Đọc truyện Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách – Chương 23
Editor: Annie
Beta: Hadyy and Dâu Tây 🍓
_________
Nhất thời, xung quanh đều im lặng, biểu cảm của mỗi người đều không giống nhau.
Diêu Mỹ Nhân vừa nắm chặt vai đeo cặp sách vừa nhìn xung quanh, cô không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế này, đã vậy lại còn là rất nhiều người nữa.
“Không cần, cảm ơn.” Cô bình tĩnh trả lời.
Thấy cô nhăn mày, cậu ta cũng không ép, sợ để lại ấn tượng xấu.
Nghiêm Thi Lâm nhân cơ hội nói: “Hạo Niên, cậu có thể cất cặp sách giúp mình không, mình không biết để ở đâu.”
Dưới cái nhìn của mọi người, Lục Hạo Niên cũng không tiện từ chối, “Được”
Cậu đưa tay qua cầm lấy, phát huy dáng vẻ ga lăng, phong độ của bản thân
Nghiêm Thi Lâm hết sức vui vẻ: “Hạo Niên cậu thật tốt, cảm ơn cậu nha.”
Phương Mộng Nhàn nhìn cảnh tượng đó, đưa ra kết luận rằng Nghiêm Thi Lâm thì cô không cần để mắt tới, Lục Hạo Niên đối với cô ta khá lạnh nhạt, rõ ràng là không có chút hứng thú nào. Chuyển ánh mắt sang phía bên cạnh: nguy hiểm tiềm tàng lớn nhất chính là chị họ của mình – Diêu Mỹ Nhân.
“Mọi người tập hợp lại.”
Lúc này, cô Tần – người phụ trách lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đến, cô ấy yêu cầu mọi người phải phối hợp thật tốt trong buổi diễn tập đầu tiên.
“Vì lễ kỷ niệm thành lập trường, có lẽ những ngày tới các em sẽ phải vất vả rồi.” Cô giáo Tần nhìn mọi người im lặng, nói tiếp “Các em hãy chủ động diễn tập đi. Mỹ Nhân, Hạo Nhiên, hai em lên sân khấu trước.”
“Vâng, thưa cô.”
“Ừm. Còn các bạn khác chờ một bên, chú ý lát nữa người dẫn chương trình giới thiệu đến ai, thì người đó lên sân khấu, đừng để lộn xộn.”
Nghe cô giao nhiệm vụ, mọi người tự giác đi sang một bên sân khấu để chờ.
Phương Mộng Nhàn đến cạnh Nghiêm Thi Lâm, nhìn theo ánh mắt của cô ta, ở chính giữa sân khấu có hai người nghiêm chỉnh đứng đó, dù chỉ mặc đồng phục bình thường nhưng vẫn khiến mọi người không thể rời mắt.
“Hai người họ rất xứng đôi phải không?” Phương Mộng Nhàn tùy ý hỏi một câu.
Nghiêm Thi Lâm không vui mà liếc nhìn Phương Mộng Nhàn bên cạnh một cái, hừ nhẹ một tiếng.
Cô ta cũng không để ý nhiều, khuôn mặt xinh đẹp cười nhạt, tiếp tục mở miệng: “Chị họ tớ thay đổi quá nhiều, trước kia vừa mập vừa đen, bây giờ lại trở thành nữ thần trong lòng của mọi người, thấy giờ chị ấy xuất sắc như vậy, tớ thật sự thấy rất vui cho chị ấy.”
Chính giữa sân khấu, Diêu Mỹ Nhân đứng đó với thần thái chuyên nghiệp, tự tin, không một chút lúng túng nên cô ta vô cùng khó chịu. Ban đầu cô ta đã nhìn trúng vị trí nữ MC, không ngờ lại bị Diêu Mỹ Nhân giành lấy. Trong lòng cười nhạo một tiếng, cô ta muốn nhìn thử xem Diêu Mỹ Nhân có thể biểu hiện xuất sắc thế nào vào lễ kĩ niệm trường.
“Tôi không quan tâm chuyện của hai chị em các cậu.”
