Đọc truyện Yêu Cậu Lớp Trưởng! – Chương 9: Biến lớn hay cơ hội?
Lời cô nói nhẹ tựa gió thoảng nhưng cũng khiến tim ai đó run lên từng hồi. Cậu chẳng nghĩ cô lại bạo dạn tới vậy. Rất cá tính, lúc nào cũng phăng phăng đi trước. Cậu định chính cậu mới là người tỏ tình cơ, giờ lại để người ta tỏ tình trước, liệu có phải hơi mất mặt không?
Cô nhìn cậu chăm chăm, má hây hây đỏ. Nói xong, cô mới thấy gan mình to, chẳng biết lấy dũng khi ở đâu mà bạo giữ. Nhưng nói rồi lại lo, nhỡ cậu không đồng ý thì sao? Chính vì sợ, cô mới đón đầu tiếp
– Cậu nói đi. Đồng ý hay không? Còn nếu chưa đồng ý thì để tôi theo đuổi tiếp.
– Tôi…. thực ra… – Cậu ngại nên ấp úng.
Cô mạnh mẽ thật, đây chẳng phải điều cậu muốn sao, dù hơi sớm so với dự định nhưng cậu đồng ý luôn cho rồi.
– Tôi….
Cậu còn nói dở, bỗng điện thoại reo lên inh ỏi. Cậu dành trì hoãn, lấy máy ra nghe.
Cô lộn cả ruột, suýt thì cầm cái máy ném đi. Gọi lúc nào không gọi, ngay cái lúc lãng mạn mùi mẫn của người ta thì phá đám. Liệu có phải cô gây thù chuốc oán với ai không vậy?
” Mẹ thây… bà mà biết ai, mà thiến…” – Cô nhìn cái điện thoại lăm lăm, nghĩ thầm trong đầu
– Được, em sẽ qua phòng thầy bây giờ. – Hắc nói
Cô bỗng xị mặt, có cần thiết phải vội vã thế không? Có chuyện gì quan trọng hơn cái việc tỏ tình này à?
– Mình phải đi trước, Nhi cứ ở đây ngắm hoa nhé!
Hắc nói rồi chạy như bay ra khỏi khu vườn, Nhím ngồi bệt xuống băng ghế gõ màu trắng. Kết thúc bi thảm thật, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu chờ mong, tất cả đều kì công chuẩn bị. Đúng là người tính không bằng trời tính. Cô ngòi buồn thiu, ngắm hoàng hôn đỏ au dần lấn chiếm trên bầu trời xanh, ánh nắng dịu lại, gió hiu hiu. Thôi thì, đã chờ được ba năm, chờ thêm một chút cũng không sao, cậu chưa từ chối thì nghĩa là còn hy vọng, mà kể là cậu có từ chối, cô cũng vẫn sẽ theo đuổi tới khi nào cậu gật đầu thì thôi.
Uể oải đứng dậy, vác cái bụng đói meo mốc ra khỏi cổng vườn hồng Vương Hậu. Đôi mắt luyến tiếc nhìn lại nơi mỹ cảnh lần cuối, có lẽ, lần sau, cô nên tìm một nơi khác, nhất là phải không có sóng điện thoại.
– Này… Cậu đi đâu đó.
Nhím đang đi thì có tiếng nói vang lên từ đăng sau, một cậu nam sinh trông quen mắt từ từ bước đến đ bên cạnh. Cô chẳng quan tâm nữa, cũng không trả lời câu hỏi ấy, chắc nhầm người thôi.
– Này… Sao không trả lời? – Cậu ta lại hỏi
Cô đứng lại, ủa, vậy là đang nói chuyện với cô sao, nãy giờ tưởng nhận nhầm. Mà rõ là cô cũng không quen mà
– Mình là Trí Nghĩa 12A10 ngay bên cạnh lớp cậu nè. Không nhận ra sao?
– Ừa, ngoài lớp trưởng lớp tôi thì tôi chẳng biết thằng chó nào hết – Nhím vừa lững thững di vừa nói, chẳng thèm ngó mắt tới cậu ra
Nghĩa cắn chặt môi, cố nuốt trôi lời nói của Nhìm rồi lại nở nụ cười, chạy lên trước đối mặt cô
– Đi ăn tối với tôi được không? Tôi mời. – Cậu ta lại cười, một nụ cười cua gái rất điệu nghệ.
– Tôi không ăn đồ bố thí. Xin lỗi ha. – Nhím nói rồi lách người qua đi thằng
– Sao lại là đồ bố thí… Tôi có nhã ý mời cậu mà. Dù sao thì hôm nay canteen cũng đóng cửa để sửa chữa, cậu mất công ra ngoài tìm quán ăn, chi bằng đi với tôi.
Cô cay mày khó chịu, tự dưng chui đâu ra một thằng vịt giời lắm mồm, đã bảo không mà lại cứ cố níu kéo, bà có chết đói cũng chẳng thèm cơm nhà mày. Trông cái mặt đã khó ưa, chẳng đẹp trai như cậu, lại còn lắm mồm chẳng điềm tĩnh như cậu. Miệng cứ cười như kiểu răng mình đẹp lắm ý, trông chẳng ra cái hồn gì cũng đòi cua gái. Những thứ trên mặt cậu ra khiến cô thấy ghét khi mới chỉ nhìn thôi.
