Đọc truyện Yêu Cậu Lớp Trưởng! – Chương 17: Cuối cùng cũng sắp gặp nhau rồi!
Giờ đâu thể nói về là về được, cậu là người của Lam Cầm,từ ba năm trước rồi.
Hay là đánh đổi… một cái gì đó… may ra!
Cuộc gọi vào ban sáng tinh mơ khiến Nhị Hắc nheo mày, cái nắng đầu tiên hắt vào qua rèm cửa màu rêu. Cậu hướng mắt nhìn ra ngoài, miệng thở dài rồi nhanh chóng xuống giường. Đã gần một tháng kể từ khi cô về nước, những cuộc gọi vẫn đều đặn hàng ngày thúc giục kể cả từ cô cũng như là từ quân đội. Thời gian du học huấn luyện đã kết thúc nhưng cái cớ để trở về vẫn chưa có thì đâu còn cách nào khác.
Bộ âu phục đen chỉnh tề được sắp xếp ngay tròng phòng thay đồ. Tam Hậu và Nhị Hậu chắc cũng đã dậy. Ba người gặp nhau, ăn nhanh bữa sáng rồi ra chiếc xe màu bạc đợi sẵn trước cổng
– Hôm nay có nhiệm vụ sớm thế sao?- Tam Hậu ngồi lên xe, tay cầm điện thoại mở lịch trình
– Kế hoạch thay đổi, vụ này cần nhanh, nếu không bên Jonh Tassy sẽ nẫng tay trên. – Nhị Hậu khởi động chiếc xe và lao trên đường lớn.
Cồn cậu, tuyệt nhiên chư một lần mảy may quan tâm đến nhiệm vụ thường ngày, mọi thứ là ngẫu nhiên và ngẫu hứng, không ép buộc, nhưng hôm nay trong lòng cậu lại nảy sinh cái cảm giác là nhất thiết phải đi, hôm nay không thể bỏ lỡ.
Không lẽ, chuyện quan trọng thay đổi con đường đang diễn ra… và nó sắp xảy ra.
Tòa cao ốc lớn nhất nhì New York sừng sững dưới nắng mặt trời, đồng hồ công cộng lớn trên tòa nhà chỉ đúng 7 giờ sáng. Xe cộ nườm nượp cái trong cái sự tấp nập. Ba người mặc âu phục đen bước xuống xe, cẩn trọng bước vào phía cửa soát, tay cầm thẻ đưa qua máy quét rồi lãnh mạn bước vào.
Khỏi phải nói, tòa cao ốc này chính là một trong những khách sạn 4 sao lớn nhất của Hạo Thiên, nơi đây sắp có một phi vụ trao đổi.
Bên trong toàn những người có tiền có của ăn mặc sang trọng quý phái, đám người máu mặt trong thế giới hắc đạo cũng không ít. Hầu hết ai đi qua cũng đều mọt phép cúi chào ba người áo đen như nể trọng lắm.
Thang máy dừng lại trên tầng thứ 50, một căn phòng kính tinh tế, nạm những viên kim cương xung quanh chiếc nắm đấm cửa, mới thế thôi thì người ta cũng đã biết được, sự giàu có của người bên trong thế nào.
– Anh… bắt đầu chưa? – Nhị Hậu kính cẩn đến bên cạnh Hạo Thiên.
Mới sáng sớm, Hạo Thiên đã nâng trên tay ly rượu màu nâu đỏ, vẻ mặt thản nhiên hưởng thụ, anh đang chờ một gã mà anh cũng không ưa cho lắm như vì vụ làm ăn, sao cũng được, miễn tiền đến đủ, à không, thứ quan trọng có lẽ không phải tiền lúc này, mà là miếng ngọc bội đắt đỏ quý hiếm đó, thứ anh truy lung năm bảy năm nay, miếng ngọc bội thấm đẫm máu của người con gái năm ấy.
Lão già Fanssy đến đúng hẹn không sai một giây, Hạo Thiên cười ma mị dẫn lão vào trong chiếc phòng bí mật đằng sau khung tranh lớn. Một căn phòng bí mật. Ba người theo sau, phần để đảm bảo an toàn, phần để bảo vệ báu vật.
