Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc

Chương 20 phần 2


Bạn đang đọc Yêu anh là ước nguyện cả đời không hối tiếc: Chương 20 phần 2

Giang Hạo Vũ lật chăn bước ra khỏi giường, anh vội giữ anh ấy lại: “Bác sỹ nói anh cần phải nghỉ ngơi”.
Nhưng Giang Hạo Vũ cười, nụ cười mệt mỏi nhưng vô cùng ấm áp của anh ấy khiến anh giật mình và cảm thấy rất lạ lùng.
“Tôi khỏe rồi, tôi muốn đến ở bên cô ấy.”
Anh ấy rất kiên quyết nên anh không thể ngăn lại, đành dẫn anh ấy sang phòng bệnh bên cạnh.
Có rất nhiều người ở trong phòng, ngoài Tô Á Nam còn có Chương Vận, Trương Như, Bách Vũ Trạch. Họ thấy Giang Hạo Vũ đẩy cửa bước vào nên hoảng hốt và đứng hết dậy.
Giang Hạo Vũ không nhìn ai. Anh bước đến ngồi xuống đầu giường bệnh, dịu dàng nhìn cô và vuốt tóc cô, chạm lên gò má gầy gò của cô.
“Mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Nhưng anh…” Tô Á Nam muốn nói anh vẫn chưa khỏe và còn sốt, bác sỹ dặn anh cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng Chương Vận ngăn cô lại.
Chương Vận làm động tác bảo tất cả mọi người ra ngoài rồi nói với Giang Hạo Vũ: “Anh nên nói chuyện nhiều với cô ấy, có lẽ chỉ có anh mới có thể làm cho cô ấy tỉnh lại”.
“Tôi biết, cảm ơn chị.”
Khi tất cả mọi người đã đi rồi, Giang Hạo Vũ cầm lấy tay của Lâm Mặc. Lâm Mặc vẫn ở trong trạng thái lúc Liêu Vẫn Dật đến thăm, mắt nhìn lên trần nhà nhưng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì.
Giang Hạo Vũ cầm tay cô đặt lên mặt mình, nước mắt anh rơi xuống cánh tay cô.
“Tuệ Nhi, anh là Evan.”