Nghiêm Thi Lâm bĩu môi. Cô ta vốn không ưa Diêu Mỹ Nhân, vậy mà giờ đây cô lại trở thành cộng sự của Lục Hạo Niên, điều đó khiến Nghiêm Thi Lâm càng thêm chán ghét. Còn với Phương Mộng Nhàn, cô biết thừa ả cũng thích Lục Hạo Niên. Bên ngoài tuy đoan trang, nhu thuận, dịu dáng, nhưng tâm cơ sâu không thấy đáy. Hai chị em nhà này khiến cô thật chướng mắt.
Phương Mộng Nhàn không thèm để ý đến sự chán ghét trong giọng nói của đối phương, cô ta nghịch tóc,chân thành kể: “Nghe nói sau khi tan học chị họ và Hạo Niên thường cùng nhau luyện tập, khó trách giờ phối hợp ăn ý đến vậy, có lẽ họ sẽ hoàn thành xuất sắc vai trò của mình trong ngày kỉ niệm thành lập trường” Cô ta nhỏ giọng lo lắng, “Mong rằng chị họ sẽ luôn thuận lợi, ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ không xuất hiện sự cố bất ngờ gì, nếu không lại không thể lên sân khấu được, đến lúc đó không biết lấy ai để thay thế chị ấy.”
Nghiêm Thi Lâm cúi đầu nghịch móng tay được chính bản thân mình chăm sóc cẩn thận, trong mắt hiện lên một tia sáng, không thèm để ý tới Phương Mộng Nhàn, cô ta đang có những toan tính riêng.
Trên sân khấu Diêu Mỹ Nhân cùng Lục Hạo Niên phối hợp vô cùng ăn ý, rất khó có thể tìm ra lỗi để bắt bẻ.
“Bây giờ là tiết mục của lớp 1 khối 11, xin mời bạn học Nghiêm Thi Lâm lên sân khấu, cậu ấy sẽ mang đến cho chúng ta ca khúc “thanh xuân không hối hận”, mong mọi người cho một tràng vỗ tay.”
Nghiêm Thi Lâm khẽ nhếch môi, uyển chuyển bước lên sân khấu.
“Cảm ơn các bạn, bây giờ mình xin gửi đến các bạn ca khúc “thanh xuân không hối hận”” cô ta khẽ gật đầu, ý bảo người phụ trách âm thanh có thể bắt đầu.
Lúc bắt đầu chúng ta ca hát
Đến cuối cùng chúng ta rời đi
……
Nói sau khi tỉnh mộng người sẽ rời đi. Em tin rằng
Chàng trai của em sẽ không ưu sầu
Không sợ tháng năm đổi thay,
Diêu Mỹ Nhân im lặng lắng nghe, Nghiêm Thi Lâm hát thật sự không tồi, ban đầu khá tình cảm, sau đó lại có chút ưu thương, giọng cô ấy hơi khàn khàn nên có thể thể hiện tốt bài hát.
Bài hát đã kết thúc nhưng trên mặt tất cả mọi người đều đọng lại thương cảm.
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Nghiêm Thi Lâm ẩn chứa vài phần đắc ý, cô ta vẫn luôn tự tin về giọng hát của mình. Phản ứng của mọi người cô ta đều đã đoán trước được.
Thời gian dần trôi qua, giờ đã là 8h tối, mười tám tiết mục đều đã được tổng duyệt hai lần.
Diêu Mỹ Nhân thấy ngoài sân vận động tối đen như mực, đôi mắt trong sáng đen nhánh đã có vài phần sốt ruột. Có lẽ Thư Mạch đã chờ rất lâu rồi.
“Sao vậy? Có việc gấp sao?” Lục Hạo Niên vẫn luôn chú ý đến Diêu Mỹ Nhân, thấy cô luôn hỏi người khác thời gian, còn luôn nhìn về hướng cửa, cậu mới hỏi.
“Không phải.” Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Trong mắt Lục Hạo Niên mang theo vài phần ôn nhu, “Lát nữa tôi đưa cậu về nha. Con gái tầm này về một mình rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn cậu nhưng không cần đâu.” Diêu Mỹ Nhân dứt khoát từ chối.
Lục Hạo Niên kiên trì: “Không được, để một cô gái về một mình, tôi không yên tâm.”
Diêu Mỹ Nhân nhíu mày, giọng nói hết sức bình tĩnh: “Bạn học Lục, tôi thật sự không dám làm phiền cậu, cảm ơn ý tốt của cậu.”