– “Devil! Đây quả là món đồ hấp dẫn, nhìn xem, nó lấp lánh quá!”
(những câu thoại trong ngoặc ” ” là tiếng Anh)
Lão già Fanssy đứng trước mặt Hạo Thiên mà trầm trồ.
– “Và cái giá của nó cũng không rẻ, chắc ông cũng biết chứ?” – Hạo Thiên cười mỉm
Anh tiến lại gần, dùng vân tay mở chiếc hộp làm từ hợp kim trong suốt đang bảo vệ vật báu ấy, Nhị Hậu bên cạnh Hạo Thiên ngay từ đầu, tay đeo găng trắng cẩn thận nâng chiếc bình cổ ra. Lão Fanssy trố mắt miệng không ngậm được lại, tay run lẩy bẩy đưa ra đón chiếc bình thì Nhị Hắc chặn lại, đôi mắt nhìn lão nhíu nhíu không hài lòng. Không khí có chút căng thẳng. Bao nhiêu ánh mắt cùng tập trung lại một chỗ, gương mặt lão.
Lão chợt nhận ra, rút ngay trong túi áo một cái bao rút màu rêu, đổ xuống bàn gỗ to như tấm phẩn bên cạnh, những hạt kim cương lấp lánh rơi ra sáng lóe căn phòng tối mờ, lấp lánh quả thực tuyệt diệu. Hạo Thiên nhếch miệng cười, phải chăng với anh kim cương bây giờ cũng chỉ là một thứ xoàng xĩnh, đợi chờ lão lấy chiếc hộp gỗ đựng tấm ngọc bội ra. Vừa mở hộp, gương mặt Hạo thiên liền xụp xuống rõ ràng, cái màu xanh ngọc thuần kiết ấy, những vân đỏ nổi dưới lớp đá ngọc thạch, tưởng như đẹp vô ngần ấy là là cả một câu chuyện đau lòng.
Sau một hồi kiểm tra với chiếc kính lúp quen thuộc, Nhất Hậu gật đầu, thông báo tất cả đều là hàng thật, ngay sau đó, Hạo Thiên cũng đưa mắt nhìn Nhị Hắc gật đầu giao bình.
Chiếc bình đó là bảo vật, cả đám người khảo cổ và những tên sành đồ cổ săn lùng ráo riết hàng năm qua, là thứ độc nhất vô nhị, giá trị của nó bán đấu giá hèn nhất cũng phải vài chục con Lambor, nhưng vì chuộc lại món đồ anh không thể để mất này, anh sẽ hy sinh tất cả.
Cuộc giao hàng dường như rất suôn xẻ, hai bên đều hài lòng chấp thuận, cửa căn phòng khép lại, Hạo Thiên liền đưa tay nói với lão
– ” Không tiễn, đi cẩn thận!” – một giọng điệu đểu giả
Lão Fanssy chỉ dám cười gật gật đầu rồi quay đi, vừa đi tới cửa thì bỗng nhiên lão khựng lại vài giây, quay lại và nhìn Hạo Thiên với con mắt ngờ hoặc, trong đó có luồng sát khí rất lớn. Ngay lập tức, nhận được điều khác lạ đó, Nhất Hậu, và Tứ Hậu liền đứng lên phía trước, sẵn sàng nếu có gì đó bất chắc.
Lão già ấy cười khà khà, dáng dấp bỗng nhiên trở nên không sợ trời không sợ đất, ôm chiếc bình sáng một bên, tay kia ra hiệu vẫy một cái, cả đám người tầm chục tên cầm súng ống lao sầm sập vào, tiếng nổ dội lên những phát đùng đoàng như uy hiếp.
Hạo Thiên nhìn lão già kia nổi loạn, mắt hiện vẩn lên những đường máu đỏ, sau đó lại bình thản nở một nụ cười nhếch mép khih bỉ, ánh mắt lạnh lùng tia chằm chằm lên lão, bước chậm rãi ra bên ngoài gần như sát lão nhất
– “Lão muốn gì?” – Hạo Thiên hỏi
– “Tôi muốn thứ anh muốn, Devil!”.
