Yêu Anh Lần Nữa

Chương 14: Giới hạn


Đọc truyện Yêu Anh Lần Nữa – Chương 14: Giới hạn

Chương 11: Giới hạn
– Quân Nam, hôm nay chúng ta đi ăn đồ ăn Pháp nha? Anh thấy sao?
Thạch Anh Thư dịu dàng nhìn Thái Quân Nam hỏi ý kiến.
Hôm nay, cô đã tốn nhiều thời gian để thuyết phục anh cùng cô ăn một bữa cơm họp mặt sau sáu năm không gặp. Hôm qua cô như con ngốc ngồi trong phòng khách đợi anh mà sau đó cô mới biết được anh từ lâu đã cùng vợ dắt nhau trốn khỏi công ty rồi.
– Vào xe đi rồi nói sau.
Thái Quân Nam mở cửa sau, cũng không quên đưa tay đặt ở cửa xe để tránh vợ yêu bị đụng đầu khi bước vào. Chờ cô đã ngồi yên anh mới lấy từ trong túi ra một hộp sữa, sủng nịch nói:
– Uống sữa đi tý nữa là có thể ăn rồi.
Sau đó cũng ung dung bước lên mở cửa xe và ngồi vào tay lái. Thấy Thái Quân Nam ngồi vào tay lái, Thạch Anh Thư vui sướng bước vào ghế phụ cười nói:
– Em biết anh vẫn còn nhớ mà mới để em ngồi ghế phụ cạnh anh…
Chưa đợi cô ta nói hết câu đã nghe người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt đáp:
– Ghế phụ có xác xuất nguy hiểm vì tai nạn giao thông nhiều hơn.
Ý là: chỗ này nguy hiểm nên không để vợ ngồi đây được.
Thạch Anh Thư nụ cười không kịp thu về thì trở nên vô cùng cứng ngắt. Thay vì cảm thấy vui sướng như lúc ban đầu thì giờ cô cảm thấy mình dường như đang ngồi đám lửa a.
Nhưng đến khi thấy nhà hàng Pháp nổi tiếng vừa bị lướt qua, cô ta cũng không thể không mở miệng:
– Quân Nam, chúng ta không phải nói là ăn nhà hàng Pháp sao?
– Tôi đâu nói sẽ ăn nhà hàng Pháp.
Thái Quân Nam nhàn nhạt đáp, vẫn giữ vững tay lái theo lộ trình của mình.
– Nhưng…
– Trời dạo này hơi lạnh…
Trời lạnh thì sao? Thạch Anh Thư nghiên đầu khó hiểu.
– Minh Hân dạo này nói muốn ăn lẩu Thái, hôm nay nhân dịp cô về nước nên cũng đi ăn luôn một thể.
Cho đến khi xe anh dừng lại. Quân Nam bước xuống mở cửa xe cho Minh Hân, mặc cho Thạch Anh Thư tự mình mở cửa bước xuống xe.
Thạch Anh Thư khi nhìn thấy nhà hàng thì không khỏi cứng miệng. Nơi này… cũng gọi là nhà hàng sao?
Chính xác đây là một nhà hàng nhỏ theo kiểu gia đình. Phong cách trang trí đơn giản ấm áp mang không khí gia đình nhỏ. Mỗi bàn ăn đều có một bình phong ngăn cách, tuy nhỏ nhưng mà thanh nhã.
Nguyễn Minh Hân như ngửi thấy mùi lẩu thơm ngon, tâm hồn đã bay vào nhà hàng mất rồi. Vì vậy, cô mặc kệ tất cả xách túi đi thẳng vào nhà hàng. Thái Quân Nam cũng nhanh chóng bước theo chân vợ mà không hề để ý có người đang đứng nhăn nhó phía sau.
