Đọc truyện Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 46
Tử Uyên có chút xấu hổ, hai gò má ửng hồng tựa như hoa anh đào, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh nhưng không thành.
Dạ Thiên gắt gao ôm chặt cô.
Dáng cô mảnh khảnh, vòng eo xinh đẹp thon gọn được anh vòng tay ôm trọn.
Cô lườm anh, Dạ Thiên chỉ cười tà mị,nụ cười mang tư thái lười biếng, vừa ngả ngớn vừa quyến rũ,vô cùng yêu mị.
Tử Uyên không bỏ cuộc, lần này, cô dùng lực đánh mạnh vào vai anh.
Dạ Thiên chịu đau nhưng không hé răng nửa tiếng, hai tay thu lực, nới lỏng.
Tử Uyên chưa chịu dừng lại, cô lấy chân kề sát vào cổ anh, ép anh ngưng động.
Bàn chân nhỏ,trắng không tì vết nhưng rất nguy hiểm a.
Dạ Thiên không thua kém,anh lần nữa ôm lấy chân cô, kéo về phía trước, một tay trực tiếp đè cô xuống giường, tay còn lại ghì chặt cánh tay cô phía dưới hông.
Tử Uyên mặc dù là thiên tài võ thuật nhưng Dạ Thiên đâu phải loại tầm thường, anh cũng là yêu nghiệt trong giới võ thuật a.
Vì vậy, lực đạo trên tay anh đủ lớn khiến cô bất động.
Tử Uyên định mở lời,thì một đôi môi mềm mại, ấm áp ngăn mọi lời nói của cô.
Dạ Thiên hôn cô.
Nụ hôn này thập phần ôn nhu, vừa dịu dàng vừa nồng cháy nhưng rất cẩn thận, anh không muốn làm cô bị thương.
Truyện Lịch Sử
Tử Uyên cô mặc dù từ nhỏ đã học cách chiến đấu, là thiên tài trong thiên tài trên thương trường nhưng tình trường cô không hề có một chút kiến thức.Đơn giản, vì cô chưa từng yêu ai.
Tử Uyên muốn phản kháng nhưng cô bị anh hôn tới say mê, đầu óc quay cuồng,toàn thân tê liệt.Cả người Tử Uyên mềm nhũn nằm bất động, cô không đủ sức để phản kháng rồi.
Dạ Thiên hôn cô rất lâu, rất lâu mới lưu luyến buông ra.
Tử Uyên thở dốc, cố gắng thu khí vào trong lồng ngực.
Đợi hô hấp lưu thông, cô quay sang, định mắng anh một trận.Dạ Thiên trước sau chỉ nhu hoà nhìn cô, anh không nói cũng không muốn nói, lẳng lặng trông cô định khí.
Khi cô vừa quay lại, anh lại bất ngờ hôn cô, không kịp để cô phản ứng.
Nụ hôn ngọt ngào triền miên.
Tử Uyên hết dưỡng khí, cô thở dốc, anh mới buông tha cho cô,bất thanh bất động nằm xuống cạnh cô.
…!
” Ngủ ghế sofa.”- Cô băng lãnh mở miệng.
” Lạnh lắm.”
Cô quả quyết xuống giường, tới cạnh tủ đồ, lấy ra một chiếc chăn bông rồi ném cho anh.
Dạ Thiên bắt lấy chăn, hết cách rồi, anh lẳng lặng đi tới ghế sofa.
Trước lúc đi không quên cho cô ánh mắt ủy khuất.
“Ngủ đi.”
” Được.”
Tử Uyên quả quyết nằm xuống giường đi ngủ.
Dạ Thiên bất mãn, anh ngồi trên ghế tự trách.Có lẽ anh hôn cô lâu quá khiến cô khó thở nên cô mới giận anh.
Lần sau anh nhất định sẽ tiết chế.
Tuy nhiên, đấy là việc của lần sau.
Dạ Thiên tự nhủ rồi cười thầm.
***
Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua lớp ren mỏng, phủ lên khuôn mặt mĩ lệ làm nổi bật nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Tử Uyên.Cô thức giấc nhưng vẫn nhắm mắt dưỡng thần,thích nghi với ánh sáng.
Không lâu sau, cánh mi rung rung khẽ mở để lộ đôi mắt đen tuyền, long lanh ngập nước.
Mâu quang trầm lặng luôn tỏa sáng kì lạ, ánh mắt sát phạt, quyết đoán vừa băng lãnh, lạnh lùng nhưng không kém phần thanh lệ, quyến rũ.
Tử Uyên theo thói quen nhìn sang phía bên cạnh, lập tức,cô đen mặt.
” Sao anh lại ở đây?”- Cô hỏi nhưng không lên tiếng.
Cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Dạ Thiên đồng thời thức dậy.
Mắt phượng vừa mở đã gặp ngay ánh mắt tràn đầy hàn khí của cô.
Hôm qua, đợi cô ngủ say, Dạ Thiên lặng lẽ trèo lên giường, nằm xuống bên cô, thản nhiên ôm cô mà ngủ một giấc ngon lành.
Không lẽ,cô lại giận.