Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo

Chương hap 8: Phân tích bằng trực giác.


Bạn đang đọc Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo: Chương hap 8: Phân tích bằng trực giác.

Chap 8: Phân tích bằng trực giác.
-Em cho là cứ cùng một phương pháp thì cùng một người làm? Hay lại theo giác quan phụ nữ?
——-
Phòng phỏng vấn trong truyền thuyết được nghe đồn là vô cùng rộng rãi, sáng sủa, giám khảo thường có ít nhất là ba người ngồi cách thí sinh vào dự thi với khoảng cách ngắn nhất là năm mét.
Nhưng mà hiện tại so với trong tưởng tượng cũng không có giống là bao nhiêu. Căn phòng này không quá rộng, nếu ném cái máy chiếu to tướng bên cạnh đi để thay bằng cái tủ màu xanh biển nhạt ở phòng của Quỳnh An thì tổng quát diện tích cũng bằng nhau, có cửa sổ kính thay bằng bức tường đủ để ánh sáng lọt vào từng ngóc ngách. Tất nhiên ngoài một người đàn ông đã giới thiệu từ mấy hôm trước, phó tiến sỹ Nikita Nepochaty ra thì chẳng còn ai.
Anh hôm nay mặc bộ vest màu xanh biển sẫm, cùng với màu mắt, bên trong là áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt kẻ sọc cùng màu xanh. Hình như tóc hôm nay cũng đã dài thêm chút xíu.
Lúc Quỳnh An là đứa Việt Nam duy nhất cuối cùng thi luận nói gõ cửa bước vào, anh hình như cũng chưa ngẩng đầu lên mà chỉ nói mời vào, ánh mắt vẫn chăm chú vào danh sách của sinh viên tham gia phần phân tích lập luận nói.
Quỳnh An chào một câu tôn trong bằng tiếng Nga rồi đứng đợi sự đồng ý cho phép mới ngồi.
Lúc này, người đàn ông kia mới thực sự ngẩng đầu lên. Anh mỉm cười gật đầu chào lại một cách lịch sự rồi chỉ vào chiếc ghế tựa đen đối diện mình, giọng Nga anh nói vẫn có chút nhanh và hơi kéo dài âm cuối:
-Садитесь(-Mời ngồi.).
Gật nhẹ đầu, Quỳnh An vẫn đúng phận ngồi xuống, vẻ mặt không nhìn ra chút gì khác biệt khi nhìn người đã hại mình ném tiền mua sách, tới cuối cùng lại chẳng giúp được gì, vừa tốn tiền lại vừa tốn sức.
Bắt đầu mở miệng nói cảm ơn sau đó giới thiệu qua về mình một chút, Quỳnh An lại bắt đầu cố gắng phát âm hỏi bằng giọng Nga chuẩn:
-Tôi có thể bắt đầu chưa?
Nikita cũng chưa gật đầu vội, tay cầm bút chì khoanh vào mấy từ trọng điểm trong bài luận cô gái nhỏ vừa nộp, vẫn giữ nguyên tông nói tiếng Nga nhanh:

-Tôi cho em một bonus, hoặc tiếng Việt, hoặc tiếng Nga, tuỳ em thấy cái nào dễ hơn thảo luận.
Quỳnh An đặt tập photo bài luận của mình lên bàn, vẫn mỉm cười vô cùng có chừng mực mà trả lời:
-Cảm ơn, không cần đâu.
Thật ra không phải Quỳnh An không thích nói tiếng Việt, chỉ là từ ngữ chuyên ngành từ lúc bắt đầu đọc tâm lý cô chỉ học tiếng Nga, còn sự hiểu biết về tiếng Việt trong cái khoản này hoàn toàn là con số không tròn trĩnh.
Vẫn chăm chú đọc bài luận của cô gái Việt, Quỳnh An liếc qua không khỏi đỏ mặt, Nikita thi thoảng còn sửa cả lỗi sai ngữ pháp cho cô bằng bút bi cùng màu cô viết.
-Được rồi, vậy bắt đầu đi.

