Bạn đang đọc Yêu Cậu Bạn Thân – Chương 23
Gió mùa đông thổi qua cửa sổ, phủ lạnh cả không gian lớp học.
Trên tường cao trước lớp là hàng chữ khá hay, cùng khung ảnh nhỏ của Bác Hồ đang cười.
Quỳnh Lam đứng trên bục giảng chăm chú nhìn xung quanh lớp.
Tự nhiên làm sàn lớp cao hẳn lên như vậy làm gì chứ? Lạ thật!
Woa, thật hay nha! Có đến hai cái cửa ra vào và năm chiếc cửa sổ… Nhưng Quỳnh Lam rùng mình nghĩ tới cảnh bị rơi từ tầng bốn xuống như trong phim kinh dị…
Nhưng sao…không có tivi, không có lò sưởi, không có máy tính, không có máy chiếu…vậy học sao?
Thôi đi, Quỳnh Lam thấy hay mà! Giản dị mà cũng đang có rất nhiều thứ chọc ngoáy vào cái tính tò mò vốn có của Quỳnh Lam!
…
Cô giáo lớn tuổi mặc áo dài trắng đứng cạnh chiếc bàn của giáo viên, nhẹ giọng, mỉm cười nói:
-Đây là học sinh mới, bạn ấy đã làm bài kiểm tra của thầy hiệu trưởng trong mười năm phút!
Dưới lớp bắt đầu xì xầm. Không phải chứ? Một khi thầy hiệu trưởng ra đề thì những học sinh suất sắc nhất vẫn phải đau đầu, làm ít nhất hơn một tiếng đồng hồ đấy.
…
Một đứa con trai ở cuối lớp cợt nhả:
-Bạn gái dễ thương giới thiệu đê, cả lớp còn biết thiên tài từ đâu tới chứ?
Sau câu nói là tiếng loạt tiếng cười vang lên.
Nhìn quanh lớp thì vẫn còn vài người đang ngủ, có lẽ là không thèm quan tâm. Một vài người thì cúi mặt vào sách, không phải quá chăm học đó chứ…?
Nói sao nhỉ? Có phải do mặt Quỳnh Lam quá dày so với bình thường? Tất nhiên không phải! Có lẽ là đi nhiều nơi, đối mặt với khá nhiều kiểu người nên cũng quen, Quỳnh Lam chẳng thấy ngại gì hết!
Cười thật tươi, hơi cúi đầu xuống chào, Quỳnh Lam vui vẻ:
-Hì hì, chào mọi người nhé!Tớ tên là Quỳnh Lam, mười bảy tuổi, học lớp mười một!
Sau lời giới thiệu bắt đầu cho những tràng cười không dứt. Bây giờ, kể cả những người vừa lướt trong suy nghĩ của Quỳnh Lam cũng lấy sách che miệng hay vừa ngáp vừa cười…
Thật là! Chẳng lẽ đây là lớp năm?
Quỳnh Lam cũng chẳng biết mọi người cười gì…nên cười theo!
Cô giáo cũng lắc đầu… và cũng cười tiếp tục nói:
-Em từ đâu đến?
Quỳnh Lam tím mặt, giấy tờ của mình cô còn chưa xem, chỉ biết hôm nay giáo hỏi là từ quê lên, mà…Quỳnh Lam lại chẳng biết tên quê nào ở Việt Nam cả. Làm sao đây?
-Em ở ngoại ô!
Cô giáo nhướn mày:
-Ngoại ô ở đâu?
Quỳnh Lam gãi đầu:
-Ngoại ô…ngoại ô Hà Nội, à…chỗ đó nhỏ lắm, tớ nói ra mọi người cũng không biết đâu, hì hì!
Cô giáo lắc đầu:
-Thôi, không cần nói nữa, giới thiệu với em, cô là cô giáo chủ nhiệm của lớp và dạy môn toán,cô tên là Trần Thu Vân, rất vui được biết em!
-Dạ!
Đã giải được một nỗi tò mò trong lòng, ở Việt Nam, cô giáo và thầy giáo hay xưng hô với học sinh là cô em, thầy em!
Internet thật hữu hiệu!
Quỳnh Lam cười cười, rồi nhìn quanh lớp:
-Cô, xếp chỗ cho em được không?
Cô Vân quay mặt về phía lớp, nhìn một lượt.
