoảnh khắc ngắn bị khuếch đại đến mức như có thể cảm nhận từng giây, cho đến khi cánh cửa mở ra và người bên trong xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh tượng này đột nhiên kỳ lạ khiến cô nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.
Trong một biệt thự yên tĩnh và xinh đẹp, khi một cánh cửa kỳ lạ mở ra, cô gặp một người không thể tưởng tượng và bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.
“Em đến rồi.” Trình Như Ca nhẹ nhàng nói với một cái mỉm cười, nghiêng người mời cô vào.
“A, chắc là không muộn.” Thẩm Ý Nùng bối rối đưa tay vén tóc ra sau tai. Anh vừa ra hiệu cho Thẩm Ý Nùng đổi dép lê vừa nói:
“Không, bây giờ tôi đang chuẩn bị nấu cơm. Em có thể giúp tôi một chút.”
Trình Như Ca tùy ý nói, tự nhiên đi đến phòng khách. Dưới sự dẫn dắt của anh, Thẩm Ý Nùng từ từ thích nghi nơi này.
“Uống nước không?” Anh cầm một cái cốc và hỏi: “Hay trà?”
“Nước là được rồi ạ!” Thẩm Ý Nùng nhanh chóng trả lời. Trình Như Ca cúi đầu cười cười, tập trung rót nước cho cô, trên môi có một vòng cung nhẹ.
Nắng ấm ngày đông chạy từ khung cửa sổ và nhảy lên vai anh. Khuôn mặt cười đắm chìm trong ánh nắng khiến người ta có cảm giác đang xem một bộ phim nhựa phục cổ trên màn ảnh rộng.
Thẩm Ý Nùng đứng yên tại chỗ, hô hấp không thông, trái tim cũng như ngừng đập.
Tác giả có điều muốn nói:
Nùng Nùng: “Sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy chứ! TvT”