Chủ đề của lần luận nói này là phân tích tâm lý của tên tội phạm có trong đề được đưa ra hai tuần trước. Quỳnh An sau khi dịch hết sang tiếng Nga đã đóng ổ làm nhà ở thư viện quốc gia suốt hai ngày để phân tích từng chi tiết của những vụ giết người tội phạm này đã gây ra. Vỏn vẹn trong bốn mươi bảy tờ a4, lần lượt kể từng nạn nhân, cách thức chết, từng dấu vết mà cảnh sát thu được tại hiện trường. Còn thông tin về người đã làm ra những điều kinh khủng đó thì hoàn toàn mù tịt. Câu hỏi duy nhất được in ở dòng cuối cùng của mặt giấy cuối cùng đại khái là phải nói hết tất thảy thông tin về tên tội phạm ấy.
Quỳnh An mở lắp chai nước để trên bàn uống một lượng lớn rồi mới bắt đầu nói:
-Thủ phạm của ba vụ giết người được đưa ra cùng là một, có giới tính là nữ, tuổi có thể từ ba mươi tới bốn lăm, theo khoảng cách vết chân thu được ở vụ án thứ ba, chiều cao khoảng từ một mét sáu lăm tới một mét bảy mươi. Có thể là một bác sỹ, cũng có thể là một giáo viên dạy môn hoá học. Và nạn nhân đầu tiên bị hạ độc bằng ricin từ chiếc áo khoác lông cừu màu trắng được tìm thấy ở hiện trường, có thể khẳng định tới tám mươi phần trăm người đàn ông này là chồng hung thủ.
Dừng lại một chút lấy hơi, trong khi ấy thì nghe thấy giọng trầm nhanh phát ra không dùng kính ngữ nói chuyện bằng tiếng Nga:
-Vì sao em có thể chắc chắn rằng thủ phạm là nữ?
Thực ra cái này không khó để đoán ra, Quỳnh An tiếp tục giải thích:

-Người đàn ông là giám độc một công ty dầu khí chết ở trong khách sạn năm sao đó, nơi đây rất có thể là nơi hẹn hò của nạn nhân với người tình trẻ trong một khoảng thời gian không ngắn, sau khi gọi vào số của cô tình nhân trẻ với tên ghi trong điện thoại là thư ký. Chiếc áo lông cừu được cô thư ký tặng vào dịp sinh nhật thứ ba mươi sáu kiểm tra là được tẩm ricin. Nhưng trước đó người vợ đã biết chồng mình ngoại tình nên ngầm đi mua ricin. Tôi đã đọc được từ một quyển sách nào đó, chất ricin của năm mươi năm trước khá dễ mua của những tên buôn lậu.
Nikita vẫn tập trung vào bài luộn viết trên tay, nhưng cũng hoàn toàn không lơ là vào từng lời nói của Quỳnh An, có vẻ anh khá hài lòng về phần phân tích của cô gái trước mặt, nhưng bỗng thắc mắc hỏi:
-Vì sao em không cho rằng việc đó là do cô tình nhân làm?

Nghe câu hỏi xong, Quỳnh An tự mắng mình quá sơ xuất, cô không nghĩ tới vì sao không phải là do cô tình trẻ làm, quên mất chỉ tập trung vào hung thủ cùng nạn nhân mà bot qua hết người xung quanh. Cúi mặt xuống nhìn vào bàn tay đang đan vào nhau, dè dặt trả lời:
-Do giác quan của người phụ nữ.
Nâng mắt nhìn lên khuôn mặt của Quỳnh An, khuôn miệng cười khẽ ra một tiếng rồi chuẩn bị phần bắt bẻ:
-Công bằng mà xét, nếu em theo ngành tâm lý học mà nói theo trực giác hay giác quan ấy, thì chắc để hung thủ ăn ngon ngủ kỹ hưởng hết cái tốt trên đời này mới bắt được nhỉ. Học tâm lý học thì ít nhất cần phải có logic, đọc được suy nghĩ của người khác, lý luận cùng bằng chứng mới đưa ra được kết quả, vậy mà chỉ dựa vào cái trực giác của em mà đòi tìm được tội phạm sao?
Quỳnh An cắn chặt răng, nuốt từng chữ vào bụng, cũng không nói được thêm câu nào phản bác thì lại nghe được Nikita bắt đầu phân tích:
-Thật ra đây là điều hiển nhiên rồi, thứ nhất, chẳng có lý do gì để giết một người đang bao nuôi mình ăn ở, lại được thoả mãn cái sở thích sắm đồ của phái nữ mà người đó còn có nắm giữ công việc của mình. Thứ hai, để leo lên được chức thư ký giám đốc không phải là dễ, những con người như vậy cũng chẳng phải loại ngu dốt mà tự tay dìm chết cơ hội được đổi đời của mình, và cuối cùng, cô ta chắc chắn không ngu ngốc tới độ tự tay cho thuốc độc vào cái áo do chính mình tặng.
Quỳnh An nghe xong không khỏi có chút giật mình. Đúng rồi, tại sao có thể không nghĩ ra cơ chứ? Tất cả những điều Nikita nói đều hiển nhiên.