Tôi không biết ăn cay…
Lời chưa kịp nói thì phát hiện hai người kia đã đi một đoạn xa rồi. Thạch Anh Thư cũng đành cắn môi mà bước vào. Thôi thì cứ ăn đi, có gì thì về mua thuốc đau bao tử uống là được. Ngoài ra, nếu mình có chuyện gì thì Quân Nam chắc chắn không thể bỏ mặc mình. Dù sao đi nữa, bữa ăn này quyết phải ăn cho bằng được.

Nhưng cho đến khi ngồi vào bàn ăn nhìn nồi lẩu sôi nghi ngút, màu xanh tươi của rau, màu đỏ của thịt bò, màu tươi mới của tôm, mực được xếp ngay ngắn trên mâm cũng không thể làm cô thèm ăn. Ngược lại mùi ớt bay lên mũi kia lại khiến ruột cô cồn cào nhức nhối.
Thể chất cô không tốt, mỗi lần ăn cay không cần nói về căn bệnh đau bao tử kia lại tái phát, thì cũng có một đống vấn đề xảy ra. Cô là một người không biết ăn quá cay, mỗi lần ăn cay thì mặt cô lại nổi lên một đống mụn xấu xí. Và đây cũng là lý do cô không muốn ăn cay nhất!
Khi cầm thực đơn trong tay, cô đã nghĩ Quân Nam sẽ chọn món lẩu cá kèo. Loại cá mà cô yêu thích và lại không cay. Nhưng thật không ngờ anh lại gọi lẩu Thái mà còn là loại… đặc biệt siêu cay nữa chứ?!
Ăn hay không đây?
Kệ, liều mạng! Thạch Anh Thư dùng đũa gắp một miếng thịt bò, nhúng nhúng vào nồi lẩu đang sôi nghi nghút kia, liều mạng cắn một cái. Nước mắt liền chảy như mưa, cay cay cay, cay quá đi!!!!
Mặc kệ Thạch Anh Thư đang khinh hô vì cay thì hai vợ chồng nhà ai đó vẫn đang hì hụt chiến đấu với nồi lẩu thái cực cay kia. Nhất là Nguyễn Minh Hân dạo này rất thích ăn cay, cơ thể cô lại rất tốt ăn đồ nóng cũng chưa từng biết nổi mụn là gì. Ở nhà muốn nấu lẩu nhưng lại ngại dọn dẹp và chuẩn bị nguyên liệu phiền phức nên mới muốn đi ăn ở ngoài nhưng Thái Quân Nam lại không thích đến mấy quán ăn kiểu này, anh luôn nói nó là nơi phức tạp ăn ở nhà cho bảo đảm vệ sinh. Hừ! Đừng cho là cô không biết hắn muốn ăn thức ăn cô nấu nên mới như thế!? Cô đâu phải ngốc!
Thạch Anh Thư nhìn hai vợ chồng kia xem mình như không khí không khỏi cảm thấy ủy khuất. Món lẩu này không thể ăn tiếp được nên cô đành nhìn Thái Quân Nam với khuôn mặt ủy khuất nói:
– Bây giờ nhìn anh hạnh phúc như vậy em thật sự rất vui. Xem như không thể làm người yêu thì cũng là bạn mà đúng không anh? Hôm nào hai chúng ta hẹn nhau ăn một bữa cơm nhé?
Thái Quân Nam đang nhúng mấy miếng thịt vào nồi lẩu rồi đặt chúng vào chén của vợ mình, nghi hoặc ngước mắt nhìn lên:
– Cô vừa nói cái gì?
– Em…
Chưa để cô nói xong thì Thái Quân Nam như cơn lốc giành lấy hộp ớt sấy của Nguyễn Minh Hân đang cầm trên tay nói:
– Như thế đủ rồi, không nên ăn cay nhiều như thế!
Nhìn hai vợ chồng người ta mắt to trừng mắt nhỏ làm Thạch Anh Thư gần như phun hỏa. Người ta không rảnh quan tâm người qua đường như nàng a!