Khá là khó, lớp đã khá đông rồi, chỗ trống thì chỉ còn bàn cuối.
-Em muốn ngồi đâu?
Quỳnh Lam cười trừ, cái tội lười đeo kính dẫn đến nhiều hậu quả thật!
-Cô cho em ngồi mấy bàn trên đầu được không? Mắt em khá nặng.
Cô Vân lại nhìn quanh lớp, thật sự là khó đổi nha:
-Ai muốn nhường chỗ ngồi cho bạn?
Tiếng xì xào bàn tán, thật là, chẳng ai muốn đổi chỗ cho Quỳnh Lam. Đành ngồi bàn cuối vậy, tiền làm thêm hôm nay nhất định phải đi mua kính!
-Thôi cô, em ngồi bàn cuối cũng được.
Cô Vân gật đầu, cũng có hơi áy náy:
-Thôi được rồi, nhớ nhắc bố mẹ đi cắt kính cho, không khỏi nhìn lên bảng luôn đó.
-Vâng!
…
Quỳnh Lam đi xuống cuối lớp, cạnh chiếc cửa ra vào và cạnh…thùng rác!
Cô Vân xách cặp ra tới cửa lớp rồi quay lại:
-Tiết này và tiết sau các em tự học, vì tiết sau cô họp và tiết này thầy Như bận. Mọi người cũng có thể làm quen với bạn mới!
Chỉ sau câu nói đó! Đồng loạt cả lớp hét lên. Học sinh mà, dù chỉ một vài phút đầu cô giáo tới muộn cũng vui lắm rồi!
——–
Quỳnh Lam quay đi quay lại, nói là để làm quen bạn mới mà nhìn xem… Mọi người đều có công việc riêng.
Trang điểm, khoe váy, máy chơi điện tử, ngủ, ăn bim bim tán chuyện,… Một chút cũng không thèm để ý tới Quỳnh Lam.
Từ sau khi nói từ một nơi nhỏ đến, có vẻ thái độ của mọi người cũng khác.
Ừ! Biết là trường cũng toàn con nhà khá giả, nhưng mà không vì thế mà ghét Quỳnh Lam ra mặt vậy chứ?
Trời ơi! Chết mất thôi. Hết ở nhà rồi ra trường cũng vậy sao? Sống thế nào một tháng tiếp theo đây?
Trên vỉa hè đầy lá, hàng ghế đã lạnh ngắt do gió mùa đông…
Từng chiếc lá rơi, nhẹ rơi xuống mặt đất, tạo ra tiếng nghe êm lắm.
Hôm nay, đường vắng, trống trải và im lặng. Nó có cái vẻ yên bình khó tin trên thành phố thủ đô!
Bước chậm chậm trên vỉa hè. Người ta nói, nếu có cảm giác không vui, buồn hãy đi quanh hồ Gươm, tâm trạng sẽ khá hơn. Vì vậy, Quỳnh Lam đang tận hưởng cái khí lạnh của mùa đông Hà Nội thật nhẹ nhàng với hai cây kem đủ màu trên tay.
Ôi trời! Thật sự là biết làm hỏng không khí đó!
Quỳnh Lam chán nản ngồi trên khoảng cỏ dưới gốc cây. Còn mười phút nữa mới vào làm, cửa hàng ngay ở bên đường, chỉ hai phút là tới. Chẳng lo!
Tự dưng, Quỳnh Lam ngồi nghĩ vu vơ đến việc tối nay sẽ đi xem ai đó hát hay biểu diễn gì đấy, cảm giác khá vui. Tại sao ư? Chẳng phải Quỳnh Lam mới về Việt Nam chưa được hai ngày sao? Làm được bao nhiêu việc. Không vui mới lạ!
Đá đá mấy viên sỏi xuống hồ. Thật sự đáng ghét mà, sao lại phải đi đợi thằng nhóc đáng ghét kia chứ? Nhật Minh chẳng hiểu Quỳnh Lam gì hết, sao không phải là anh đẹp trai mà cứ phải là em đẹp trai thế?
-Nhật Minh, cậu đang ở đâu?
-Đang ở Pháp!
Quỳnh Lam ghé sát điện thoại vào tai dù đã bật âm ngoài:
-Tớ ở đây được mấy ngày rồi?
