Yêu Cậu Bạn Thân

Chương 12


Bạn đang đọc Yêu Cậu Bạn Thân – Chương 12


Máy sưởi được bật với cỡ vừa, đủ để sưởi ấm cả căn phòng. Cái hơi ấm nhè nhẹ len hẳn vào trong chiếc chăn.
Quỳnh Lam tự dưng thấy lạnh, bắt Nhật Minh mở máy sưởi cao lên, và nằm trong chăn chơi game.
Quỳnh Lam đã không cho Nhật Minh vào phòng vì…xấu hổ.
Nhật Minh, cậu ấy quá vô duyên!
Nhưng…nằm trong phòng một mình cũng chán mà cô còn có nhiều chuyện cần hỏi Nhật Minh. Cùng chẳng trốn được mãi,thế là Quỳnh Lam lại bò ra với lấy chiếc điện thoại gọi cho Nhật Minh.
Trong lúc đợi,Quỳnh Lam cầm điện thoại lên chơi fruitninja. Cô, nhất định phải giành lấy kỷ lục ở trò này!

Nhật Minh mở cửa bước vào, cái cô nhóc này, còn trò gì chưa bỏ ra đây?
-Sao? Lại cần cánh nữa à?
Cái…cái gì? Mặt Quỳnh Lam đỏ bừng, người kia sao lại có thể nói ra chuyện đó chứ?
-Cậu…cậu…ai bảo là…tớ…tớ…cần?
-Thế sao? Vậy thì lần sau đừng nhờ tớ nữa nhé!
Ôi trời ơi, cái tên này còn muốn lần nữa sao? Quỳnh Lam sẽ để như vậy một lần nữa sao? Mà vào đây để trêu cô đấy hả?
-Này, đừng có nói nữa, không thì đừng thèm nhìn tớ nữa!
Haiz…cô nhóc này, bị một lần chưa đủ sao mà còn nói vậy nữa?
-Cậu vẫn còn muốn tớ đính hôn một lần nữa à?
Đấy, cái tên này, còn định một lần nữa sao? Nhưng mà sao hôm nay Nhật Minh lại tới đây?
-Nhật Minh, cậu…hôm nay sao không tới lễ đính hôn?
-Cậu có cho ăn cá biển nhiều nữa chắc cũng chẳng thông minh lên nổi!
Nhật Minh vuốt mặt, thật là khó chịu khi làm cả đống chuyện vớ vẩn như vậy mà cô nhóc này cũng vẫn chẳng hiểu lấy một phần trăm!
-Cậu nói gì?

Quỳnh Lam nhìn Nhật Minh nghi ngờ.
-Được rồi, máy tính kìa, cậu thử vào Internet xem!
Nhật Minh lắc đầu cười khổ, bước tới gần chỗ máy tính.
Quỳnh Lam nằm dịch dịch ra, vớ cái laptop rồi lại nằm vào trong chăn:
-Xem gì?
Nhật Minh chết mất thôi, còn xem cái gì nữa?
-JK!
Vứt lại một câu, Nhật Minh cướp cái máy tính về,ấn chữ JK và lễ đính hôn. Trên màn hình, hoàn toàn không có, ngoài những thông tin về cơ bản về công ty và JK.
Quỳnh Lam ngạc nhiên tột độ, cái gì thế này? Chẳng phải hôm qua còn hiện đầy sao?
-Sao? Sao lại chẳng có gì?
-Haiz…cái máy mà cậu đọc trên Internet là ai đưa cho?
Quỳnh Lam đỏ mặt vì tức giận, vậy là, cái tên chuối kia đã…lừa mình rồi!
Nhưng, sao máy Bảo Vy cũng có? Không phải…
-Cậu lừa cả Bảo Vy sao?
Nhật Minh cười cười, xoa xoa chiếc mũi:
-Cậu bây giờ mới biết sao?
Không lừa con cá sấu chuối đó thì làm sao Quỳnh Lam lại sang đây sớm thế chứ? Dù sao thì cũng phải cảm ơn cô ta!
-Hả?
Mặt Quỳnh Lam nghệt ra, cái gì đang diễn ra đây? Mất công suy nghĩ mấy ngày, khóc sưng mắt,… Để rồi cuối cùng lại dính vào một tò đùa quá vớ vẩn!
-Còn hả à? Chiều qua Anh với tớ!
-Cái gì?

