Đọc truyện Yêu Anh Tôi Được Gì ! – Chương 3
Bảo Minh rất giỏi môn bóng đá nên được chọn vào đội bóng của những anh lớp 12
– Này Bảo Minh, cậu sướng thật, được vào đội bóng của khối 12. Họ toàn là những anh đẹp trai! – giờ ra chơi tôi vẫn ngồi trong lớp, và cậu ý cũng vậy. Dường như chúng tôi đã trở thành bạn.
– À xin lỗi nhé, tớ không có bị gay.
– À ừ cũng đúng! Hì hì! – tôi phì cười vì câu nói của cậu ý.
Hôm nay cũng không đen lắm nhỉ!
————————
Tiết học cuối cũng kết thúc. Tôi đang loay hoay bỏ tập vở vào cặp
– Này! Đến xem tớ tập bóng chứ? – Bảo Minh bước đến cửa lớp thì bỗng quay lại hỏi tôi
– Tập bóng hả? Ừ đi chứ
Tôi với Bảo Minh vừa bước ra khỏi lớp đụng độ với cô nhóc lớp 10 lần trước cho tôi biết sự thật trước khi bị tên Minh Tú đùa giỡn
– Bảo Minh à, anh không về sao? Đi đâu đấy?
– À anh đến tập luyện với đội bóng.
– Cùng với Thiên Di? – cô nhóc cười cợt với vẻ khinh khỉnh
– Ừm bọn anh là bạn mà!
Nghe câu ý của Bảo Minh cứ như cô nhóc kia là người yêu của cậu ta và muốn giải thích với cô ấy là tôi và cậu ta chỉ là bạn vậy.
– Vậy sao, hi hi. Em cũng muốn xem anh tập bóng nữa, em đi với nhé?
– Ừm tất nhiên là được
– Hi hi yêu anh ghê! – cô nhóc nhào tới ôm lấy cánh tay của Bảo Minh. Đảm bảo họ có gì đó đó với nhau rồi
– Mi Mi à! Đang ở trường đấy! Bỏ tay anh ra mau!
– Hi hi
Cười?Cô ấy không chịu bỏ mà còn quay lại cười với tôi? Ý gì đây?
Mà hình như Bảo Minh với cô nhóc Mi Mi gì đấy quen nhau từ trước rồi hay sao ý. Trông họ thân mật ghê cơ. À chắc là Bảo Minh thầm thương trộm nhớ cô nàng Mi Mi cho nên đã chuyển đến trường này để dễ dàng hẹn hò với cô nhóc ấy đây mà.
– Di Di, đi nào!
– À ừ…
Cậu ấy gọi tên thân mật của tôi!
—————————–
Chà sân bóng rộng lớn thật nhỉ. Tôi và nhóc Mi Mi ngồi trên hàng ghế dành cho khán giả. Bảo Minh cùng những người trong đội bóng thay đồ xong và bước ra sân khởi động. Tôi và cô nàng này may mắn lắm mới được vào xem họ tập. Vì đội trưởng đã đề nghị nhà trường không cho những học sinh khác vào xem họ tập luyện vì như thế sẽ làm đội bóng mất tập trung. Đội trưởng là một người rất nghiêm khắc.
– Á…. CAO MINH TÚ KÌA !!!!! – Mi Mi bỗng nắm tay áo tôi giật lên giật xuống. Cô nàng này đang bấn loạn lắm đây. Đảm bảo Bảo Minh đang ghen cho coi. Ủa? Cao Minh Tú hả? Sao tên đó lại ở đây chứ? À đúng rồi, hắn là đội trưởng của đội bóng mà. Tôi thề là tôi không hề để ý đến việc tới đây sẽ gặp hắn đấy.
– Hì hì, cố ý đến đây đễ gặp người tình cũ đấy à? Mi Mi thì thầm kế bên tai tôi
– Cô điên hay sao vậy hả?
Hắn ta không hề phát hiện ra tôi. Cho dù Mi Mi có hét lớn kêu gào tên hắn hắn cũng không buồn để ý tới. Cho đến khi Minh Vương – Hot Boy No.2 – chỉ về phía chúng tôi và nói gì đó với Minh Tú.
Hắn ta quay lại nhìn tôi, nhìn lâu lắm. Còn những người khác thì cười tôi. Trừ Bảo Minh.