Nhật Minh bật cười:
-Sao chứ? Đã lại nhớ tớ rồi sao?
Quỳnh Lam thở dài:
-Haiz…Nhật Minh! Sao tớ thấy thời gian ở đây sao mà chập hơn cả rùa tập bò thế?
Nhật Minh cười nhẹ:
-Quỳnh Lam, cố gắng nhé! Tớ hứa đấy, sẽ về với cậu, trong thời gian sớm nhất nhé!
Quỳnh Lam bật cười, nói câu chẳng đâu vao đâu thế?
-Thật không?
-Không tin tớ sao?
Quỳnh Lam cắn một miếng kem to, lảng sang chuyện khác:
-Nhật Minh, ăn kem không?
Oa! Lảng chuyện vô cùng nhanhn
-Quỳnh Lam, tớ có việc rồi, đi nhé!
-Ừ! Nói được có mấy câu lại bỏ tớ!
Quỳnh Lam tắt máy, cắn một miếng vào chiếc kem ăn dở. Tên nhóc đáng ghét kia! Lâu thật!
-Ê! Nhóc con. Ngồi đó làm gì?
Quỳnh Lam giật mình. Mà vừa gặp đã muốn gây sự à? Ủa?Thằng nhóc đó không phải tào tháo đấy chứ? Vừa mới được nhắc tới trong đầu à.
Bứt một nắm cỏ, vứt xuống hồ, dù chẳng ngọn cỏ nào tiếp nước. Lực quá nhẹ.
Quay mặt lên, lườm tên nhóc thối kia một cái:
-Đi làm!
Quỳnh Lam chẳng quên đấm vào lưng tên nhóc thối đó một cái, đến vào cái giờ này à? Vậy thì làm thay Quỳnh Lam đi nha!
Quang lắc lắc đầu cười khổ, đã thấp hơn người ta còn cứ ra vẻ người lớn. Mà có biết là cậu phải trốn việc mẹ giao để chạy sang đây gấp với cái người này không? Lại vừa gặp mà đã nhìn cậu ấm áp và đấm lưng cho cậu. Trời, thật cảm động quá đi!
-Nhóc, đợi anh với!
Quang chạy theo, thật sự là muốn biết xem cái nhóc này làm việc được ở chỗ như thế nào.
…
Quỳnh Lam bắt Quang đứng đợi ngoài phòng để đồ.
-Đứng đó, đợi chị!
Haiz…bướng bỉnh! Đã nói là thấp hơn Quang cái đầu, còn học lớp nhỏ hơn nữa chứ. Sao có thể hỗn vậy chứ? Chắc chắn gặp sẽ nói Nhật Minh dạy lại.
Quang ngồi xuống chiếc ghế đỏ bên cạnh, xoay xoay chiếc tàn gạt thuốc trên bàn.
-Nhanh lên, thời gian của Anh quý hơn vàng đó!
Quỳnh Lam ở trong nói vọng ra:
-Này nhóc, cứ hỗn đi, chị về sẽ méc với Nhật Minh.
Được rồi, hai người cùng muốn báo lại với một người. Cuối cùng để xem ai thắng nhé!
…
Quỳnh Lam đi ra, trên tay cầm chiếc mũ và tạp dề đỏ, ném về phía Quang:
-Đeo vào, ra kia mà làm đi, chị có việc ra đây tí.
Quang chẳng hiểu gì hết, mà còn nghe thấy tiếng Quỳnh Lam kéo xuống, nói nhỏ vào tai:
-Hôm nay mà làm không làm hẳn hoi, từng trách chị không nói trước nhé!
Chạy ra cửa, vẫy vẫy tay:
-Nhóc chăm chỉ nhé, tí về sẽ có thưởng!
!!!!
Chết tiệt! Cái quái gì đang diễn ra đây? Sao lại phải đi làm thêm cho con nhỏ thấp hơn cái đầu thế kia? Ôi trời ơi! Chắc có ngày tức mà chết mất!
Trong cửa hàng nước ngoài màu đỏ chói, một đứa con trai đẹp trai với vẻ mặt búng ra sữa…đang hì hục bê đồ ra vào được những ánh mắt cả trong lẫn ngoài cửa hàng dõi theo!
Ôi! Mí mắt Quang đang giật liên tục. Thật là sai lầm khi đã ***** ở nhà mà đi!