Và rồi, đám người cầm súng lại nổ loạn xạ. Nhị Hậu liền tới bên cạnh nói nhỏ
– Anh về trong đi, bọn em giải quyết được.
– Nhưng hôm nay tôi muốn chơi trò chơi này. – Hạo Thiên cay mắt nhìn Fanssy, miệng nở nụ cười thách thức.
Dám đánh thức một con quỷ đang ngủ say, lá gan lão cùng không nhỏ đâu. Cái lần cuối cùng máu chảy xuống ấy, hình như cũng lâu lắm rồi. Cái trò giết người này với Hạo Thiên thực sự không có gì tốt lành nhưng nếu lấy làm trò tiêu khiển thì cũng tạm chấp nhận được.
– “Devil, đừng manh động nếu anh không muốn cả tòa nhà này nổ tung.” – Lão Fanssy cười như lên cơn, thì ra, lão không thể đổi mảnh ngọc bội đó, thà chết cũng không đổi.
Con người tham lam ấy, nhất định muốn có cả hai. Làm tới nước đường này, cuối cùng chính là muốn Hạo Thiên chấp nhận cho lão ra hưởng cả hai, đổi lại, lão sẽ trả thêm kim cương
Nhưng rất tiếc, cuộc giao dịch đã thành công rồi thì chẳng có cớ gì để Hạo Thiên phải đổi cả, đe dọa ư, nổ toàn nhà như, đang lấy pháo tép để dọa xe ben ư?
-” As a joke.” – Hạo Thiên nghiến chặt hàm răng.
Hạo Bối ấn chiếc nút trên ghế, chuông báo động đổ lên liên hồi, người từ trong tòa cao ốc vội vã đổ chạy ra ngoài, bảo vệ cùng vệ sĩ nghe lệnh nhanh chóng đưa trong tòa cao ốc bây giờ còn suy nhất đám người của Hạo Thiên và lão Fanssy.
-” Bắt cọp trong hang cọp, ông can đảm thật đấy. GOOD! Cầu chúa cho mình siêu thoát đi.”
Hạo Thiên nói rồi, vỗ tay hai tiếng, đám người áo đen trang bị súng ống đầy đủ từ hành lang úa vào trong phòng, bao vây tất cả.
– “Ông có muốn tiếp tục cuộc vui này không?” – Hạo Thiên nhếch mép cười.
Lão già Fanssy quên mất rằng, chỗ nào Hạo Thiên đi qua, chỗ đó nồng nặc mùi thuốc súng, ông ta cũng nghĩ đến việc tòa nhà này bố trí nhiều biện bình, chính vì thế cũng sẵn sàng đặt vom ở tòa nhà, nhưng không nghĩ đám người của Hạo Thiên lại đông đảo bặm trợn như thế này, tên nào cũng lăm lăm vũ khí, cái mũ che kín cả mặt trông không khác phần tử khủng bố.
Đám tay súng người của Fanssy mặt xanh lét, quay lại nhìn lão thì cũng xanh không kém, lão có lẽ đang run rẩy nhưng nghĩ mình còn đặt bom tòa cao ốc nên còn ra oai lắm, ai ngờ nghe tiếng tách một cái, một tên cần súng lên gục ngã, cả đám nháo nhào sợ hãi, ngoảnh lại đằng sau là những khuôn mặt lạnh lùng, súng đang dí trên lưng từng tên một, chỉ còn chờ hiệu lệnh là những khẩu súng bọc giảm thanh sẽ nã đạn, đảm bảo rất nhẹ nhàng còn thanh thản hay không thì chả biết.
Fanssy chân tay rụng rời. Tay run run rút chiếc điều khiển con tí tí trong túi áo ra, giơ lên trên, miếng mấp máy
– ” Devil, anh còn cho người bắn, tôi sẽ cho tòa nhà này nổ tung!”
Hạo Thiên nhéo mày, rồi bật cười.