“Nhất định cậu phải khách sáo với tôi vậy sao? Không cần phiền tới tôi? Cậu đang đợi Thư Mạch sao?” Đôi mắt đen nhánh của Lục Hạo Niên trầm xuống.
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy phiền toái, khó hiểu mà nhìn khuôn mặt tức giận của cậu ta, “Đây không phải việc của cậu!”
“Cậu…….” Còn chưa nói xong thì Phương Mộng Nhàn đã đi tới, gương mặt tinh xảo của cô ta có chút ngượng ngùng, “Hạo Niên, mình có chuyện muốn nhờ cậu.” Cô ta nhìn thoáng qua Diêu Mỹ Nhân, mở miệng: “Lát nữa cậu có thể đưa mình về nhà được không? Giờ đã trễ, về một mình mình thấy hơi sợ.”
“Đúng lúc cậu ta đang cần tìm một nữ sinh để đưa về.” Diêu Mỹ Nhân nhân cơ hội nói chen vào.
Lục Hạo Niên nhìn sang cô, họng cứng lại, rồi nhìn Phương Mộng Nhàn đang đợi câu trả lời: “Ừm.”
“Làm phiền cậu rồi.”
Phương Mộng Nhàn mỉm cười nói cảm ơn xong, liền xoay người rời đi, từ đầu tới cuối đều vô cùng lịch sự nho nhã, khiến người khác khó lòng từ chối.
Không lâu sau, cô Tần cho mọi người giải tán, ngày hôm sau tiếp tục tập tiếp.
Dứt lời, Diêu Mỹ Nhân liền cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài.
“Chị họ đi nhanh vậy, là do có người đang đợi sao.” Phương Mộng Nhàn tùy tiện nói, không để ý đến đôi mắt đang nheo lại, tràn ngập nguy hiểm của Lục Hạo Niên.
Bên này, Diêu Mỹ Nhân vội vàng chạy về phòng học. Bóng đêm bao trùm, trên đường nhỏ chỉ có vài ngọn đèn đường, từng cơn gió lạnh thổi qua, càng khiến người ta sợ hãi.
Chưa đi được bao xa, cô bị một bóng đen xuất hiện ngăn lại. Bóng đen đứng ở giữa con đường nhỏ, một tay đưa qua ôm lấy cô.
Cả người Diêu Mỹ Nhân run lên, sợ tới mức muốn thét chói tai, nhưng giây tiếp theo liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương, “Đừng sợ, là mình.”
Mùi mát lạnh quen thuộc truyền đến chóp mũi, Diêu Mỹ Nhân nhẹ nhàng hít thở trong lồng ngực ấm áp, bình ổn lại nhịp tim.
“Sao cậu lại đột nhiên xuất hiện, làm mình sợ muốn chết.” Cô rất muốn đánh tên hỗn đản này.
Thư Mạch siết chặt tay, vuốt tóc cô, dịu dàng nói, “Xin lỗi, dọa cậu rồi. Lại đây, mình ôm sẽ không sợ nữa.”
Diêu Mỹ Nhân cầm bàn tay to đang sờ trên đầu xuống, môi đỏ hơi hé, “Mình không phải đứa trẻ. Cậu vẫn luôn chờ mình ở trường sao?”
“Không lâu lắm, cậu chưa chạy đến lớp học là ổn rồi.” Khoảng cách giứa khu tây và khu đông khá xa, quay về phòng học sẽ mất gần mười phút, cậu không muốn cô phải vất vả như vậy.
“Cậu thật ngốc, giờ đang là tối mùa hè, nơi này sẽ có rất nhiều muỗi.” Cô cúi đầu nhìn cánh tay cậu, quả nhiên đã bị muỗi đốt sưng lên.
Thư Mạch thấy Diêu Mỹ Nhân thương xót mình, trong mắt tràn đầy ý cười, “Vậy cậu an ủi mình đi.”
Diêu Mỹ Nhân mờ mịt nhìn cậu.
“Nơi này muốn được cậu an ủi.” Cậu duỗi tay chỉ vào đôi môi mỏng của mình.
