Đọc truyện Yêu Bản Thân – Chương 12: Đi chơi…
Sáng hôm sau…
Tôi cảm thấy mệt mỏi như không muốn dậy nữa. Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, nướng hơn chút nữa cũng chẳng sao. Tôi gác tay lên đầu suy nghĩ vẩn vơ. Nếu hắn không yêu tôi thì sớm hay muộn gì hắn cũng nói lời chia tay tôi thôi. Vì cũng đã làm tròn lời yêu cầu của hắn là diễn cho tốt vai bạn gái giả của hắn rồi kia mà. Tôi biết chắc rằng, sẽ chia tay mà thôi. Điều đó làm tôi cảm thấy như buồn bã hơn mà thôi. Chưa tiến triển đến đâu đã chia tay nhau. Tôi tự cười bản thân mình đã mắc phải trọng tội gì mà lại khiến cho hắn không thể yêu tôi?. Hay là tôi quá xấu xí để yêu một người như hắn thật sự. Hay chúng tôi chẳng có một tí gì gọi là duyên.
Nếu hắn chia tay tôi. Lời nói của con bạn tôi là đúng. Yêu hắn thì được cái gì cơ chứ. Đau lòng, thất vọng, buồn bã, khóc… Không có gì tốt đẹp cả.
Nước mắt tôi bỗng trào ra thành một đường, khóc vì ai cơ chứ. Khóc vì người không yêu mày sao. Mày ngu đến nổi như thế à. Dù mày có làm tất cả điều gì hay thay đổi cả thế giới này, hắn cũng chẳng đoái hoài gì đến mày đâu…
Tôi cứ ngỡ, mấy tuần cũng sẽ yêu nhau. Nhưng ai ngờ, lại chẳng thể… Dường như là không thể.
Tôi cứ khóc không ra tiếng cho đến khi nghe tiếng mẹ tôi gọi dưới phòng.
– ĐẶNG NGỌC NHƯ, CÓ AI KIẾM CON NÈ!_Mẹ tôi nói to.
Tôi mới gạt bỏ nước mắt cùng với cái suy nghĩ không hồi kết tốt đẹp, rồi nói lớn với mẹ.
– Dạ, con xuống liền!_Tôi nói.
Cùng thời điểm của câu nói, tôi mới VSCN nhanh rồi xuống lầu.
Không biết là ai kiếm, hay là Lam Nhi kiếm tôi nhỉ?. Cũng được, nói cho nó biết tâm trạng giờ của tôi mà hiểu cho tôi chứ… Xong rồi, tôi đi chơi nó bữa nay cho khuây khỏa luôn.
Tôi đi xuống lầu mà như không đi nổi, chỉ muốn nằm ở trên giường thôi. Nhưng tôi lại tròn xoe mắt khi đó không phải là con bạn thân mà tôi mong đợi. Mà lại là người bạn mà tôi kết bạn hôm qua. Sao cậu ta lại biết tôi ở đây nhỉ?. Tôi mới vừa thấy mặt cậu ta thì tôi lại ngạc nhiên thật sự. Cậu ta vừa thấy tôi thì cười vui. Mẹ tôi thì ngồi đó với cậu ta và nói chuyện cho đến khi tôi xuống chỗ cậu ta ngồi.
Tôi nói trong sự ngây ngô.
– Sao cậu biết nhà tớ…?
– À, là do Hào chỉ đường…!_Cậu ta gãi gãi đầu
– Chỉ đường… cậu ấy đâu?
Cậu ta ấp úng một chút rồi mới nói.
– Cậu ấy ngồi ở quán đợi chúng ta rồi, cậu mau thay đồ đi, hôm nay cậu phải thực hiện lời hứa là đi chơi với bọn này nhé!
