Đọc truyện Yêu Cậu Lớp Trưởng! – Chương 13: Tháng ngày bên kia trái đất
Nhị Hắc không lấy gì làm quá bất ngờ với điều kiện, anh Thiên là một người suy tính có sự xảo quyệt phải nói là bậc nhất. Chắc chắn không cho không ai cái gì nên điều này cũng là hợp lý thôi. Trước sau gì, khi anh biết một kẻ mù lòa như cậu, rồi cũng sẽ chẳng cần đến thôi. Tạm cứ đồng ý để được bảo lãnh sang đó hẵn.
Mà đó cũng là cách tốt nhất để tránh mặt cô.
– Em đồng ý.
“- Được, tốt lắm, anh sẽ lo chuyến bay, cứ sắp xếp mọi thứ đi.”
Cậu vâng rồi cúp máy, trong lòng lung mông, tất cả mọi thứ, quá nhanh, khiến cậu không kịp trở tay. Mọi thứ rồi sẽ bình yên lại, rồi cô ấy sẽ quên cậu thôi.
Chỉ là bây giờ đau lắm, cả lồng ngực nhức nhối, từng hơi thở cũng đầy quằn quại. Tay cậu nắm chặt ga giường, đường gân xanh nổi lên rõ rệt vì sự bất lực của bản thân. Đến người con gái mình yêu thương cũng chẳng dám đưa tay ra giữ, mà cũng chẳng có tư cách giữ.
Hắc nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu.
…
Sân bay Nội Bài.
– Mày không hối hận chứ? – Hạo Bói nắm mạnh vài Nhị Hắc, Bạch Nhi tay đút túi, gương mặt nghiêm túc nhìn hai người
– Chỉ là đi học một thời gian thôi mà. Các cậu hôm nay đều bận, sao còn tiễn tôi?
– Bận gì thì bận, đây vẫn là chuyện quan trọng, thôi, đi học tập cho tốt. – Bạch Nhị tiến đến vỗ nhẹ vai còn lại, đẩy vali đên vào tay Hắc rồi buồn rầu quay đi khỏi cửa phòng chờ. Long Bạch não nề đáng sợ, ai ngờ rằng, tiễn một người ở sân bay lại buồn đến vậy!
Máy bay cất cánh, biến mất dần sau những đám mây trắng…
…..
Nhím biết, hôm nay là ngày Nhị Hắc bay sang bên kia, gương mặt nhợt nhạt như mất hồn ấy không hề xao động, đôi mắt trong veo buồn như một giọt nước. Đi rồi… cuối cùng cậu đã chọn từ bỏ cô, cô biết rồi… cũng không dám giữ nữa, bây giờ, cô chả là ai trong tim cậu, đâu còn có thể làm phiền cậu, như khi cậu còn làm lớp trưởng ở đây. Gương mắt liếc nhìn qua khung cửa sổ, bằng lăng tím vẫn bay lững lờ, sầu tình ngàn kiếp, từng cánh từng cánh tiếng đất nhẹ như bẫng, để lại trong lòng một khoảng không vô định.
Một lồng sắt có con chim vàng anh xổng mất rồi.
Chơi với.
Nghẹn ứ.
Ba năm qua là gì?
Chốt cho cùng cũng chỉ mang ba chữ “Bạn cùng bàn”.
Nghe sao mà con tim đắng ngắt.
~~New York, Mỹ
Quán cafe C”spit đông khánh qua lại. Trên tầng bốn, Hạo Thiên mân mê cốc cà phê nóng, hỏi han Nhị Hắc các thứ, kể cả việc vào khóa huấn luyện cũng được bàn bạc xong, rất nhanh và chuyên nghiệp
– Sao nào? Thay đổi không khí một chút, cũng tốt mà nhỉ?
Hắc gật đầu, mắt nhìn ra ngoài đường phố mới sớm.
– Nghe nói mẹ em về Việt Nam dự cuộc họp quan trong, gặp chưa?
Hắc lắc đầu, trán hơi nhăn lại:
– Chuyện bà ấy có về hay không, em cũng không có quan tâm lắm.
Trong lòng Nhị Hắc bất chợt nghĩ đến người phụ nữ đội mũ dưới quán nước gần thư viện khi đó. Có khi nào? Nhưng nếu đúng, tại sao lại phải như vậy?
