Bạn đang đọc Yêu Anh Trong Từng Phút Giây: Yêu – chương 3
Chương 03: Thần xui mà đã bám đuổi, đảm bảo cả đời chẳng buông.
Sáng sớm ngày thứ 4. Cô vẫn còn đang ôm chiếc gối yêu dấu ngủ nướng thì nghe thấy có tiếng người hét lớn:
– Dậy, dậy mau lên!
– Còn sớm mà! – Cô đáp với giọng uể oải mà chẳng thèm nhúc nhích.
– Dậy đi! – Người đó càng hét lớn hơn.
Cô khó chịu nhăn mày mơ màng ngồi dậy, mắt chỉ mở he hé rồi nhắm vào. Nhận ra người vừa rồi là ai, cô nói với cái giọng của một người ngái ngủ:
– Hoàng Anh, mày có im ngay đi không, hét gì mà hét, mày có muốn lấy rổ đựng răng không hả? Ai ày vào phòng tao, để yên tao ngủ!
Nói rồi cô lại ngã xuống giường chùm chăn ngủ tiếp. Bên kia, Hoàng Anh thấy bà chị heo lười của mình không có biểu hiện gì muốn dậy, Hoàng Anh nhanh trí nói tiếp với giọng cực kì nguy hiểm:
– Chị có dậy không thì bảo, mẹ bảo em vào gọi chị đấy, mẹ đi chợ sớm rồi, mẹ bảo chị mà không chịu dậy thì cứ mang hết công phu ra mà luyện. Hay là …. – Cậu cười nham hiểm
– Tao dậy đây, lắm mồm.
Cô hét lên rồi uể oải đứng dậy, lững thững đi vào nhà vệ sinh. Cô biết, thằng em quỷ sứ này mà đã nhận được lệnh của Đại Đại Đại Má Mì phu nhân thì chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cô mà còn giở tính “mèo lười” e rằng chỉ có cô chịu thiệt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô thấy thằng em trai trời đánh đã rời phòng từ lúc nào. Vơ lấy cái đồng hồ. 6 giờ.
– Ối Giời Ơi! – Cô hét như lợn bị chọc tiết
Cô không tin vào mắt mình. Còn sớm thế này mà đã đánh thức cô dậy, dám troll cô sao? Cô nói “lần này thì mày chết chắc rồi, Hoàng Anh, liệu mà chốn đi”. Cô xắn ống tay áo định kiếm thằng em để … tính sổ. Nhưng, bất chợt, cô lại nghĩ. Mà thôi kệ, đi học sớm một hôm xem sao. Nghĩ sao làm vậy, cô lập tức đi lấy đồng phục và soạn sách. Gần nửa tiếng sau, cô đã xuống dưới nhà. Dắt xe ra cổng, trước khi đi, cô còn ném vào nhà một câu
– Thằng oắt con, về nhà ta xử lí mi sau, liệu mà tìm cách trốn đi.
Nói xong cô nhanh chóng tiến tới trường. Thời tiết sang thu thật mát, sáng sớm mà gió đã lồng lộng thổi. Hàng cây ven đường cứ lần lượt, lần lượt trôi qua. Những tán lá đã bắt đầu đổi màu. Cũng phải thôi, chẳng mấy chốc là đến mùa lá rụng rồi mà. Đằng xa là một vườn cây trồng rất nhiều hoa lan. Trên thảm cỏ xanh mơn mởn, những bông hoa màu tím nhạt điểm xuyết, giống như những vì sao rực rỡ mọc trong đêm tối. Trời xanh trong, gió nhẹ thổi, cao hứng, cô đi chậm lại và cất lên giọng ca không mấy triển vọng của mình mà hát một bài.
