Đọc truyện Yêu Bà Xã Lạnh Lùng – Chương 29: Nữ Vương Trừng Phạt
Phải mất vài chút công sức Triệu Mạn Di mới liên lạc được với Nam Cung Tư Nghị, anh thậm chí còn đòi hỏi cô đủ thứ điều kiện mới cho cô “mượn” trợ lí thay thế Dương Nhậm Vũ trong thời gian anh “lưu lạc” nơi đất khách.
Thế nhưng, đương nhiên Triệu Mạn Di sẽ không điên đến nỗi để mất đi hai dự án lớn ở Mĩ và Thụy Điển. Trái lại, cô lại đòi hỏi có thêm dự án chung cư sáu mươi tầng ở Đài Nam, làm Nam Cung Tư Nghị luôn tự hỏi có phải năm xưa anh đã sai khi kết bạn với cô hay không?
“Triệu Mạn Di, tôi giúp cậu đủ thứ, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”- trong điện thoại truyền ra tiếng thét thê lương của Cung Dương Á Miên. Rốt cục cô đã làm bạn với loại người thế nào cơ chứ? Gian xảo, giảo hoạt, độc địa, độc ác a…
Triệu Mạn Di mi mắt không động, nhàn nhạt nói vào điện thoại, giọng điệu cô thản nhiên như không.
“Sẽ có lúc cậu phải cảm ơn tôi vì chuyện này.”
“Cảm ơn cái TM. Thật không hiểu được, cậu muốn giết tôi có thể nói thẳng mà. Nhảy từ lầu ba sáu của Triệu Thế Vương xuống quả là một ý quá tốt, sao cậu lại muốn tôi chết theo kiểu mà tôi chán ghét vậy hả?”- Cung Dương Á Miên giọng ngày càng nhỏ, thay vào đó là tiếng gầm gừ của chính cô và tiếng một nam nhân nói vào trong điện thoại.
“Toàn bộ ba dự án là của cậu.”
“Nhận.”- Triệu Mạn Di nói thêm một chữ, lập tức cúp máy, cô không cần phá hoại giây phút tình cảm của họ.
Nhắc đến phút giây tình cảm, Triệu Mạn Di mới phát hiện mấy vỉ thuốc giảm đau đã sớm hết.
Cả tuần nay cô không đi đâu hết, chỉ ở trong Triệu Thế Vương, Cố Hạo Thần gọi cô cũng không nghe, chỉ nói người giúp việc của nhà ngày ngày mang đồ ăn tới. Ở đây chẳng khác gì một phòng tổng thống của khách sạn nhà cô, chẳng tội gì không ở lại.
Cha mẹ cũng hỏi qua, nhưng cô chỉ là không buồn giải thích.
Giờ cả người cô rã rời, chân tay tê rần, người chả buồn nhúc nhích.
Cô kiếp trước đã làm cái gì để giờ phải chịu như vậy chứ?
Bấm điện thoại nội bộ, trợ lí Lam Vũ Bằng của Nam Cung Tư Nghị đã đến.
“Được, để xem các người sẽ trả nợ cho tôi ra sao.”- Triệu Mạn Di bấm khóa mở cửa tự động. Trợ lí Lam của Nam Cung Tư Nghị bước vào.
“Triệu tổng.”- Lam Vũ Bằng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật đáng sợ trong truyền thuyết, trong lòng không khỏi một trận cảm khái, cô thật sự là một người đáng sợ đến vậy sao?
Anh may mắn có phúc phận được nhìn thấy cô, được làm việc cùng cô, nhưng có một điều anh hiểu, nếu anh không giữ nổi bí mật của cô, chắc chắn sẽ sống không có ngày lành.
Đến cả tổng giám đốc của anh- người mà một khi đã ngắm trúng dự án nào là không cái nào thoát còn phải nhượng bộ, chịu mất mát những ba dự án lớn.
Thì anh… một trợ lí cỏn con sao dám chứ?
Triệu Mạn Di quả là nữ vương rồi.
“Công việc tôi đã bảo trợ lí sắp xếp hết cho anh rồi, nên cứ vậy mà làm theo thôi.”- giọng nói lạnh lùng của Triệu Mạn Di cất lên.