…
Khi nhập học ở đây cần có giấy báo kết quả khám bệnh, Hắc lấy từ trong túi ra tờ giấy chẩn đoán đưa cho vị bác sĩ trung trung tuổi ngồi trên ghế, bác sĩ nói để tờ kết quả này ở đây, ngày mai hãy tới lấy, Hắc xin phép rời đi.
Bác sĩ cầm tờ giấy màu vàng trên tay, nhìn lên dòng chữ “Tăng nhãn áp bất ổn” mà cảm thấy vô cùng kỳ quái, bất thường.
Thật hoang đường!
Tăng nhãn áp không phải một căn bệnh mà có thể kết luận được chỉ trong một, hai ngày, thậm chí bệnh nhân còn không cảm thấy có bất cứ dấu hiệu gì thì đúng thật là kỳ lạ. Hơn nữa, triệu chứng căn bệnh khá rõ ràng và dễ nhận biết.
Sau khi kiểm tra lại, vị bác sĩ phát hiện ra một điều mà ngay cả Hắc – người trong cuộc cũng không ngờ.
Tờ thông báo khám bệnh.
Là giả.
…
Quả thực Nhị Hắc mệt mỏi, những ngày gần đây luôn phải tìm cách trốn tránh cô, rồi lại diễn kịch, trái tim cứ da dỉ đau đớn. Liệu cô có quá đau lòng không? Chính cậu còn đau thấu ruột gan, vậy hỏi một cô gái mỏng manh bỏ ra ba năm trời để yêu cậu có đau hay không, là quá thừa thãi.
Tất nhiên là đau rồi…
À không, từ đau không thể bộc lộ hay diễn tả được, mà phải kết hợp giữa vỡ nát, bi hài, tang thương, đột quỵ, nhức nhối, nổ tung, ấm ức, xót xa, điên cuồng, căm hận.
Rốt cuộc, cái giá của kẻ si tình, bao giờ cũng là địa ngục.
” Tôi xin lỗi vì đã cho cậu hy vọng rồi lại tự tay dập tắt hy vọng ấy của cậu!”. Nhị Hắc vô cùng nhức nhối, không chỉ là sự áy náy, không chỉ là lương tâm bị cắn rứt mà là sự tuyệt vọng não nề.
Cậu chưa từng khóc vì ai, vậy mà lần này, cũng có giọt nước mắt phải rơi xuống đất.
Lạnh băng.
Vô tình.
Cậu chuẩn bị xếp lại quần áo vào trong tủ thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại
– Alo.
“- Chào cậu, tôi là Lăng Đồng, là bác sĩ của trường quân sự NAP University. Tôi đang có một vấn đề cần bàn với cậu, chúng ta gặp nhau vào ngay mai được chứ?”
Tiếng người đàn ông trung tuổi cất lên trầm trầm. Nhị Hắc nhớ đến ông bác sĩ người Việt hồi sáng, trong lòng lại gợn nỗi băn khoăn khó tả. Liệu có chuyện gì mà ông ta phải đích thân gọi điện như vậy?
Đang mải mê suy nghĩ, thì lại một cuộc điện thoại khác gọi đến, là anh Thiên
“- Chú ra cửa đi, anh đã cho một chiếc xe tới đón chú rồi. Mau đến chỗ anh.”
Nói rồi Thiên cúp máy mà chẳng để cho Nhị Hắc có cơ hội từ chối. Đúng như giang hồ đồn đại, Hạo Thiên tuy là ông trùm nhiều tiền nhưng chuyên môn… tiếc tiền điện thoại.
Hắc đã lờ mờ đoán ra nơi mà anh Thiên muons cậu tới, nhưng vì đang nhờ cậy anh nhiều nên không thể từ chối, đành mặc tạm áo sơ mi, quần âu rồi xuống dưới nhà.
Ngay trước cửa, chiếc Chevrolet Camaro màu đen huyền đang chờ sẵn, tài xế bước gia mở cửa, anh ta đeo cái kính màu đen cũng ngầu lắm.
– Tứ Hậu, mời lên xe!
Anh ta gọi Nhị Hắc là Tứ Hậu, có lẽ là tên mới trong bang Lam Cầm của Nhị Hắc. Vừa mới thỏa thuận vài hôm, hôm nay đã trở thành người của Lam Cầm rồi sao. Tác phong đánh nhanh thắng nhanh của Vương Hạo Thiên trước giờ không hề thay đổi.