– Hôm nay tôi đợi lớp trưởng, cậu cứ ăn trước. Cảm ơn!
Cô nói rồi chạy biến. Nghĩa đứng lại, miệng nhếch lên cười “Rồi để xem, tôi sẽ can thiệp vào cuộc đời các người thế nào!”
Cô bước chân nặng trĩu về phòng, Gia Lạc đang ăn pizza thấy Nhím thễu thượt về thì cũng không khỏi nhìn từ chân đến đầu. Mất hút từ sáng, giờ vác cái bộ mặt thảm hại này về, không phải là bị lớp trưởng mắng đấy chứ?
Mà ôi dào, mụ Nhím thì có ngày nào là không bị lớp trưởng mắng đâu, mắng suốt ấy, mà càng bị mắng càng thích hay sao mà mồm cứ cười tận mang tai. Tình yêu khiến người ta có sức mạnh phi thường, toàn làm những điều diên dở.
– Ăn cơm chưa? – Lạc hỏi
– Không ăn.
Nhím trả lời mệt mỏi, thả người úp như thìa xuống giường nghe nặng phịch. Không hiểu mụ dở mặc bệnh cười hôm nay làm sao. Lạc cũng chẳng buồn hỏi, làm xong bài tập lập tức ngúng quẩy cái mông đi chơi với Hạo Bối đang đợi bên dưới.
Cô mệt mỏi lôi điện thoại ra, chẳng một tin nhắn, không biết cậu đã xong việc chưa, có đói không? Nhím nhắn một tin hỏi thăm mà chẳng thấy trả lời. Từ trước tới giờ vẫn vậy, toàn là cô chủ động, ngay cả bây giờ mọi chuyện được thổ lộ rồi, cậu vẫn chẳng hề thay đổi suy nghĩ hành động của mình. Vẫn cứ lạnh lùng như thế, cô thật muốn chết quá. Rốt cuộc là cậu đã đổ chưa?
Cô đau đầu suy nghĩ. Bỗng ngồi bật dậy, nếu trước mặt khó nói quá, chi bằng nói qua điện thoại lại dễ hơn thì sao. Tuy không thể nào thích bằng tự tai tự mắt chiêm ngưỡng dung cảnh ấy nhưng miễn cậu đồng ý thì lời nói yêu thương để dành lại một thời gian cũng được.
Cô nhấn tay vào số máy của cậu, tiếng tút dài vang lên cùng con tim hưng phấn đập thình thịch, cô nửa cười nửa khóc, lòng vừa lo vừa run, nôn nao khó tả.
” – Alo” – Tiếng cậu trầm ấm
– Lớp trưởng à? Xong việc chưa? Ăn gì chưa, tớ mang cơm cho đằng ấy nhé! – Nhím nói run run
” – Chưa, còn một số thứ nữa, không cần mang cơm đâu, tối rồi, Tiểu Bạch mua cơm cho tôi rồi.” – Cậu vẫn đáp lại bằng giọng lạnh lùng như gió Bắc
– Chuyện hồi chiều ý, nói nốt được không? Một câu thôi.
” – Ờm, thực ra thì tôi cũng….Khoan đã, thầy Hy gọi tôi, nói chuyện sau nhé.” – Hắc vội vàng nói rồi cúp máy
Nhím ú ớ gọi, đáp lại chỉ là tiếng tút dài, cô quăng chiếc điện thoại đến cốp một cái vào gầm giường, kéo trăn trùm đầu, muốn phát điên lên. Năm lần bẩy lượt bị phá đám, hỏi ai chịu cho nổi. Chuyện xương máu cả đời, mà cứ có người cản mũi là sao? Có một câu vài giây cũng chẳng cho nói nốt. Cái cảm giác ăn không ngon ngủ không yên nó
Giờ ngủ cũng chẳng ngủ được, tức đầy anh ách một bụng thì chịu sao được, Nhím bực mình lấy quần áo đi tắm, cả căn phòng trống hoắc, ai cũng đi với cặp của mình, cớ sao cô lại cô đơn tới mức này. Ông giời đúng là toàn làm khổ người đẹp thôi.
Tắm xong, bụng réo inh ỏi, cô lê thân ra ngoài, gió lạnh thổi khiến cả người rét run. Quên áo khoác rồi, đành kệ vậy, đi kiếm quán ăn trước cái đã không thì ngất ra đây mất.
Đang ngó nghiêng một hồi ở đoạn đường ngã tư thì bỗng một chiếc áo khoác mỏng được quàng lên người cô, Nhím giật mình quay lại, cái bản mặt không ưa nổi của tên Nghĩa hồi chiều lại nhe nhởn ngay đằng sau
– Nói đi cùng tôi rồi mà, lớp trưởng lớp cậu bận lắm.