Đang định lên giọng thì “bụp” – một âm thanh cực kì “vui tai” vang lên. Cô mặt tối xầm lại, ai oán nhìn xuống chiếc bánh xe sau đang dần xị xuống. Chắc là lại cán vào đinh nên bục xăm xe rồi. Cô nghĩ rồi bực tức nói:
– Chết tiệt thật.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. 7 giờ 15 phút. Ui cha má ơi, không phải chứ, chỉ còn 15 phút nữa là vào lớp rồi sao. Quạ quạ, quạ đang bay thành từng đàn trên đầu cô. Chẳng lẽ lại tới muộn. Không, không được, nếu có cô chủ nhiệm bản chất “hiền lành”, giữ nguyên thái độ hôm qua thì không sao, chẳng may vớ phải “bà la sát” trá hình thì có mà mình thành cám. Hơn nữa mới nhập học mà đã tới muộn thì còn ra thể thống gì nữa, kiểu gì cô cũng bị tên yêu nghiệt ấy chế giễu à xem. Nghĩ cách, nghĩ cách đi nào. Nhưng… đây là đoạn đường tắt mà, làm gì có quán sửa xe nào. Hic, cũng tại cái tội lười, ham hố đi đường tắt cho nhanh, nào ngờ. Cô vừa nghĩ vừa khóc không ra nước mắt. Thần xui à, con biết là từ bé tới giờ, ông gắn với con như hình với bóng, nhưng lần này ông tránh xa xa con ra được không? Cô lẩm bẩm
Đúng lúc đó, có một chiếc ô tô chạy vụt qua, tốc độ của chiếc xe quá nhanh khiến cô không thể nhìn thấy là loại xe gì nữa, chỉ thấy tóc bay hết về phía trước. Chiếc xe cứ như một cơn gió, thoảng qua hư vô, hờ hững, như có như không. Nhưng, chừng 30 giây sau, chiếc xe ấy lùi lại, chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn ngay chỗ cô đang đứng. Sau khi nhìn một hồi, cô ồ lên kinh ngạc trong lòng. Ồ, kinh thật, đây chẳng phải dòng xe Bugatti Veyron Super Sport[1] sao? Màu trắng đen đơn giản mà sang trọng, thật là đẹp nha. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là mẫu siêu xe đắt nhất thế giới với giá trên trời 2,6 triệu USD. Haizzz, nhà giàu có khác . Ơ mà cô đang nghĩ cái quái gì đây nhỉ? Ây da, xem ra việc thằng em trai suốt ngày lải nhải về siêu xe thể thao đã “tiêm” vào đầu cô không ít thông tin rồi, nhưng việc đó cũng giúp ích cho cô đấy chứ. Ít ra cô cũng biết được đó là xe gì. Cô nghĩ rồi nhún vai mỉm cười. Ồ, khoan đã, chiếc xe đó đỗ lại làm gì ta? Lại đỗ ngay chỗ cô đứng, lẽ nào hỏi đường?
Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa chiếc xe đắt giá bật mở. Một chàng trai tầm 20 tuổi bảnh bao với mái tóc để dài theo kiểu Hàn Quốc, làn da trắng như con gái bước ra. Quả thực là rất khôi ngô tuấn tú, như một hotboy thực thụ vậy. Nếu giả sử các hotboy của K-biz[2] mà tới đây chắc cũng chưa thể thắng cha này về độ đẹp trai mất. Hắn còn diện nguyên một cây trắng từ trên xuống dưới nữa, trông chẳng khác nào một bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích cả. Cậu ta nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng rồi nói.
– Chào em!
– Ơ hơ….à….chào… có chuyện gì vậy? À mà tôi có quen anh không?
– Ừ, em gặp anh một lần rồi, em có nhớ hôm qua tông phải ai ngoài cổng trường không?
Não của cô bắt đầu căng ra, một bên thùy bắt đầu tua lại từng mảng kí ức. Hôm qua….cổng trường…tông xe….
– A, thì ra là anh. Vậy có chuyện gì không, hì? Đừng nói là anh bắt đền tôi đấy nhé, tôi thấy anh cũng không bị làm sao mà, tôi cũng đã….
– Không, anh không có ý bắt đền em. Hình như xe em bị hỏng phải không? Em cần đến trường A à? – Hắn ta nhảy vào họng cô ngồi chễm chệ
Phù! Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị bắt đền. Ồ, nhưng sao hắn biết mình tới trường A, lại biết hỏng xe? Chẳng lẽ cha này theo dõi mình, Cô nhíu mày hỏi lại
– Sao anh biết?
Hắn ta nhăn nhở cười trả lời lại:
– Em không đùa đấy chứ? Trên áo em có phù hiệu trường nên suy ra em là học sinh trường A, hôm nay là thứ tư, chẳng phải ngày nghỉ gì nên chắc chắn là em muốn tới trường. Còn việc xe hỏng thì …. xe em đang nằm lăn lóc ở kia kìa.