-” Ông đao đe dọa tôi? Tôi rất thích những lời thách thức đấy.”
Nói rồi, những tiếng tạch tạch lại dần vang lên, đám người hồi nãy hùng hổ giờ đã gục hơn nửa, số còn lại sợ hãi, vứt súng sang một bên vội vã quỳ xuống dập đầu lia lịa xin tha.
Fanssy cuống loạn, miệng trách
-“Là tai anh đẩy tôi đến bước đường cuối cùng đấy.”
Nói rồi, tay ấn mạnh nút kích bom, đợi vài giây, lão thất thần khi chả có gì xảy ra, quỵ xuống sàn nhà, chiếc bình cổ lăn ra, bấy giờ, lão mới thấy cái điều dại dột mình đang làm. Quả bom đó có lẽ đang nhân lúc lão ở đây đã được gỡ sạch rồi
– “Đã ai nói cho ông biết câu này chưa? Phàm là những chuyện đại sự thì phải hành động nhanh, chậm một giây là có ngay một suất trong quan tài.”
Nói rồi, Hạo Thiên đưa mắt, Tam Hậu tiến lại gần ôm chiếc bình cổ. Lão Fanssy gần như gào thét lên. Thế là mất sạch, tính mạng cũng ngàn cân treo sợi tóc.
Hạo Thiên nhìn lão cười khinh bỉ
– “Tốt nhất đừng bao giờ lấy trứng chọi kim cương nhé! Thôi lão về đi, tôi không muốn chỗ này tanh tưởi cái mùi kinh tởm của lão đâu!”
Đám người lôi tên Fanssy ra hành lang thì có tiếng Hạo Thiên từ trong gọi vào
– “Khoan đã, trong nhà lão có gì quý giá, mang hết đến đây, tôi sẽ cho lão sống yên, bằng không thì…” – Anh cười ngạo mạn lắm
Lão già nheo mắt nhìn, trong con mắt hiện ra sự tức tưởi nhưng miệng chỉ biết cắn chặt lấy môi không dám cãi một lời.
Nhị Hắc trong phòng bước ra, cuộc đàm phán xong rồi, cậu chả có lý do gì để nán lại thêm nữa, mọi chuyện chán ngắt, thở một hơi thật dài và nghĩ đến những ngày tháng chán chường tiếp theo. Vừa bước chân ra, Hạo Thiên cũng quay lại phòng, miệng còn cười đắc ý, nhưng chuyện thật chẳng ai ngờ được, lão Fanssy như con hổ xổng chuồng, dật lấy khẩu súng trên thắt lưng người mặc áo đen đang áp giải, chĩa nòng về phía Hạo Thiên mà bắn một phát chí mạng.
Cậu chẳng kịp suy nghĩ gì, liền quay ngay người lại, chắn ngay sau lưng Hạo Thiên, rồi sau đó chỉ cảm thấy đau buốt tận tim khi vật thể kia xâm chiếm vào, máu chảy ra thành dòng thấm đẫm lưng áo, cậu ngã quỵ xuống, tiếng kêu không kịp dứt lên. Đám người náo loạn chạy xô ra khỏi phòng, kẻ lấy khăn, kẻ lấy băng gạc ra. Um xùm lên.
Hạo Thiên mặt đỏ lừ đỡ cậu, tiếng súng nổ lên lần nữa chói tai, khói trắng từ súng trên tay Nhất Hậu nổ lên thẳng vào động mạch chủ ở cổ lão già Fanssy, lão gục xuống, máu chảy ra sàn sẫm đỏ. Hạo Thiên vội đỡ Nhị Hắc lên lưng của Tam Hậu, nhanh chóng ra xe và phóng như bay trên đường.
Bệnh viện được một phen xốn xao vì sự xuất hiện của đám người áo đen lo lắng xông vào. Bác sỹ y tá dường như cũng khiếp đảm, Nhị Hắc được đưa lên giường đẩy lao vào phòng cấp cứu.