Nói rồi cứ bám riết Nhím đi cùng luôn. Cô cũng ậm ừ đáp lại vài câu, trời lạnh có cái áo chùa khoác tạm cũng chẳng chết ai. Không làm gì có lỗi với cậu là được.
Hai người vào một quán ăn nhanh trên đường, cô ăn uống rất thoái mái còn Nghĩa chủ yếu là ngồi nhìn. Tầm 9h thì cô ra khỏi quán đi về, cậu ta lại hộ tống về tận nơi, trên đường cũng nói nhiều chuyện, chủ yếu cũng là cậu ta nói, cô chẳng để vào đầu. Cô ghét bọn đàn ông nói ngon nói ngọt như rót mật vào tai, tất cả chỉ được cái mồm chém giỏi, cứ như cậu ý, chẳng nói năng gì, nhưng hứa gì làm nấy, không hứa cũng làm, thật thà chân thành mới là mẫu đàn ông lý tưởng của cô. Đến cổng kí túc xá, cô bỏ áo khoác ra trả cậu ta, miệng nhanh nhảu
– Cảm ơn.
Nói rồi bước nhanh lên cầu thang, Trí Nghĩa vẫn đứng nhìn, không quên nói với theo
– Lần sau chúng ta lại đi ăn nhé!
Cô không đáp lại, đi thẳng bi hâm à? Không có đâu nha, có thời gian cô sẽ rủ Hắc đi ăn, chưa tới lượt cậu ta đâu. Nghĩa ngao ngán lắc đầu, biết cơ hội của mình gần như con số không nhưng để có được cô, thủ đoạn nào cũng cũng sẽ làm. Hơn nữa, cậu ta đang biết một việc rất quan trọng, có thể sẽ xoay đổi tất cả. Và cũng có thể, cô sẽ trở thành của Trí Nghĩa này.
Khi ấy, Hắc ở phòng văn phòng thầy hiệu phó Phi Hùng, có cả giám thị Hy nữa, thực ra không phải cậu đã gây tội gì mà họ chỉ muốn nói chuyện với cậu, một việc quan trọng
– Đây là cơ hội tốt nhà trường đã dùng hết sức lực để dành về cho trường mình hai tấm vé sang đó huấn luyện. Mong em sẽ suy nghĩ kĩ về việc này.
Hiệu phó đã lựa chọn rất kĩ, rất nhiều lần, cuối cùng mới chỉ quyết được cậu. Cậu đã rất bất ngờ, quả thực, đây không phải chỉ là cơ hội tốt, mà là cực tốt.
Tại một trường quân sự nổi tiếng của Mỹ đang mở một cuộc chiêu mộ học viên giỏi về bom mìn để huấn luyện. Cả hiệu trưởng lẫn hiệu phó trường Tân Lập phải khó khăn, móc ngoéo nhiều mối quan hệ mới có thể cạnh tranh lấy được hai vé quý hiếm. Cậu chính là người được ưu tiên chọn đầu tiên, và còn được giao cho quyền chọn người đi cùng mình, sở hữu tấm vé thứ hai, một người mà cậu tin là phù hợp.
Cậu mỉm cười thầm, lòng vui phơi phới, đây chẳng phải là một cơ hội quá tốt sao, sự huấn luyện sẽ làm cậu am hiểu và thành thạo hơn, từ đó sẽ vững vàng hơn khi vào đại học, thậm chí còn dễ dàng lọt được vào ” Biệt chủng đặc nhiệm Cao cấp TAC”, một giấc mơ mà không học viên nào không mong ước. Cơ hội này, giá nào cậu cũng phải nắm chắc trong tay, vấn đề là người còn lại.
Cậu chào hai thầy rồi về phòng, không quên hỏi một số thứ cần trong hồ sơ
– Em chỉ cần nộp các giấy tờ tùy thân, hộ chiếu và giấy kiểm tra sức khỏe là được.
Cậu cười rồi về phòng… Kiểm tra sức khỏe thì mai đi là được.
Đêm, Hắc thao thức, cậu muốn người ấy đi cùng cậu, nhưng trong đội có nhiều người rất tài, đây cũng là cơ hội tốt của họ. Cậu nên làm gì bây giờ, có nên ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình không. Nhưng nếu được đi cùng cô, hai người vi vu đất Mỹ, rồi cậu sẽ đáp trả tình cảm của cô, hơn thế còn tỏ tình với cô một cách hoành tráng.
Cảm giác phân vân theo cậu đi vào giấc ngủ.
Một giấc mơ không mất tốt đẹp ghé thăm làm cậu bừng tỉnh
” Không! Không thể nào” – Cậu tự trấn an
Thực chất, đây có phải một cơ hội tốt, hay là đầu ngọn sóng gió mà cậu phải trải qua. Rồi họ đi cùng nhau, hay một người đi một người ở lại ngóng chờ, đơn giản như một tờ giấy, chỉ là ta không đủ can đảm để viết lên đó những lời ngọt ngào.
Lời yêu chưa nói đến, cớ sao lại chia ly?
Cậu có thích cô không? Lòng hai người tự khắc hiểu rõ, chỉ có điều, cơ hội này, chưa thể nắm giữ…