Chiếc xe đen phóng vút trên đường New York, cậu ngồi nhìn quan sát bên ngoài, quả thực mức độ phát triển quá hiện đại, khung đường sáng rực, đẹp một cách lộng lẫy, những con người đi qua tấp nập. Giơ tay lên, đồng hồ mới điểm 8 giờ tối.
Chiếc xe đỗ ngay trước một sòng Casino lớn, quả thực là rộng lớn, nhìn một lần không thể bao trùm được hết. Ánh đèn sáng trưng, rực rỡ đủ loại đèn trùm đèn cầu. Một người mặc âu phục, đeo kính râm, đứng chờ sẵn ở cửa, dẫn đường cho Nhị Hắc vào bên trong.
Bước qua đám người ăn chơi, mùi tiền mùi rượu nồng nặc, những cô gái nóng bỏng mặc trên mình chiếc áo cúp ngực và cái quần shorts ngắn chỉ đủ che hết cặp mông đang bám theo các đại gia râu xồm xoàm mà nũng nịu.
Đi qua những sòng bài lớn, đám người ồn ào vây xung quanh cứ hô luôn mồm bằng thứ tiếng Anh, rồi thi thoảng đám người thua bạc chửi thề hỗn loạn. Quả thực, cậu không hợp với không khí này.
Một ngã rẽ ngay phía cuối dẫn tới cái cầu thang, đi lên trên có vẻ yên lặng hơn, chiếc cửa phòng VIP duy nhất để hé, bên trong chỉ nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
– Hắc… mau vào đây! – Hạo Thiên liền nói lớn khi Nhị Hắc vừa tới cửa.
Cậu mở cửa ra, bên trong chỉ có vào chiếc đèn mập mờ không đủ để nhận ra ai, với lại cũng toàn người không quen biết. Cậu bước chân nhanh chóng vào trong, ngồi ngay bên cạnh Hạo Thiên
– Anh gọi em có gì cần dặn dò?
– Không, chỉ là muốn chú đến đấy cho biết, cho quen dần thôi. Với lại các anh đây cũng muốn diện kiến thành viên mới của Lam Cầm.
Hắc chắp hai tay đằng trước, nhìn xung quanh một lượt, già có trẻ có, nhưng toàn là đàn ông, xăm trổ kín người, tóc nhuộm hầu hết, kẻ thì phì phò điếu xì gà, kẻ thì uống rượu mạnh, kẻ lại chơi bida. Hắc bèn đứng lên, nói chậm
– Tôi tên Dương, là người mới.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn với đủ thể loại ánh mắt khác nhau.
– Hạo Đế, chẳng phải cậu nhóc này còn quá trẻ con hay sao, với lại, trông cũng không có vẻ gì là một người của hắc bang. Liệu cậu ta…?
Một tên bụng bự, mặt mày bấm khuyên kín mít lên tiếng kinh rẻ
– Cậu ta có thể giết ông bằng một phát đạn đấy. – Hạo Thiên nâng cốc rượu uống từ tốn, miệng còn cười nhếch.
Lão bụng bự thẹn quá bèn ngồi xuống, Nhị Hắc cũng tĩnh lặng, ngồi lại bên cạnh anh Thiên
– Anh, nếu không còn việc gì, em xin phép.
– Chú hãy khoan, cần gì phải nóng vội, cứ từ từ thưởng thức đi, đêm còn dài mà.
Hạo Thiên đặt tay lên vai cậu, đưa cho một ly rượu mạnh, bảo uống đi, hôm nay có một vụ quan trọng, cũng là dùng để thử người mới luôn. Nhị Hắc cầm lấy, còn mân mê, cậu không thích rượu, nhất là những loại hăng nồng như này. Đám người tiếp tục cuộc chơi, xung quanh bàn rượu có hai người nữa, chắc là đối tác của anh Thiên. Cậu không quan tâm lắm, ngả người ra lưng tựa đằng sau
– Báo anh, Nhị Hậu, Tam Hậu tới rồi ạ! – Tên mặc cây đen chạy tới nói nhỏ
– Mang đủ đồ không? – Hạo Thiên lặng giọng
– Có mang ạ.
Nói rồi tên đó ra ngoài mở cửa.
Hai người, một mặc vest đỏ rượu, một người mặc vest đen, trên tay mỗi người là một chiếc vali đen, dần tiến lại phía Hạo Thiên rồi ngồi xuống
– Hàng chuẩn bị xong. – Người mặc vest đen lên tiếng.