Diêu Mỹ Nhân:……
__________
Đã hơn 8 giờ tối, lúc diễn tập Diêu Mỹ Nhân đã ăn bánh mì trường phát nên cũng không đói bụng lắm, nhưng trong bụng Thư Mạch không có gì, Diêu Mỹ Nhân sợ cậu đói, vội tìm nơi bán đồ ăn.
Xe đạp ngừng lại ở một con phố đồ ăn ngon, hai bên đường đều là quán ăn nhỏ. Cho dù đã qua giờ ăn cơm, nhưng vẫn rất đông người ở đây.
“Ăn ở quán này đi.”
Diêu Mỹ Nhân chọn một quán ăn không lớn lắm nhưng lại được trang trí đẹp mắt.
Bên trong quán cơm mọi thứ còn rất mới, khá sạch sẽ và ngăn nắp, ánh đèn màu vàng ấm áp, khiến tâm trạng người ta thoải mái.
Hai người vừa mới ngồi xuống, người phục vụ lập tức mang nước tới.
“Cậu chọn trước đi”
Bây giờ mà vẫn chưa được ăn cơm, chắc hẳn cậu đang rất đói.
Thư Mạch cũng không kén ăn, chọn một phần cơm rồi đưa menu cho Diêu Mỹ Nhân. Diêu Mỹ Nhân không đói bụng nên cũng tùy ý chọn một phần cơm.
“Buổi diễn tập lần sau, cậu không cần chờ mình nữa đâu.”
“Mình vẫn sẽ chờ.” Thư Mạch ngồi đối diện trả lời thẳng.
“Thời gian diễn tập rất lâu, mình không muốn cậu phải đợi.” Diêu Mỹ Nhân ăn ngay nói thật.
Trên mặt Thư Mạch đều là ý cười, “Nếu không muốn thì hôn mình đi, đau lòng đến vậy thì hôn mình đi.”
Dù sao cậu có hôn, mình vẫn sẽ chờ.
Diêu Mỹ Nhân cắn môi, “Hôn xong liền nghe mình?”
Ý cười trong mắt Thư Mạch càng tăng lên, “Sẽ không.”
Diêu Mỹ Nhân:……
Người phục vụ bưng cơm lên, còn có thêm đồ uống.
“Ơ, đây là nước chanh?”
“Vâng, đây là nước uống mới ra, các khách hàng gần đây đều rất thích, chúc bạn dùng cơm ngon miệng.” Dứt lời người phục vụ liền rời đi.
Diêu Mỹ Nhân rất thích ăn chua, nhất là chanh. Cô uống thử một ngụm, ban đầu có vị chua, rồi sau đó lại là vị ngọt, không tồi.
“Cậu không uống à?”
“Mình không thích đồ chua.”
“Rất ngon, không nếm thử một chút sao?”
Thư Mạch lắc đầu.
“Không sao cả, tớ giúp cậu uống.” Cô rất sẵn lòng.
Diêu Mỹ Nhân hút lấy mấy ngụm, thật chua, thật ngọt,uống ngon thật.
Ăn xong, khi hai người về đến nhà cũng đã là gần khuya.
“Tối ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Diêu Mỹ Nhân bước từ trên xe đạp xuống.
Thư Mạch dựng xe rồi cũng buông tay khỏi xe luôn. Cậu không nói gì, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, kéo vào hẻm nhỏ.
“Thư Mạch.”
Diêu Mỹ Nhân bị ép ở trên tường, tim đập hơi nhanh.
Bởi vì trời tối, bóng đêm bao trùm nên trong hhẻm nhỏ cũng là một mảng đen nhánh, cô lờ mờ thấy được dáng vẻ của cậu.
Hai người dựa sát nhau, hơi thở hòa vào nhau, cảnh tượng cực kì ái muội.
“Mình phải về.”
Cô nhỏ giọng kháng nghị, tim đập càng lúc càng nhanh, cô sợ cậu sẽ nghe thấy.
“Nhanh quá.”
Hơi thở cực nóng đánh úp tới.
“Ưm……” Giọng nói bị bao phủ trong miệng cậu.
Đầu lưỡi Thư Mạch chui vào miệng nhỏ của cô, hung hăng cắn nuốt lưỡi của đối phương.
Vừa chua, vừa ngọt.
Giữa răng và môi, tất cả đều là hương vị của nước chanh.