Anh thấy cô vẫn thở nhè nhẹ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặt Giang Hạo Vũ nhạt nhòa nước mắt nhưng anh vẫn cố gắng cười: “Không sao, em không quan tâm đến anh cũng không sao, anh biết là em đang giận, giận anh không hiểu rõ tình hình đã quyết định bay về Anh nhanh như thế giận anh không biết em và người đó chỉ đang đóng kịch, giận anh ra đi để cho em phải chịu đựng bao đau khổ, giận anh sau mười mấy năm xa cách lại xuất hiện làm rối loạn cuộc sống của em. Đúng không? Anh biết, anh biết hết. Xin lỗi em, Tuệ Nhi, anh biết có nói xin lỗi em nhiều lần hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, anh không thể làm lại từ đầu. Anh chỉ hy vọng em nhanh hết giận anh rồi nói với anh quyết định của em, dù như thế nào anh cũng sẽ đồng ý, được không?”.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng khóc của Giang Hạo Vũ.
“Bác sỹ Chương, nói thật, Tiểu Mặc có thể khỏi bệnh không?” Tất cả mọi người vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, yên lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng. Mắt Tô Á Nam đỏ hoe, trong lòng hy vọng có thể nghe thấy tin tốt lành từ Chương Vận.
Chương Vận yên lặng hồi lâu, lắc đầu. Cô đã được Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch kể cho nghe mọi chuyện, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
“Trải qua nhiều biến cố như thế với tính cách đơn thuần của Lâm Mặc trước đây thì cô ấy không thể chịu đựng được, sau khi biết anh trai qua đời, tinh thần không ổn định, thậm chí muốn tự sát để kết thúc cuộc sống của mình. Đối với cô ấy, cùng lúc mất đi Giang Hạo Vũ và anh trai là một sự hủy diệt, cô ấy không còn sinh lực để tiếp tục sống nữa. Cô ấy luôn nghĩ rằng mình đã hại chết anh trai, làm tổn thương đến Giang Hạo Vũ, trong tiềm thức đã nhận mọi tội lỗi đổ lên đẩu mình, khi nghe thấy có người nói người sống mới cảm thấy đau khổ, cô ấy quyết định cả cuộc đời sống trong đau khổ để tự trừng phạt bản thân. Cô ấy lao đầu vào làm việc không có thời gian để thở, không ình cơ hội chữa bệnh, nếu không gặp lại Giang Hạo Vũ, cô ấy sẽ mãi mãi như vậy cho đến khi kết thúc cuộc đời, mặc dù đau khổ nhưng ít nhất vẫn còn có thể sống như chúng ta. Từ khi trở thành trợ lý của Secret, gặp lại Giang Hạo Vũ, bệnh của cô ấy phát triển theo chiều hướng không tốt, nỗi đau khổ ngày càng giày vò cô ấy, số lần phát bệnh ngày càng nhiều. Giang Hạo Vũ muốn phá vỡ lớp vỏ bọc giả tạo của cô ấy, muốn biết rõ sự thật vì sao họ chia tay, tình yêu của anh ấy khiến cho Lâm Mặc không biết phải làm gì, càng không thể chấp nhận sự thật là mình vẫn còn yêu Giang Hạo Vũ vì cô ấy nghĩ là mình không còn có quyền được yêu nữa. Tất cả những điều này dẫn đến tình trạng của cô ấy hiện nay, sức khỏe của cô ấy rất yếu, trong tiềm thức có ý nghĩ không nên làm phiền đến cuộc sống của Giang Hạo Vũ nên quyết định sẽ chết để không ảnh hưởng đến mọi người. Bây giờ trong đầu cô ấy nghĩ mình đã chết rồi, cô ấy đã đến thiên đường hoặc địa ngục.”
“Thế cô ấy có thể sống như thế này trong bao lâu?” Lòng chết rồi con người còn có thể sống bao lâu nữa?
Chương Vận thở dài, “Tôi cũng không biết”.
Từng ngày một trôi qua, Giang Hạo Vũ không rời xa Lâm Mặc nửa bước, anh cầm tay cô nói chuyện nhiều đến mức mệt quá nên nằm bên giường ngủ thiếp đi. Giọng nói của anh khản đặc, cơn sốt của anh vẫn chưa lui. Mọi người khuyên anh nên nghỉ ngơi nhưng anh không nghe, ngoài bác sỹ và y tá anh không cho ai vào phòng bệnh, dường như Lâm Mặc đã khép kín mình nên anh cũng vậy. May mà anh vẫn đồng ý được điều trị và truyền thuốc hạ sốt.
Công việc của anh dừng lại hoàn toàn. Công việc chung của ba người không bị ảnh hưởng, công ty đã thông báo tin anh bị bệnh nên hai người còn lại sẽ làm giúp anh, nhưng công việc của một mình anh thì không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.
Trương Như rất lo lắng, vì Lâm Mặc nên cô không nỡ ép Giang Hạo Vũ quay lại làm việc nhưng không thể để tiếp diễn tình trạng như thế.
Tô Á Nam nghe thấy thế rất giận, nhân lúc y tá vào thay bình thuốc cho anh, cô lao vào và lớn tiếng nói: “Anh lý trí một chút được không? Tiểu Mặc đã như vậy rồi, đây là thực tế không phải anh ở bên cô ấy một hai ngày là có thể thay đổi. Anh còn công việc, anh còn có trách nhiệm của anh. Biết anh ở trong tình trạng như thế này Lâm Mặc có vui không? Cô ấy rất cần mẫn làm việc, vì các anh mà tốn bao nhiêu tâm huyết, không phải anh không biết, lẽ nào anh muốn Secret bị giải tán để cho tâm huyết của cô ấy đổ ra sông ra bể sao?”.
Mỗi lời trách móc của cô nghiến vào lòng anh, anh vốn là người rất có trách nhiệm, nhưng lúc này, anh chỉ muốn có trách nhiệm với Lâm Mặc.
“Hạo Vũ, anh đừng như vậy nữa, chị Á Nam nói rất đúng, anh không thể vì Lâm Mặc mà từ bỏ mọi trách nhiệm của mình, chúng ta là một nhóm, bọn em không thể thiếu anh được. Anh bình tâm lại được không? Anh và Lâm Mặc còn có một tương lai rất dài, anh không thể ở mãi bên cô ấy mà không tiếp tục làm việc.” Bách Vũ Trạch theo Tô Á Nam đi vào thuyết phục anh nhưng không chắc Giang Hạo Vũ có thể hiểu được bao nhiều phần.