Tôi chỉ khẽ gật đầu. Nhưng sao chỉ nhất thiết là ngày hôm nay?. Lại là ngày tôi không muốn gặp hắn ta. Chỉ vì lý do, một lý do đơn giản… Nhưng lại làm tôi như muốn ngã quỵ trong sự đau lòng. Tôi lên lầu rồi tổng thay đồ, có cả trang điểm tí nhẹ nhàng. Tôi chọn một bộ đồ áo thun và jeans yếm. Và đôi giày đen.
Tôi chỉ cười trong sự đùa cợt bản thân rằng tại sao khuôn mặt tôi cũng thoáng nhìn được, sao hắn lại không động một chút lòng yêu nào?. Tôi chẳng có câu trả lời nào của bản thân. Nếu không vì lời mà tôi hứa với Thái Anh thì tôi cũng chả đi đâu, vì đó là lời tôi đã hứa nên không thể không đi.
Rồi đi xuống lầu một lần nữa. Thấy cậu ta và mẹ tôi nói chuyện rất ăn ý với nhau. Lại còn hợp tí. Nhưng tôi lại công nhận, hắn rất có tài ăn nói với người lớn. Giao tiếp rất giỏi, xem ra cậu ta cũng sẽ có một tí fan khi mới chuyển trường tới đây. Chắc lại là một người khiến bao fan nữ điên đảo đây, cậu ta cũng như hắn thôi. Một hot boy đáng mong đợi.
Tôi đi xuống, lúc đó mẹ và cậu ta ngước nhìn tôi. Thấy tôi trong bộ quần áo cực dễ thương, mẹ tôi chỉ cười nhẹ. Cậu ta thì nhìn tôi cười mỉm, như rất thích vậy. Ánh mắt đó là sao?. Ánh mắt đầy ẩn ý và hơi ghê. Làm tôi cũng nổi da gà. Thật ra, tôi không thích cậu ta nhìn tôi như thế.
Thế rồi mẹ tôi nói.
– Con nhỏ này, đi chơi sao mặc đồ giống trẻ con thế?…_Vội cười.
– Đẹp mà mẹ_Tôi chu môi.
– Đẹp đó bác, nhìn rất dễ thương luôn!
Cậu ta khen tôi khiến tôi cũng cười nhưng thấy hơi không thích cho lắm. Vì từ trước tới giờ, chẳng có một chàng trai nào khen tôi cả. Dù là khuôn mặt cho đến ngoại hình của tôi, cũng chẳng có ai thèm chú tâm gì hết.
Mẹ tôi chỉ cười âu yếm với cậu ta.
Cậu ta chờ mấy giây rồi nói.
– Đi được chưa?
– Ừ…
– Vậy hai đứa đi đi… Chơi vui vẻ nhé!_Mẹ tôi cười nói.
– Vâng, cảm ơn bác… Thưa bác cháu đi!
Tôi và cậu ta cùng bước ra cửa. Mẹ tôi chỉ nhìn xa xa. Cười nói nhỏ.
– Đẹp đôi lắm, phải chi con cưới một người như thế thì tốt biết mấy…
Cậu ta quay sang cười mỉm với tôi rồi nói một cách nhẹ nhàng.
– Để tớ chở cậu đi!
– Được không?
Dù gì hôm nay tôi cũng làm biếng nên tôi mới nói vậy thôi. Chứ được chở đi, ai mà không thích, còn hơn đạp xe. Mệt lắm, có gì cậu ta hộ tống tôi về luôn.
Cậu khẽ gật đầu trong sự hoang hoái của bản thân. Công nhận, cậu ta thích cười thật. Lúc nào cũng thấy nụ cười luôn nở trên môi chưa bao giờ tắt lịm. Tôi ganh tị với cậu ta quá. Vừa giỏi võ lại vừa lạc quan yêu đời. Không như tôi. Tôi chỉ có nụ cười giả tạo là thành thật với bản thân tôi nhất. Không bao giờ tôi lại có nụ cười của sự hạnh phúc cả.
Tôi ngồi sao yên rồi để cậu ta chở tôi. Chỉ mấy phút chạy mà cậu ta đã tăng tốc nhanh như chớp.
– Hết chương 11 –