Ôi thôi không ổn rồi. Tôi không muốn Bảo Minh biết tới chuyện đó. Chuyện ở buổi party. Bởi vì nếu cậu ấy biết cậu ấy cũng sẽ cười tôi, khinh tôi và xa lánh tôi. Tôi không muốn. Tôi bỏ chạy ra khỏi nơi đó. Tôi thật sự không muốn mất thêm một người bạn tốt như Bảo Minh. Tôi không muốn cậu ấy rời xa tôi như Ngọc Anh đã làm. Tôi không muốn. Tôi chạy về nhà. Trời cũng đã nhá nhem tối.
Tít tít…
Gần đến nhà thì điện thoại tôi reo lên. Có tin nhắn? Là của Bảo Minh sao?
“Này Di Di , tớ không ngờ cậu là người như vậy đấy!”
Ôi,thôi hết rồi, kết thúc rồi,kết thúc 1 tình bạn mới chớm nở của tôi. Số tôi thật đen đủi vì nhờ có hắn, đến cả 1 người bạn cũng không giữ được=> TÔI HẬN HẮN TA.
Cạch- tôi mở cửa và bước vào nhà. Đánh phịch xuống ghế sofa mà bố hay ngồi. Nhưng giờ ông đã đi công tác ở Hà Nội. Có lẽ sẽ rất lâu mới về. Bỗng mẹ từ trong bếp chạy ra.
– Con về rồi à. Ngọc Anh mới gửi quà cho con đấy, rất là nhiều đồ đẹp. Con bé cũng mua cho me nữa đấy.
-Con tưởng cậu ấy quên con luôn rồi đấy chứ – Tôi bước lại tủ lạnh, lấy 1 lon coke nhấp 1 ngụm.
– Trời ạ! Con bé chỉ đi du học chứ có nói tuyệt giao với mày đâu mà quên với chả nhớ.
– Mẹ không biết đấy thôi – Tôi nói với vẻ tức giận – nó chẳng thèm trả lời email của con nữa là, đến cả facebook còn không thèm inbox cho con,những hình ảnh cậu ấy chụp toàn tag bạn bè mới không,có bao giờ tag con đâu.
-Hả? Là gì? Ý mẹ là cái gi mà tát (tag) bạn bè, cái gì mà tát con.
– Ôi… mẹ không hiểu đâu – nói xong tôi leo lên phòng.
Định tắm rửa rồi đánh 1 giấc. quá nhiều việc xảy ra với tôi trong 2 ngày. Nhưng khi bước vào phòng, 1 đống đồ trên giường tôi. tôi ngồi lên giường, xem từng bộ 1. đúng là rất đẹp và tấ cả dường như đều là hàng hiệu.Ngọc Anh còn tặng tôi rất nhiều nước hoa và mĩ phẫm.gì chứ tôi đã 17 tuổi rồi, cũng cần phải trang điểm đấy. Tôi treo những bộ đồ này vào tủ, mĩ phẫm thì để trên kệ bàn học. Bố tưng nói với mẹ rằng nên mua cho tôi 1 cái bàn trang điểm để sau này còn điệu lúc tôi còn chập chững bước vào cấp hai, nhưng mẹ lại phản đối điều đó.
Tôi bước vào phòng tắm. Nhớ lúc còn nhỏ, tôi và Ngọc Anh thường tắm chung. Cho đến lớp 7, cậu ấy đã quát lớn trong lớp khi tôi đề nghị là chiều về sẽ qua nhà tôi cùng tắm khiến tôi rất xấu hổ: “Này lớn rồi còn tắm chung cậu không biết ngại sao?”
Ngọc Anh là cô bạn gần nhà tôi. Cậu ấy từ Hà Nội chuyển đến đây sống. Cậu ấy rất may mắn khi được thừa hưởng từ mẹ nước da trắng, đôi mắt to, và đối với cá nhân tôi cậu ấy là một người bạn tốt. Luôn bảo vệ tôi khi tôi bị bắt nạt. Hết năm lớp 9, Ngọc Anh phải đi du học ở Úc theo lời bố cậu ấy. Tôi đã khóc rất nhiều, vì cứ nghĩ cậu ấy luôn mãi bên tôi, còn cậu ấy chẳng có lấy một giọt nước mắt nào, còn cười vui vẻ và nói: “Tớ mong chờ đến ngày này lắm rồi đấy. Cậu đừng khóc nữa, tớ qua Úc chúng ta sẽ luôn giữ liên lạc trên facebook hoặc email, yên tâm đi. Mà cậu nghe tớ dặn này, bớt khù khờ và tin người đi nhé. Không phải lúc nào tớ cũng ở bên mà nhắc nhở hoài đâu, bạn ngốc ạ. Cậu mà cứ như vậy chẳng ai thèm chơi với cậu đâu, họ còn trêu đùa và lừa dối cậu nữa đấy…”
Quả đúng là như vậy, nếu tôi nghe lời Ngọc Anh thì đâu có nhiều chuyện gì xảy ra đâu. Cũng do tôi mơ mộng quá thôi. Ngọc Anh à, tớ phải làm sao đây?