– Tốt, nhưng có lẽ tên Mick này đang thách thức sự cờ đợi của ta thì phải. – Hạo tiên gằn giọng, dốc nốt chỗ rượu mạnh trong cốc vào miệng.
Khoảng 15 phút sau, tên người bẩm báo lại đến và nói rằng ông Mick đã đến. Vừa nói xong thì ông ta cũng đi tới cửa, giọng oang oang
– Hey Devil, I”m late, so sorry!”
Hạo Thiên nhếch mép cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào tay lão Mick
– Thời gian với tôi là vàng bạc, ông đã làm lãng phí vàng bạc của tôi, vì thế nếu số tiền ông mang đến không đủ hấp dẫn thì cứ chờ xem. Mấy tháng nay hình như nòng súng của Nhị Hậu cửa được khai thông.
Giọng nói lạnh lẽo phát ra khiến lão Mick sợ run nhưng vì còn đang cầm tiền trên tay nên vẫn từ tốn
– Dạ… tiền đây. – Lão không dùng tiếng Anh nữa.
– Mở ra… – Hạo Thiên ra lệnh, Tam Hậu tiến tới cái vali trắng và bật nắp lên
Hạo thiên nhìn vào trong, cười kinh bỉ
– Chút tiền này mà cũng đòi mua Lady Tendel ư? Lão khinh thường tôi quá đấy.
– Dạ, Devil, cứ bình tĩnh. Còn đây ạ.
Lão Mick rút trong túi ra một cái túi rút màu đỏ mận, đổ nhẹ ra bàn.
Toàn là hạt kim cười trắng 40kara, phản chiếu trong ánh đèn phát sáng rực rỡ chói mắt. Đám người tò mò xúm xít lại nhìn và những tiếng kêu xít xoa ước muốn
– Nhất Hậu. – Hạo Thiên quay mặt ra chỗ bida, gọi người thanh niên bảnh bao mặc sơ mi trắng lại
Vậy ra, đó là Nhất Hậu, người đẹp trai lạnh lùng tiến tới bên cạnh Hạo Thiên, lấy từ túi quần ra một cái kính lúp đen lên một bên mắt. Đeo găng tay trắng kĩ lưỡng kiểm tra từng viên kim cương. Hạo thiên nang ly rượu lên nhâm nhi chờ từng chút một
– Tất cả đều là kim cương thật. – Nhất Hậu đứng dậy, ra ngay bên cạnh Hạo Thiên
– Tốt lắm, giao hàng.
Tam Hậu đưa hai chiếc vali lên bàn, mở ra. Thì ra, hàng chính là khẩu súng cổ, được khắc họa tinh tế, hình tổng thể thì không có gì quá đặc sắc, chỉ là phía tay cầm được chạm trổ vô cùng tỉ mỉ, một việc ngọc thạch anh được gắn ngay bên má súng, màu xanh trong lấp lánh sáng lên ngay chính khi đưa vào góc tối. Chiếc vali còn lại chính là một đôi bông tai cổ, bên trên nạm một viên saphia lấp lánh.
lão Mick trợn trừng mắt nhìn bảo vật, xoắn xít chạm vào, lão chẳng sung sướng tới không nói thành lời. Không chỉ lão mick, những người xung quanh cũng ầm ỹ bình luận, trầm trồ.
Cuộc giao dịch thứ nhất thành công, lão Mick ôm chiếc vali đen đi về. Ngay tiếp sau đó, là hai tên quần áo rách rưới, lởm chởm máu me bê bết được lôi vào làm cho cả căn phòng rộng ám mùi tanh.
– Đây mới là việc của chú. Cũng chính là màn ra mắt Tứ Hậu.
Hai tên mặt mày xước xát, máu chảy be bét xuống tận cổ, chân tay bầm dập bị xịch chặt ra sau cổ. Không biết đã gây ra chuyện gì mà lại bị đánh đến mức này.
– Đây là hai tên đã dám lẻn vào Mạch Liên Nha ăn cắp Tấn Châu Ngọc Bội đời Tống. Hạo Thiên ngồi trên ghế nói
Sau đó là lời van xin gào thét của hai tên đang quỳ rạp dưới đất xin tha mạng. Hạo Thiên cười nhạt một cái rồi quay sang bên Nhị Hắc nói:
– Đến phiên chú trổ tài rồi đấy!
Nhị Hắc khoanh tay, nhìn hai tên nước mắt dàn giũa hòa lẫn máu tươi nhỏ tành tạch xuống nền gỗ. Miệng nói
– Em không giết người.