-Có thể tiếp tục.

Lòng Quỳnh An như tỷ cân treo trên sợi tóc, bắt đầu lo sợ vì mấy cái điều hiển nhiên mình không nghĩ ra được. Mắt vẫn chỉ tập trung vào mặt bàn kính trong suốt, không dám nhìn thẳng lên mà nói tiếp.
-Đáng tiếc là cảnh sát không tìm ra hung thủ sớm, để thêm hai người vô tội nữa chết.
Gấp xong bốn tờ luận Quỳnh An vừa nộp để sang bên cạnh, hai tay Nikita thả lỏng cây bút bi để nó lăn tự do một đoạn ngắn rồi dừng lại gần mép bàn, khuôn mặt anh nhìn thẳng vào cái đầu đang cúi xuống thật thấp của cô gái trước mặt, cười một cái trêu đùa:
-Em chia cách sai nhiều quá đấy, mỏi cả tay!
Quỳnh An nghẹn họng xấu hổ, cái gì cũng không nói được, đành đợi câu nói tiếp theo của phó tiến sỹ trước mặt. Trong lòng không khỏi thở dài đau đớn. Cơ hội đầu tiên để được bồi dưỡng rồi tuyển vào FSB coi như đã bay mất rồi. Giấc mơ coi như đã cách xa cô một chút rồi…
-Em có biết vì sao cảnh sát lại phản ứng chậm như vậy đối với hung thu không?
-Bởi vì nghi phạm lớn nhất lúc đó chính là cô tình nhân trẻ. Mà chứng cứ phạm tội cũng hoàn toàn chỉ có dấu vân tay của cô ta, thời gian bấy giờ, vì là vợ của một giám đốc một doanh nghiệp nên cũng không phải là nghèo, có hai trường hợp em đặt ra. Thứ nhất, ba ta đã mua chuộc được luật sự hoặc cảnh sát nào đó. Thứ hai là bà ta có người quen trong cục điều tra và thẩm vấn. Vì vây nên có thể thoát dễ dàng trong vụ án thứ nhất.
Với lấy cái bút chì dài bên cạnh, bắt đầu xoay trên những ngón tay bị trai, nhưng cũng vô cùng trắng. Nikita vẫn nhìn thẳng vào Quỳnh An, lần này hết chịu nổi mà hơi gắt:
-Em có thể ngẩng đầu lên nhìn tôi được không? Đấy chính là phép tôn trọng tối thiểu cần phải có đấy.
Quỳnh An cũng hiểu chính mình hoàn toàn đã sai nên chỉ lí nhí nói xin lỗi, đối với người Nga, khi nói chuyện mà không nhìn vào mắt nhau thường bị nghĩ mình không tôn trọng đối phương. Bởi vì trong lòng không thấy thoải mái nên tâm trạng bình tĩnh lúc mới vào biến đi đâu mất dạng. Ngầng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử xanh sâm kia chưa quá một giây lại liếc đi chỗ khác. Không phải vì ngại ngùng lo lắng, mà đây là thói quen xấu khó bỏ của Quỳnh An, đó chính là không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Nhìn thấy sự lo lắng cùng xấu hổ trong mắt Quỳnh An, giọng Nikita cũng nhẹ xuống:
-Vậy em nghĩ người vợ trong vụ án đầu tiên có nằm trong một số những nghi phạm không?
Dù cho đầu đã ngẩng lên, nhưng ánh mắt của Quỳnh An vẫn chỉ dừng lại trên đôi môi của người đàn ông trước mặt, cô theo phản xạ trả lời ý kiến của mình:
-Tất nhiên rồi. Bởi vì có liên quan tới tình tay ba, nếu người tình bị nghi ngờ, người vợ cũng không thoát được khỏi sự truy xét của cảnh sát.
-Vì sao em nghĩ cả ba vụ án này là cùng một người làm?