– Cái gì là sao? Người ta vào học được gần một tuần rồi, mình thì vẫn còn ở đây phá đám!
-Không phải vì cậu sao?
-Tớ cần cậu vì tớ à?
-Cậu lừa tớ thì chẳng có mục đích là thế còn gì?
-Mục đích khác, mà việc cậu làm lại là hai chuyện khác nhau hiểu không?
Nhật Minh đưa tay véo má Quỳnh Lam, sao mà lại mịn thế chứ? Nếu không vì sợ Quỳnh Lam đau thì chắc lúc nào gặp Quỳnh Lam Nhật Minh cũng véo!
-Kệ cậu chứ? Ai bảo cậu lừa tớ!
Quỳnh Lam, cô nhóc này càng ngày càng lì lợm, bướng bỉnh!
-Không, chiều nay, về xin học lại!
Quỳnh Lam nhăn nhăn mặt, chu lên đôi môi hồng hồng, lắc lắc tay Nhật Minh nũng nụi:
-Nhật Minh, ở đây chơi thêm một ngày nữa thôi, tớ thấy Berlin đẹp lắm mà, nha, nha, đi mà!
Quỳnh Lam! Cô lại giở chiêu này ra rồi, nói thật, cái vẻ mặt như thế đến con gái còn động lòng nói chi Nhật Minh!
-Cậu, làm trò gì thế?
Nhật Minh ném chiếc laptop xuống giường, thế này là biết kết quả rồi!
Quỳnh Lam cười cười:
-Tớ đang giở trò mỹ nhân kế, haha!
Cái gì? Sao lại có thể nói thẳng ra như vậy được? Nhưng mà, sao Nhật Minh thấy…dễ thương vô cùng!
-Còn dám nói thế sao?
-Nhật Minh, đi mà! Tớ thích lắm đó, mà chủ nhật mẹ Ly, bố Quân mới sang, không lo đâu!
-Nhớ đấy, chỉ một ngày thôi đó!

Vậy là, Nhật Minh đã thua hoàn toàn!
Bước trên con phố ngập trong ánh đèn đủ màu, bản nhạc du dương, nhẹ nhàng phát ra những tiếng trầm bổng, ấm áp. Thành phố mùa thu trên những con đường vàng lá thật đẹp.
Từ những chiếc đèn xe tới dọc cúp chia phần trên vỉa hè, những chiếc xe đạp lướt qua nhanh chóng, âm thanh vang ra từ sự va chạm giữa mặt đường và bánh xe patin cũng thật lạ.Gió thổi dịu, nhưng mang theo cái lạnh riêng biệt mà chỉ nơi đây mới có!
Ánh đèn sáng chiếu từ nhà thờ lớn, mỗi tia sáng đều cho người ta cái cảm nhận dễ chịu, không thể không bước chân tới.
-Nhật Minh, bây giờ bắt đầu đi nhà thờ nhá!
Quỳnh Lam kéo tay Nhật Minh, đi thăng bằng trên mép vỉa hè.
-Cậu theo đạo chúa à?
Nhật Minh nghi hoặc hỏi, vì chẳng bao giờ thấy Quỳnh Lam đi nhà thờ cả!
-Ui xời, cậu tưởng cứ theo đạo chúa mới được đi nhà thờ à? Người ta không theo đạo thiên chúa vẫn đi đầy đấy!
Quỳnh Lam bĩu môi, Nhật Minh có thế mà cũng hỏi!
-Thế trong nhà thờ có gì?
Ôi, chết mất thôi, Nhật Minh thật là, sao lại còn phải hỏi chứ? Quỳnh Lam đã đi đâu mà biết?
-Cậu hỏi tớ thì tớ biết chắc? Cậu nhà quê thật đấy, ở đây làm việc mà không đi đâu sao?
Nhật Minh thở dài:
-Haiz…có người nhớ quá, làm gì cho tớ đi đâu!
Quỳnh Lam chu môi, đấm mạnh vào ngực Nhật Minh, nhưng cứ như phủi bụi ấy, chẳng thấy đau!
-Cậu tốt nhất đừng nói nữa!
Quỳnh Lam vừa nói, vừa mở máy định vị, chán…không biết đường nó cũng có cái khổ của nó!
Nhưng, sao không bảo Nhật Minh hỏi nhỉ? Chẳng phải cậu ấy giỏi tiếng Đức lắm sao? Lại nhanh nữa. Mặc dù biết là Nhật Minh khó có thể hỏi ai về cái vấn đề này!
-Nhật Minh, cậu hỏi người ta đi, xem nhà thờ ở đâu?
-Sao tớ phải hỏi?
Đấy, biết ngay mà!
Nhật Minh hững hờ, đút tay vào túi quần thong dong đi, chính cậu cũng không phủ nhận sự bình yên có ở nơi này.