Sau khi ăn xong, vì Thạch Anh Thư dường như có xu hướng muốn đi theo hai người nữa nên Thái Quân Nam lạnh lùng nhìn cô ta nói:
– Anh Thư cũng ra nước ngoài đã lâu chắc chưa quen thuộc với trình tự làm việc trong nước. Thông thường việc hợp tác giữa hai công ty không nhất thiết phải trực tiếp đàm phán cùng tổng giám đốc mà phải qua từng phòng ban bên dưới trước.
Thạch Anh Thư nghe vậy không khỏi trắng mặt nhưng nghĩ lại cảm thấy dường như trong lời của Thái Quân Nam có sự trách móc nàng bỏ hắn ra nước ngoài sáu năm nên không khỏi cảm thấy hư vinh, ôn nhu nói:
– Không phải em cố tình không liên hệ với anh. Khi mới qua nước ngoài em phải bận rộn lo việc ăn ở và học tập, đến khi rãnh rỗi mới phát hiện làm mất số điện thoại của anh rồi…
Thái Quân Nam không khỏi xoa thái dương. Anh có muốn biết mấy chuyện này đâu chứ? Với lại chuyện của cô ta thì quan hệ gì tới anh?
– Hai vợ chồng tôi không định về công ty nên tôi đã kêu tài xế đến để đưa cô về rồi. Nếu cô muốn đi đâu thì có thể kêu anh ta đưa đi tôi và vợ xin đi trước.
Nói rồi không đợi Thạch Anh Thư đáp lời thì đã nắm tay vợ mình lên xe đi mất.
~~
Nguyễn Minh Hân không hiểu tại sao một tháng nay không thấy Thạch Anh Thư đến công ty bám lấy chồng cô nữa. Nhưng theo tính tình cô ta đâu có dễ gì mà buông tha như vậy?
Quả không ngoài dự đoán, một tháng một tuần sau thì Thạch Anh Thư đã mò tới cửa….
Khi cô mở cửa ra nhìn thấy một cô gái trang điểm tỉ mỉ, mặc váy ngắn cổ chữ V màu đỏ đứng trước cửa làm cô không biết nên mời vào hay đóng sầm cửa lại đây? Thì Thạch Anh Thư đã lớn tiếng nói như để người trong nhà nghe thấy:
– Chào Minh Hân, tôi đến tìm Quân Nam.
Nguyễn Minh Hân thật muốn hét lên mà hỏi: Tìm chồng tôi làm gì mà phải đến nhà vào ngày chủ nhật hả?

Nhưng mỗi lần nhìn gương mặt xinh đẹp kia thì lại gợi lên những ký ức kiếp trước khiến cô sợ hãi làm sao mà dám hét lên với người ta.
– Mời vào.
Thạch Anh Thư cũng không khách khí bước vào ngênh ngang bước vào ngồi lên bộ ghế sô pha như chính chủ nhân trong nhà vậy. Thạch Anh Thư chéo chân sao cho dáng chuẩn nhất, nhìn quanh hỏi:
– Quân Nam đâu rồi?
Giọng điệu như đang hỏi người giúp việc: chồng tôi đi đâu vậy?
Nguyễn Minh Hân áp chế tức giận trong lòng nói:
– Anh ấy ra siêu thị gần nhà mua đồ rồi…
Trong lúc đó cửa bật mở, Thái Quân Nam mặc quần tây, áo thun nhẹ nhàng bước vào trên tay còn cầm một giỏ rau củ. Thái Quân Nam vừa vào cửa đã nói vọng vào:
– Hôm nay không có loại nước lau sàn mùi mà em thích anh đã nhờ người mua hộ rồi chiều họ sẽ đem qua tận nhà.
Sau đó dường như phát hiện nhà mình có khách, xoay người hỏi:
– Anh Thư hôm nay qua đây có chuyện gì sao?
Thạch Anh Thư còn chưa phục hồi lại tinh thần khi thấy Thái Quân Nam đi siêu thị. Một người như anh mà lại đến siêu thị hay sao?
– Em muốn nhờ anh giúp một chuyện….
Chưa nói xong thì Thái Quân Nam đã xoay người lại dịu dàng nói với vợ:
– Anh có mua rau củ em cần rồi nè, có cần anh đem nó rửa sạch hay không?