Lam Vũ Bằng cúi đầu, anh cũng chỉ dám nói mấy câu cứng ngắc rồi qua phòng trợ lí.
Người ta nói không sai, đối diện Triệu Mạn Di tựa như một tảng băng, thật đáng sợ.
Triệu Mạn Di mệt mỏi đi vào phòng, đã được gần một tuần rồi, chính xác là sáu ngày tám tiếng ba mươi tám phút a… vậy mà cả người cô vẫn thật đau nhức.
Cố Hạo Thần, cô chính là muốn chỉnh anh, mà là chỉnh theo kiểu coi anh như người vô hình, coi chính mình như không tồn tại, vậy mới là trừng phạt đáng sợ nhất.
Cô tắt máy, không liên lạc với anh nữa, cô sẽ cho anh thấy cô không phải người dễ chọc.
“Con gái của ta…”
Triệu Mạn Di đang nằm trong phòng bỗng nghe thấy hai âm thanh quái dị, nhưng lại vạn phần quen thuộc.
Cô ra mở cửa.
Thật…
“Cha, mẹ.”- cô không vui không buồn nhàn nhạt chào.
Mẹ Triệu đi tới ôm lấy cô. Rồi rất nhanh đẩy cô ra.
“Di… con lại uống rượu?”
Triệu Mạn Di cười khổ, cả người cô đang đau đớn ê ẩm đến mức trầm trọng, nếu không uống rượu để bớt đau, cô sẽ sớm chết.
Cha cô thở dài ngồi xuống sofa.
“Di, ta thấy con nên làm một cuốn sổ có tên là “Sổ thù vặt và trả đũa” đi. Ta thấy con hành mọi người hơi nhiều rồi đó.”
Nghe tin trợ lí của con gái bị điều đi ra tận sa mạc, ông không khỏi cảm khái gen của cô 100% thừa hưởng là từ bà nội. Cũng thấy thương cho Dương Nhậm Vũ đêm đến sẽ phải ngủ cùng lạc đà và vắt nước từ xương rồng để uống.
Mà có khi Dương Nhậm Vũ còn có thể uống gió sa mạc, tắm tiên ở hồ nước ngọt mà không sợ ai nhìn thấy
Thật đáng sợ.
“Di à… con…”- mẹ Triệu đang nói, Triệu Mạn Di cắt ngang.
“Cha, mẹ. Con biết phải làm những gì. Sẽ không bao giờ con làm việc tùy hứng.”
Cô không muốn chuyện của cô bị quá nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài, cô đã đủ mệt mỏi rồi.
“Giờ con xin phép, cha mẹ cứ ngồi đây chơi. Rượu trong tủ kính, thuốc lá trong ngăn kéo.”
Nói rồi cô đi vào phòng ngủ, để hai người cô gọi là cha mẹ kia đứng thẫn thờ ở sofa.
Triệu Mạn Di mệt mỏi nằm trên giường. Lúc này, cô thật sự chỉ muốn ngủ.
Trong biệt thự, Cố Hạo Thần rối loạn đi đi lại lại trong sảnh, gọi cho cô, cô không nghe, gọi cho Dương Nhậm Vũ, anh ta nói đang uống gió cát ngoài sa mạc, gọi cho Nam Cung Tư Nghị, cậu ta nói không có gặp cô. Anh đánh bạo lấy xe phóng tới Triệu Thế Vương thì cũng đành quay về vì không qua được vòng lễ tân.
Đương nhiên phải có lịch hẹn trước mới tới được. Mà Dương Nhậm Vũ không ở đây, anh không thể xin lịch được.
Suốt cả một tuần trời không gặp cô. Đến biệt thự của cô cũng không thấy bóng dáng ai nữa. Cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này.
Cô là vì sao lại rời đi, là vì sao lại giận anh nữa?
Cố Hạo Thần đau đầu suy nghĩ, chẳng lẽ là vì hôm đó? Nhưng lỗi là ở cô, sao có thể trách anh?
Anh thật sự đã hết cách, chẳng lẽ thứ tình yêu này chỉ có anh tình nguyện theo đuổi hay sao?