Thật sự, không còn gì để nói, Quỳnh Lam lườm Nhật Minh một cái rồi lại chú tâm vào định vị. À, cứ đi thẳng, rẽ trái rẽ phải vài lần nữa là tới rồi!

Đi rẽ trái, rẽ phải, rồi cuối cùng là… lạc ở đâu Quỳnh Lam vẫn chưa xác định ra. Đấy là tại vì quá phụ thuộc vào cái máy nên bây giờ nó hết pin luôn rồi. Còn Nhật Minh, cứ như vậy thôi, chẳng nói năng gì, đút tay vào túi quần và nhìn lỡ đãng…
Quỳnh Lam đến là tức điên, vì sao mà cái tên kia lại bình thản đến thế chứ? Biết tiếng mà năn nỉ mãi cũng không chịu hỏi. Nhật Minh, may cho cậu đây là ở đường đấy. Cậu cứ về nhà xem. Rồi sẽ biết tay Quỳnh Lam!
Đi đi lại lại trên vỉa hè, chân đá đá những chiếc lá khô, bụng đói đã không thể chịu được nữa rồi.
-Nhật Minh! Cậu không phải là người, cậu là đồ đáng ghét!
Quỳnh Lam lầm bầm trong miệng, đang cố gắng nghĩ cách xem làm thế nào để ra khỏi đây, cái tên kia thì cứ ngồi trên chiếc cúp chia phần màu đỏ. Nhưng… cũng phải công nhận…Nhật Minh dù có làm gì cũng đẹp!
Ôi trời ơi Quỳnh Lam, bây giờ còn nghĩ tới vẫn đề đó sao? Còn bao nhiêu chỗ chưa tới, ngày kia đã phải về rồi, làm thế nào đây?
A, đúng rồi!
-A…Nhật Minh, tớ…tự…tự nhiên đau bụng quá!
Quỳnh Lam vơ nhăn nhó mặt, ôm lấy bụng ngồi xuống đất.
Nhưng, đáp lại hành động đó của Quỳnh Lam chỉ là cái nhếch môi cùng câu nói:
-Cậu có thể thử trò khác!
Quỳnh Lam quá…quá điên rồi, cái tên này, dù sao thì cũng phải ngồi xuống quan tâm hỏi chứ?
Quỳnh Lam tức giận đứng dậy mắng to:
-Này, cậu không thương cái bụng của cậu, thì phải thương của tớ. Tớ đói lắm rồi biết không? Tớ muốn ăn, tớ muốn đi chơi, chứ không phải đứng đây đá lá! Cậu hiểu không?
-Không!
Câu từ gọn gàng, quá xúc tích và đầy đủ nghĩa…
-Nhật Minh, hôm nay cậu làm sao thế? Cậu có cần phải trêu tức tớ như vậy không?
Quỳnh Lam cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế để không ném cái giày búp bê vào người tên kia! Thật quá vô tâm mà!
-Cần!
Nhật Minh muốn xem cô nhóc này còn muốn làm gì nữa. Thật sự thì việc trêu chọc Quỳnh Lam là thú vui tao nhã của Nhật Minh. Hàng ngày và hàng giờ.
-Được rồi, cứ đứng đây đi, tớ sẽ đi, đến lúc không tìm được đường ra thì đừng có gọi tớ tới cứu!
Quỳnh Lam, cô có phải là quá ngây thơ không? Điện thoại Nhật Minh cũng bị Quỳnh Lam chụp ảnh tới hết pin. Máy của cô cần phải nạp năng lượng, giờ bảo gọi thì làm thế nào?
Nhật Minh thở dài lắc đầu.
-Quỳnh Lam, cậu quá trẻ con!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.