Tắm xong tôi ngồi lên bàn bật máy tính, vào facebook nghịch tí. Đùng một cái, sao tự nhiên có cả trăm người add friend vớ tôi thế, hộp thư cũng rất nhiều, đa số là trường tôi. Tôi đã là nhân vật nổi tiếng từ vụ chơi khăm đó sao? Nghĩ cũng vui thật đấy! Tôi hơi ngạc nhiên vì trong số đó có bốn cái tên khá nổi bật mà ai-nhìn-cũng-biết-là-ai:
* Minh Tú
* Vương Vương
* Mi Ngố Xinh Xắn
* Minh Bảo Bảo Minh
Phải, là bốn người họ, bốn người nổi bật nhất trong trường với nhiều thành tích khủng:
1. Cao Minh Tú: Hot Boy No.1, đội trưởng đội bóng, thành tích học tập luôn tốt, và là người tôi từng thương thầm trộm nhớ khi gặp lần đầu tiên. – vậy mà nỡ đối xử với tôi như vậy đấy, đồ đáng ghét.
2. Võ Minh Vương: Hot boy no.2, hội trưởng hội học sinh,nói chuyện thân thiện được nhiều bạn nữ chết mê.
3. Mi Mi: Đúng chất 1 tiểu thư xinh xắn nhưng tôi thì không ưa con nhỏ này lắm.
4. Trịnh Bảo Minh: Theo tôi được biết là cậu ấy vừa mới nhập học mà đã gây được sự chú ý của thầy cô và các bạn.
Thường thì mọi người phải đăng kí theo dõi họ, nhưng giờ họ lại chủ động kết bạn với tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy trời, sao bỗng dưng tôi lại được 4 nhân vật này chú ý? Tôi ôm đầu, ôm cổ, vò đầu bứt tóc.Cố tìm ra 1 lý do hợp lý trong tình cảnh này thì bỗng màn hình hiện lên 1 khung chat:
-Vương Vương: Ú tà :
Hơi ngạc nhiên vì anh ta còn dám nói chuyện với tôi 1 cách thân thiện, như chẳng có chuyện gì xảy ra.Tuy rất bực mình nhưng cũng giả điên xem anh ta có ý định gì.
-Di Di: Ai vậy?
-Vương Vương: Biết rồi còn hỏi à!!!
-Di Di: Ta không quen biết với ngươi.
-Vương Vương: Lại còn thế
-Di Di: Không nói ai ta unfriend đấy!
-Vương Vương: Ấy ấy là anh,Minh Vương đây mà.
Tôi chưa kịp reply thì anh ta đã cho thêm nhiều người vào để chat nhóm. Hầu như là những người trong đội bóng. Tức sẽ có Cao Minh Tú.
-Mi ngố xinh xắn: Gì đấy anh Vương?
-Vương Vương: Di Di biết bé này là ai không??
-Mi ngố xinh xắn: Lại còn Di Di cơ đấy.
-Di Di: Là Mi Mi, cô nàng trong mộng của Bảo Minh chứ gì.
-Minh Bảo Bảo Minh: Gì chứ, cậu điên à?
-Mi ngố xinh xắn: Hi hi
-Vương Vương: Opps…
-Minh Tú: Ôi…
Trời, mọi người nói nãy giờ, giờ hắn mới lên tiếng. sao tôi không ưa nổi tên này nhỉ.
Tôi không buồn rep lại, click vào tường nhà của Bảo Minh xem thử. Cậu ấy thuộc cung Bảo Bình à? Và còn có một cô em gái nưã sao?
HẢ? Mi Ngố Xinh Xắn là em gái cậu ấy sao? Gì vậy nè? Họ là anh em sao? Tôi tắt ngay màn hình, còn mặt mũi nào nói chuyện nữa đây. Bây giờ chính mình tự làm trò hề cho tụi nó cười, sao đời tôi khốn khổ vậy trời.Dẹp!!!!