Nhìn sự đãi ngộ khác biệt của Thái Quân Nam với Nguyễn Minh Hân và với cô. Cô không khỏi tức giận nghĩ: Nếu lúc xưa mình không bốc đồng bỏ ra nước ngoài mà không lời từ biệt có phải hay không hạnh phúc này là của cô? Nếu Nguyễn Minh Hân biến mất liệu anh có thể trở về bên cô không?
Nhất là khi cô bỏ đi ra nước ngoài, lăn lộn tiếp xúc với thế giới bên ngoài cô mới phát hiện: cô yêu anh, không thể không có anh. Vì không có anh thì cô chẳng là gì cả…
Nàng dù xinh đẹp, nhà cũng thuộc hàng thượng lưu nhưng khi ra nước ngoài không có sự che chở của Thái Quân Nam, nàng cũng chẳng là ai cả. Bọn con trai thì chỉ quan tâm đến khuôn mặt của nàng, quan tâm đến những cuộc vui điên cuồng ở bar hay khách sạn. Không ai thật lòng như anh đã từng…
– Hôm nay em đến mong anh nghĩ lại việc hợp tác với công ty ba em được không?
– Xin lỗi, Anh Thư cô nên biết công ty là hợp tác trên quan hệ làm ăn để kiếm lời chứ không phải kiếm lỗ lã, công ty ba cô không đạt yêu cầu do công ty tôi đưa ra cho nên…
– Chẳng lẽ anh không nể tình xưa hay sao??? Anh thật vô tình đó! – Thạch Anh Thư tức giận hét lên.
Thái Quân Nam cười lạnh nói:
– Chúng ta không có tình cũ! Lúc trước cô bỏ đi không lời từ biệt chỉ gửi một tin nhắn “ chia tay đi” rồi bay đi du học, tôi không nổi điên hạ gục công ty nhà cô là tôi đã có tình nghĩa lắm rồi. Cô còn nói tôi vô tình?!
Vừa nói anh vừa vỗ vỗ đầu của Nguyễn Minh Hân ý bảo cô uống cho hết ly sữa. Nguyễn Minh Hân chu môi ủy khuất, ngày nào cũng bắt cô uống sữa làm cô bắt đầu ngán đến chết mùi vị của sữa.
Thạch Anh Thư thấy anh nổi giận cũng sợ hết hồn. Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng ủy khuất rơi nước mắt:
– Xin lỗi, em… em không có ý đó…

Nguyễn Minh Hân nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ ra yếu đuối mỏng manh kia mà sợ nó sẽ khiến chồng mình lung lay lần nữa, bèn hỏi:
– Cũng đến giờ nấu cơm rồi nếu chị không ngại thì ở lại ăn cơm nha.
Nếu người ta nghe được thì biết đều mà dọn đồ đi về rồi nhưng với một số người mặt dày như Thạch Anh Thư đây tất nhiên sẽ không nghe hiểu ý tứ đó mà ở lại:
– Tất nhiên rồi! Từ nhỏ tôi đã đến đây chơi rồi, nơi này chả khác gì nhà tôi mà ha ha…
– Ha ha… vậy chị ngồi chơi tôi vào nấu cơm đây.
– Anh giúp em.
Thái Quân Nam nắm tay Nguyễn Minh Hân cười nói. Sau đó nhanh chóng quên luôn vị khách không mời mà đi vào bếp.
Nguyễn Minh Hân vừa vào bếp liền hỏi ý kiến của người đàn ông đang vo gạo bên bồn nước kia:
– Hay hôm nay nấu món sườn sốt chua ngọt nha anh?
Chỉ nghĩ đến mùi thịt thơm thơm, chua chua ngọt ngọt, thêm vị cay cay của ớt là khiến cô thèm nhỏ dãi. Thái Quân Nam nhíu mày lo lắng nói:
– Em mới hết ho mà muốn ăn cay rồi sao?
– Không! Em muốn ăn càng cay càng tốt!