Hạo Thiên bên ngoài ngồi thụp xuống ghế chờ, gương mặt nhanh nhăn lại, đáng sợ hơn bao giờ. Không nói một lời nào, anh dường như đang sợ, một cái gì đó, phải chăng anh sợ, anh sợ…
Bác sỹ y tá chạy ra chạy lại, hấp tấp, những túi máu liên tiếp được truyền vào.
Chiếc sơ mi trắng còn đẫm mùi máu, càng làm cho anh như phát điên hơn nữa, không thể ngờ được chuyên này lại xảy ra, đáng lẽ, người nằm trong đó là anh, vậy mà….
Tam Hậu, Nhị Hậu, buồn bã đều rời đi chỗ khác chờ đợi, mỗi người một góc trâm tư, cầu bình, chưa bao giờ, những nhân vật chủ chốt Lam Cầm cùng chung cảm xúc buồn bã lo lắng như này. Tiếng gió còn rít thật mạnh bên ngoài, bầu trời tường như đang tối mù mịt.
Ba tiếng dài như ba thế kỉ. Đèn báo trên cửa phòng phẫu thuật sáng chợt tắt, như một hồi chuông thúc giục, mọi người chợt đứng lên chạy về phía cửa phòng phẫu thuật
Bác sỹ bước ra, gương mặt căng thẳng, những giọt mồ hôi ướt đẫm trán
-” Tạm thời bệnh nhân qua khỏi nguy kịch, nhưng cần tích cực theo dõi vì tim bị tổn thương rất lớn.”
Hạo Thiên thở hắt ra, nỗi lo lắng qua đi. Nhìn mặt Nhị Hắc tái nhợt được đẩy qua phòng hồi sức phẫu thuật mà anh không khỏi tự bước theo. Có lẽ Nhị Hắc không chỉ là một người trong tổ chức, mà đối với anh còn là sự gửi gắm năm đó của vợ chồng người điệp vụ, là người em trai thân thiết như Hạo Bối.
Nhị Hắc trong cơn mê man, tấm ngực đau nhói như muốn vỡ ra. Cậu mỉm cười như thể vui lắm, đối mắt nhắm chặt lại, trong đầu cậu hiện hữu toàn hình ảnh ngây ngô tinh khiết của cô gái nào đó, bóng hình thần quen đang cười với cậu, đưa đôi tay với lấy
“Vậy là có cơ hội để gặp cậu rồi!”
~~~~~~
Ở bên kia, Lệ Nhị còn đang bận chuẩn bị quần áo sách vở hồ sơ để lên trường làm thủ tục. Công tác nhập ngũ đã được lo xong, giờ chỉ còn xác nhận. Chỗ trống ở biệt đội Alpha cuối cùng cũng chỉ còn chờ hai người trở về. Hiệu trưởng vui mừng tay bắt mặt mừng, nhìn lứa học sinh của mình khôn lớn trưởng thành mà xúc động.
Thầy chủ nhiệm cũng vui không kém, nhìn đứa học sinh mới ngày nào còn lắm mồm nghịch ngợm, giờ đã trở thành chuyên viên đặc vụ phá bom mìn trình độ quốc tế thì quả thực không còn trái nào ngọt hơn.
Cô bước đến phòng họp Alpha, thấy mọi người đang ngồi làm việc, đội trưởng liền tới giới thiệu cô với mọi người trong đội.
– Còn một người nữa, nghe nói cũng học cùng cô, vậy cậu ấy không tới sao? – Đội trưởng Minh Vũ đứa cho cô bản hồ sơ
– Cậu ấy có chút truyện chưa giải quyết xong, chắc vài hôm nữa sẽ về. – Cô cười dịu dàng.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhấc máy
-” Cô có phải Lệ Nhi không?”
– Phải, ai đó
-” Có chuyện quan trong… thực ra Nhị Hắc….”
Nghe xong, cô run lẩy bẩy cả chân tay, suýt thì rơi cái điện thoại, nước mắt còn chẳng kịp rơi, đầu óc vẫn chưa tiếp nhận nổi thông tin vừa rồi. Vừa chạy vừa run còn lẩm bẩm nói
– Sao lại thế, mới đây cậu ấy vẫn còn ôm tôi mà…