Cô nhìn theo ngón tay hắn chỉ thì thấy chiếc xe của mình đang nằm lăn lóc thật. Cô gãi đầu cười trừ, hai má đỏ lên tỏ vẻ ngượng ngùng:
– À, em có muốn đi nhờ không? Anh cũng có chút việc phải ghé qua trường em đó. Nhanh lên nào, chỉ còn hơn 10 phút thôi là vào lớp rồi – Hắn liếc chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói
Dương vẫn không đáp lại. Cô nghĩ. Sao hắn lại tốt với cô quá vậy? Chẳng lẽ anh ta có ý định xấu với cô? Định giở trò đồi bại sao? Hay bắt cóc bán sang Trung Quốc? Không thể nào, trông anh ta đàng hoàng vậy mà, nhìn cái xe là biết giàu sụ rồi. Có khi nào chỉ là “giữa đường thấy sự bất bình chẳng tha”? Có khi nào hôm nay thần may mắn lại mỉm cười với cô không? Sáng nay ra đường cô gặp ai nhỉ, có khi mai phải nhờ người ta trực sẵn ở cổng tiễn cô đi học mất…
– Em có đi không đây? Nếu anh nhớ không nhầm thì trường A khét tiếng với nội quy nghiêm nha, học sinh đi học muộn sẽ bị phạt nhổ cỏ nguyên tiết đầu này, trừ hạnh kiểm cả tháng này, lưu tên vào sổ đen này. Bị lưu tên là đồng nghĩa với việc “lưu danh sử sách” đó em. – Thấy cô không trả lời, anh bèn lên tiếng. – Này! Em gì đó ơi!
Hắn ta vừa gọi vừa lấy tay khua khua trước mặt cô. Dương chẳng buồn để ý. Trong lòng cô đang gào lên. Wtf? Nhổ cỏ? Trừ hạnh kiểm? Lưu tên. Trời ơi, đó có phải địa ngục không vậy trời. Nghĩ tới đã rùng mình. Nếu vậy chẳng phải công sức 10 năm đèn sách không mắc dù chỉ là một lỗi nhỏ nào của cô đều bị đổ sông đổ biển rồi sao? Không được. Nghĩ vậy cô nói:
– Vậy được. Phiền anh…. À, khoan đã, còn xe của tôi thì sao?
– Ồ, anh quên mất. Đợi anh một chút nhé!
Nói rồi hắn rút chiếc smartphone láng cóng ra gọi cho ai đó. Cô nghe câu được câu mất. Câu cuối có lẽ là “Được rồi. Cậu nhanh lên nhé. Nếu có truyện gì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn”
– Em lên xe đi!
– Anh gọi cho ai vậy? – Sau khi bước vào xe cô hỏi.
– À. Anh gọi cho tài xế tới mang xe của em đi sửa thôi.
– Ồ… Nhưng sao anh lại đi đường này? Anh có chuyện gì ở trường tôi vậy?
– Anh ôn lại kỉ niệm chút thôi. Lúc trước anh cũng hay đi đoạn đường này đi học. Không ngờ sau vài năm mà khung cảnh thay đổi nhiều quá. Tình cờ gặp em nên anh muốn giúp một chút. Cũng giống như sư huynh tiền bối giúp đỡ hậu bối ấy mà
Dương ồ lên một tiếng rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Nhưng cơ thể của anh ta cứ gần dần rồi gần dần. Lẽ nào….
– ….Á….Anh làm gì vậy hả?……..Tên biến thái………Á…………
Dương hét kinh thiên động địa và lấy tay đấm bùm bụp vào lưng Hoàng Văn. Tất nhiên là chẳng nhẹ nhàng gì.
– Em hét gì vậy? Anh chỉ đeo dây an toàn cho em thôi mà. – Thấy cô hét, anh vội vàng lấy tay che miệng cô lại rồi giải thích.
– Haizzz…Vậy mà tôi tưởng… – “anh định giở trò đồi bại” – tất nhiên là lời này chẳng thể nói ra, nuốt nước bọt, cô khiêm nhường nói – Xin lỗi anh.
– Em dễ thương quá. – Anh nháy mắt tinh nghịch với cô.
Nói xong anh khởi động máy rồi đi luôn. Do lúc đầu không quen nên khi anh bắt đầu đi cô bị bật người ra ghế. Mặt cô đã dần đỏ lên. Cha này kì ghê, bị mình ra sức … tấn công thế mà chỉ cười. Mà mình đánh có nhẹ gì đâu, chắc đau lắm mà không dám nói. Cô nghĩ rồi lại quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người cứ thế im lặng tới trường.
[1]Bugatti Veyron Super Sport là một dòng xe thể thao của hãng Bugatti. Đây là loại xe hot và đắt nhất năm 2013. Siêu xe được trang bị động cơ tăng áp tuabin 8.0 lít W16 công suất cực đại 1200 mã lực, mô-men xoắn cực đại 1500 Nm, là siêu xe tăng tốc nhanh nhất thế giới khi tăng tốc từ 0-100km/h trong 2,2 giây. Phiên bản Super Sport đã phá vỡ kỉ lục thế giới khi đạt tối đa 431km/h và được Guinness công nhận. Tuy nhiên, phiên bản tới tay khách hàng đã được Bugatti giảm xuống 415km/h.
[2] K-biz chỉ nền giải trí Hàn Quốc.
***
Đọc tiếp Yêu – chương 3.1