Nàng ưa thích nhất là món cay. Nhất là khi biết được cái người bên ngoài kia không ăn được món cay thì cô lại càng đặc biệt thích ăn cay a!
– Không những món đó, em còn muốn ăn hải sản nướng muối ớt nữa.
– Ừ thì nấu nhưng không được ăn nhiều, nấu thêm món súp cà rốt khoai tây đi.
– Vâng.
Nhìn một nhà hai người đang hạnh phúc kia làm Thạch Anh Thư vô cùng chứng mắt. Cô ta liền bước đến cầm đi rổ rau đang rửa dở của Thái Quân Nam tươi cười nói:
– Để em giúp anh, không thể cứ ăn mà không làm gì được.
Nguyễn Minh Hân thật không thể tin được chị ta có thể xem cô như không khí mà chỉ quan tâm đến người đàn ông của cô. Cô cười như không cười nói:
– Ai lại để khách vào bếp bao giờ, chị cứ ra ngoài ngồi chơi đi.
Nhưng căn bản cô ta không hề để cô vào mắt chỉ chăm chú nhìn người đàn ông đang đeo tạp dề nhưng vẫn cực kỳ điển trai kia, cười ngượng ngùng:
– Em đã lâu không về nước thì anh hãy để em trổ chút tài đi. Anh còn nhớ lần em đã tự tay xuống bếp nấu cho anh món mì Ý và bò bít tết không? Mấy năm nay em cũng thường hay đi học lớp nấu ăn để có một ngày nấu cho anh ăn những món thật ngon a…
Cuối cùng còn ngại ngùng đỏ mặt, ngước nhìn Thái Quân Nam.
Thái Quân Nam cũng không ngại ngùng phán một câu xanh rờn:
– Nhưng nhà chúng ta không cần khách xuống bếp nấu ăn nha. Cô cứ lên phòng khách mà đợi đi, có Minh Hân giúp tôi là được rồi.
Thái Quân Nam đã lên tiếng rồi thì Thạch Anh Thư cũng không thể giả bộ mặt dày mãi được đành cắn răng nói:
– Được.
Sau khi ăn xong bàn ăn đầy những món sát thủ kia, Thạch Anh Thư không khỏi oán giận trong lòng. Cô thật sự không cam lòng anh lại có thể đối xử với cô như vậy. Vì thế dù ăn cơm xong rồi cô vẫn không muốn về, vẫn mặt dày ở lại ngồi chơi xơi nước.
Nguyễn Minh Hân trong lòng thật khó chịu. Chả lẽ cô ta cho rằng mình là chủ nhân ở đây hay sao? Định ở lỳ ở đây không chịu đi sao? Cho dù cô từng nghĩ mình sẽ tình nguyện ra đi khi cô ấy trở về. Nhưng bây giờ khác mà.
Chồng cô lúc này đâu hề có tình ý với cô ta nữa. Lúc này đang là thời điểm vợ chồng cô hạnh phúc nhất. Trả lại cho cô ta? Cô thật không cam lòng!
Như nhìn thấy sự khó chịu của Minh Hân, Thái Quân Nam cũng chẳng có tâm trạng chơi trò mờ ám với Thạch Anh Thư nữa.

– Tôi nghĩ cô nên về thì hơn, việc hợp tác giữa hai công ty cũng không phải do tôi tự quyết định mà còn có sự đồng ý của hội đồng ban quản lý. Nên nếu cô đến đây vì chuyện hợp tác giữa hai công ty thì không cần nữa đâu.
Thạch Anh Thư không thể tin được nhìn Thái Quân Nam mà rơi nước mắt. Cô đã vì anh mà về nước chả lẽ anh không thể nể tình một chút nào sao?
– Anh biết em yêu anh mà! Tại sao anh có thể nói như vậy với em? Anh dù hận em đã bỏ anh đi thì chẳng phải em đã về rồi sao? Em đã nghĩ chúng ta có thể hạnh phúc khi gặp lại nhau nhưng tại sao anh lại bỏ em mà lấy người khác? Có phải cô ta đã dùng thủ đoạn gì buộc anh lấy cô ta đúng không? Đúng không???