Cái này thì khỏi hỏi đi, đến đứa trẻ con cũng có thể đoán ra được.
-Vì cùng một phương thức là trúng độc, và nơi xảy ra ba vụ án là cùng một thành phố, khoảng thời gian cách nhau cũng không xa lắm.
Uhu một tiếng, gõ năm ngón tay dài lên mặt bàn kính, tiếng Nga với âm lượng không lớn, tốc độ nhanh vẫn chưng hửng không thèm dùng đại từ nhân xưng lịch sự:
-Em cho là cứ cùng một phương pháp thì cùng một người làm? Chẳng may có người muốn hại hung thủ đầu tiên thì sao? Hay lại theo giác quan phụ nữ?
Quỳnh An lên tiếng phản bác ngay lập tức:
-Không phải trực giác, do em đọc nhiều truyện trinh thám quá nên biết được!
“…”
Sau khi nghe thấy một tiếng cười phát ra từ cái miệng trước mắt, Quỳnh An hận không thể lấy cái chai nước trên bàn tự gõ vào đầu mình cho bớt cái thói nghĩ gì nhằn ra hết cái đấy. Trong não không ngừng ra những câu mắng tự đả kích mình:
-“Cái đồ não không làm việc! Tốt nhất im lặng đi còn hơn! Có ai đi giải quyết một vụ án giết người dựa vào truyện chưa? Càng nói càng lòi cái đuôi ngu ngốc ra!”
Vẻ mặt Nikita tràn đầy hứng thú nhìn cô gái ngồi trước mặt. Hôm nay là ngày luận nói cuối cùng, tổng cộng hai ngày này Nikita đã thảo luận cùng mười sáu sinh viên năm nhất, mỗi người đều một tiếng, hơn một tiếng. Thật ra cái vụ án này khá là dễ để có thể lý luận, đi vào suy nghĩ của tội phạm. Nhưng với trình độ của năm đầu cũng không thể nói ăn được một cách ngon lành. Mỗi cuộc đối thoại của những sinh viên kia đều có vô cùng nhiều sơ hở, vô cùng nhiều chỗ phân tích sai. Nhưng họ có một điểm chung là đều dựa vào chứng cứ để cho ra kết quả, và phân tích cũng vô cùng logic. Còn sinh viên Quỳnh An gì đấy này, phân tích đúng, kết quả cũng sai vô cùng ít, nhưng hầu như chỉ toàn dựa vào trực giác, rồi cái gì đọc truyện mà ra…
-Em đọc truyện gì thế? Có thể giới thiệu cho tôi được không? Chắc cũng phải đi mua một tập truyện trinh thám về để phân tích mới được.
“…”
Không còn lời nào để nói, con người trước mặt nói đểu cũng thật giỏi. Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, Quỳnh An có thể khẳng định với cái kiểu nhìn thấu vấn đề, hiểu sạch sẽ tâm lý của hung thủ như vậy thì không phải ngày một ngày hai mà có được. Người ngồi trước mặt giữ chức vụ mà cô mong ước từ nhỏ. Cái loại ngưỡng mộ này, chính xác thì không còn từ gì có thể tả được, và số tiền ba nghìn mua sách cũng bị đá văng ra khỏi đầu không còn một dấu vết.
—-
Hôm qua vì viết quá vội, nên kiểu lúc đọc lại không một tí hài lòng nào về chap 7 một tí nào hết. Để bù cho việc mọi người đọc 1 chap chả có tí gì đặc sắc, qua tớ ngồi viết thêm một chap này@@ Lần đầu tiên viết kiểu thể loại vừa quân nhân, vừa tâm lý này nên vô cùng nhiều sơ hở, cứ chém thẳng tay ạ :3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.