Xuống nhà trò chuyện với mẹ vậy.Không biết có cười nỗi không? hjx…
Dạo này tớ bận, nhưng tớ sẽ cố gắng post tiếp truyện. Mong mọi người ủng hộ mình nhé! ^^ Sáng nay tôi đến trường sớm hơn mọi ngày, cốt là để gặp Bảo Minh nói chuyện. Nhưng tôi biết thế nào cậu ấy cũng lơ đẹp tôi cho xem, không thì cậu ấy cũng trêu chọc tôi. Từ cái tin nhắn hôm qua là tôi đã hiểu chúng tôi không còn là bạn rồi.
Cửa lớp bật mở, Bảo Minh bước vào và thật, cậu ấy lơ đẹp tôi.
– Này Bảo Minh, tớ…
– Cậu… tớ không ngờ cậu là người như thế đấy. – cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, miệng nói nhưng mắt thì nhìn trên bảng.
– Tớ…tớ…
Ôi thôi không ổn rồi. Tôi không thốt nên lời. Thật nhục nhã vô cùng, cậu ấy đã biết chuyện mà ai cũng biết. Tôi lũi thũi đứng dậy, tính xuống can tin thì Bảo Minh hét lên.
– Lần này tớ tha cho cậu đấy. Mốt có về thì nói 1 tiếng, đừng để người khác đợi chứ.
– Hả? Cậu giận tớ vì chuyện này sao? – tôi giật mình quay lại hỏi.
– Chứ cậu nghĩ là chuyện gì?
Tôi chạy vội lại ôm chầm lấy Bảo Minh, mừng rỡ.
– Tớ hứa đấy, không có lần sau đâuuuuuu
Do nhận được cái ôm bất ngờ từ tôi, cậu ấy cũng loạng choạng và cả hai đã ngã nhào xuống đất.
– E hèm…
Tiếng hắng giọng của ai vậy? Nghe rất quen. Tôi lền ngồi dậy, và một lần nữa, trái tim tôi bị lỗi nhịp vì con người ấy – Cao Minh Tú, và sau lưng anh ta là cả một đội bóng.
– Ủa Đội Trưởng? Có chuyện gì vậy? – Bảo Minh đứng dậy và hỏi.
– Hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ?!
– Anh nói gì vậy. – Bảo Minh khoanh hai tay trước ngực và nói – Tôi và Di Di bị ngã thôi chứ chẳng có gì hết.
– Chiều nay chỉ ở lại tập 15 phút thôi đó. – thấy không khí có vẻ căng thẳng, Minh Vương lên tiếng vào vấn đề chính.
– Sao vậy? – Bảo Minh quay qua phía Minh Vương hỏi, trong khi Minh Tú vẫn đang lườm cậu ấy.
Hai người này sao vậy nhỉ?
– Chiều nay bạn tôi từ Úc trở về, sẽ có tiệc tại nhà cô ấy. Vì vậy đội bóng ta sẽ tới đó ghi một bàn. – Đội Trưởng vừa nói xong, cả lũ mừng rỡ như là “cuối cùng cũng được đi chơi” vậy
– Vậy sao? Vui quá nhỉ. – Bảo Minh cười tươi và quay qua tôi hỏi – Di Di, cậu đi chứ?
Im lặng. Mọi người im lặng đợi câu trả lời của tôi.
Nửa muốn đi vì có Bảo Minh, cậu ấy sẽ bảo vệ cho tôi. Nửa không muốn đi vì tôi chẳng ưa gì cái tên Minh Tú.
– Liệu Thiên Di còn dám đi không? – Minh Vương nhìn tôi cười cười.
– Làm gì mà không dám đi? – Bảo Minh mở to mắt hỏi. Có vẻ như cậu ấy chưa biết gì về chuyện đó.
– Tối nay tớ bận học rồi Bảo Minh à, tớ không đi đâu. – tôi ngồi xuống ghế và cuối gằm mặt xuống.
– À ừ. Vậy… tớ xuống can tin mua đồ ăn sáng cho cậu nhé?
Tôi gật đầu.
Bảo Minh cùng đội bóng bước đi. Nhưng sao tên đó vẫn đứng đó vậy?
– Em không đi thật à? – Minh Tú vẫn đứng ngay cửa hỏi tôi.
– Không.
– Đi đi, tôi mời em đấy!
– Anh lại đánh bài thua nữa à? – tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Mnh Tú chỉ phì cười và bỏ đi. Lại là nụ cười ấy, cái nụ cười mà tôi chẳng bao giờ quên…