Nghe đến đây thì Thái Quân Nam không khỏi đen mặt. Nhất là khi nhìn về phía Nguyễn Minh Hân thấy cô cúi đầu thì anh biết cô lại đang nghĩ đến chuyện tình một đêm kia của hai người mà cảm thấy ái náy thì anh lại càng nóng lòng. Thái Quân Nam lạnh lùng nói:
– Nếu đã vậy thì mời cô ra khỏi nhà giùm tôi vậy, chúng tôi cần nghỉ ngơi!
– Xin lỗi… Em sẽ không làm anh khó xử nữa. Em sẽ không quấy rầy anh nữa. Là tại em không nghĩ đến suy nghĩ của Minh Hân nên làm anh khó xử. Chỉ là em rất nhớ anh nên mới muốn đến đây gặp anh, chỉ cần anh hạnh phúc em liền vui vẻ. Dù sao năm đó là em tự ý ra đi nên không trách được anh, em biết anh cũng đau khổ…
Thạch Anh Thư biết mình không nên lớn tiếng như vậy. Vì vậy nhanh chóng chuyển khuôn mặt vai nữ chính trong cảnh phát hiện bạn trai mình lấy người khác thành khuôn mặt nữ vai chính trong cảnh hiểu được bạn trai đang khổ sở khi phải đứng giữa trách nhiệm và tình yêu.
Nghe đến đây, Nguyễn Minh Hân liền không thể chịu nổi nữa. Cô liền không thèm suy nghĩ gì nữa mà cầm luôn bình trà trên bàn hướng về phía Thạch Anh Thư mà ném.
– Cút, cút khỏi nhà tôi ngay!
– A!!!
Bị nước trà nóng đổ lên người của mình. Làm Thạch Anh Thư không thể giữ nổi hình tượng thục nữ của mình nữa mà nhảy cẩn lên. May mà trà nóng không tạt lên mặt cô mà đổ lên quần áo làm áo cô bị dính nước trà, còn mảnh vỡ bình thì rơi vào chân cô chỉ khiến chân cô trầy xướt chút xíu nhưng cũng khiến cô chật vật không chịu nổi.
Thấy Nguyễn Minh Hân đang có triệu chứng muốn ném đồ tiếp nên Thái Quân Nam bèn ôm lấy vợ mình, trấn an cô:
– Ngoan, bình tĩnh… bình tĩnh….
Thạch Anh Thư thấy Thái Quân Nam an ủi Nguyễn Minh Hân mà không hề quan tâm đến người bị hại là cô nên liền ủy khuất, điềm đạm rơi nước mắt:
– Quân Nam…
Thái Quân Nam không nghe thấy thì thôi, nghe thấy giọng cô thì càng tức giận gào thét:
– Cô không nghe sao? CÚT!!!!
– A…
Nhìn khuôn mặt có xu hướng biến thành ác quỷ kia làm Thạch Anh Thư hồn phi phách lạc. Cầm túi xách lên chạy như bay ra khỏi nhà, sợ ở đây thêm một giây nào nữa thì bị anh bóp chết mất!
– Không sao rồi…. Ngoan….
Anh thật là không nên để Minh Hân gặp Thạch Anh Thư mới đúng. Nếu không cô sẽ không phải lâm vào tình trạng này. Cảm xúc dạo này của cô ấy lại không ổn định có phải vì chuyện này hay không a…
– Em không thích cô ta…hu hu…
– Ừ … không thích…
– Em không … muốn trả anh cho cô ta…hu hu…
– Ừ… Anh cũng không xa em…
– Em…ghét cô ta…
– Ừ… Anh cũng ghét cô ta…
-….
-….
Nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ say trong vòng tay anh, khuôn mặt xinh đẹp còn vương nước mắt làm anh thật khiến anh đau lòng. Thật là làm anh không thể bớt lo mà….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.