Cậu thấy Lâm Mặc nằm bất động trên giường, thầm than thở trong lòng: Lâm Mặc, nếu chị cảm nhận được, đừng để Giang Hạo Vũ phải khổ sở như thế nữa? Thật sự anh ấy không kiên cường được như chị.
Giang Hạo Vũ yên lặng hồi lâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lâm Mặc. Khi mọi người nghĩ không thể khuyên giải anh được nữa thì nghe thấy anh hỏi: “Tôi đi rồi, cô ấy sẽ ra sao?”.
“Bệnh viện có y tá chăm sóc, em sẽ nhờ bố của bạn em nói với bác sỹ một tiếng, nếu có việc gì sẽ thông báo cho anh ngay, được không?”
Giang Hạo Vũ không nói gì, có vẻ như không hài lòng với sự sắp xếp đó. Nhưng đây là cách duy nhất.
Yên lặng một lát, anh nói với Bách Vũ Trạch: “Thông báo cho chị Trương Như, sáng mai tôi sẽ về công ty”.
Suốt một thời gian dài, Giang Hạo Vũ đến công ty làm việc như bình thường, nhưng dù về muộn thế nào anh cũng đến bệnh viện thăm Lâm Mặc, lúc đi công tác xa, anh gọi điện nhờ người đến nói chuyện với cô.
Tô Á Nam cảm thấy anh đang có kế hoạch gì đó, anh không nhận công việc mới nữa mà cố gắng hoàn thành tất cả những công việc còn tồn đọng của mình. Thậm chí cô còn nghe thấy anh nói với Trương Như, anh không muốn tiếp tục ký hợp đồng, ở Thượng Hải vài năm, gặp lại Chung Nhã Tuệ, anh cảm thấy ông trời đã ban ơn cho anh. Vì thế anh muốn đưa cô ấy về Singapore để chăm sóc, công việc của làng giải trí không còn phù hợp với anh nữa.
Công ty nhiều lần khuyên giải nhưng không ngăn được quyết định của anh, tình hình của Lâm Mặc vẫn không có biến chuyển khả quan, ngay cả Chương Vận cũng đồng ý họ nên về Singapore vì ở đó có nhiều hồi ức và cũng là nơi xảy ra tất cả mọi hiểu nhầm, có lẽ, môi trường đặc biệt đó có thể có tác dụng không ngờ.
Công ty mở cuộc họp kéo dài suốt hai ngày, cuối cùng đồng ý yêu cầu của Giang Hạo Vũ, mở cuộc họp báo chính thức tuyên bố tin này.
Trong cuộc họp báo, Tô Á Nam và toàn bộ thành viên của Secret đều có mặt. Giang Hạo Vũ mặc một bộ vest đen trang trọng, thắt ca vát và được hóa trang nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi và lo lắng.
Qua ống kính máy quay, anh nói với các fan của mình: “Xin lỗi vì tôi đã thất hứa với mọi người. Tôi đã từng nói sẽ không từ bỏ các bạn nhưng tôi không có cách nào để tiếp tục giữ lời hứa của mình, bởi vì tôi đã nợ một người một lời thề từ rất lâu, tôi chỉ có thể dùng cả cuộc đời còn lại của mình để thực hiện”.
Mọi người đều yên lặng, không ngờ anh đã nói lên những lời đó, trong lòng đặt ra câu hỏi người đó là ai?
Trong mắt của giới phóng viên, Giang Hạo Vũ là một nghệ sỹ rất nghiêm túc, trừ những tin đồn trong mỗi lần tuyên truyền phim mới, không paparazzi nào có thể khai thác được thông tin gì từ anh, ngay cả tin đồn với Tô Á Nam cũng hư hư thực thực không ai hiểu rõ.

Bỗng nhiên, anh đưa lý do muốn rút ra khỏi nhóm Secret khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Lúc này, Bách Vũ Trạch cầm micro nói tiếp: “Giang Hạo Vũ muốn rời khỏi nhóm, chúng tôi xin chúc phúc cho anh ấy. Nhưng chúng tôi đã thống nhất với công ty, Giang Hạo Vũ rời đi nhưng nhóm Secret sẽ không giải tán, càng không thể thu nhận thêm thành viên mới, vị trí còn thiếu mãi mãi thuộc về anh ấy”.
“Đúng, trừ khi cả ba người chúng tôi rời khỏi làng giải trí, nếu không Secret sẽ không bao giờ giải tán. Bởi vì nhóm chúng tôi là tâm huyết của một người, chúng tôi sẽ tiếp tục phát triển theo hướng mà cô ấy đã hy vọng.”
Câu nói này khiến giới phóng viên có được manh mối. Người mà Giang Hạo Vũ nói đến chắc chắn phải có mối quan hệ thân thiết với Secret. Người bỏ toàn bộ tâm huyết của mình và còn có quan hệ thân thiết với Tô Á Nam chỉ có thể là một người, Lâm Mặc, trợ lý của Tô Á Nam và Secret.
Chẳng trách gần đây không thấy cô ấy xuất hiện, không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô và Giang Hạo Vũ lại ở bên nhau?
Giới phóng viên bắt đầu đưa ra câu hỏi.
“Xin hỏi, người mà các anh nói có phải là trợ lý Lâm Mặc không?”
“Giang Hạo Vũ, Lâm Mặc và anh yêu nhau phải không?”
“Vì cô ấy nên anh rời khỏi làng giải trí đúng không?”
“Sau khi rời khỏi làng giải trí, hai người có kết hôn không? Tương lai anh có quay lại không?”
“Vì sao lâu rồi không thấy Lâm Mặc xuất hiện? Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?”
Nhưng, không có ai trả lời.
Đột nhiên Tô Á Nam đứng dậy, cung kính cúi người nói với mọi người: “Vài ngày nữa, Giang Hạo Vũ sẽ về Singapore, tôi hy vọng các cơ quan truyền thông và fan không ra sân bay để chúng tôi có thể tạm biết anh ấy như những người bình thường. Xin mọi người, chỉ một lần này thôi”.
Cô vừa dứt lời, các thành viên của Secret cũng đứng dậy cúi người.
Máy chụp hình liên tục lóe sáng khiến ọi người lóa mắt.
Mặc dù không công bố ngày Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc rời khỏi Thượng Hải nhưng mọi người đều biết, các cơ quan truyền thông đều có thể kiên nhẫn chờ đợi, họ sẽ không giấu kín được tin này.

May mắn là trong ngày chia tay, có lẽ các cơ quan truyền thông và fan động lòng trước hành động của họ, ngoài các paparazzi thường xuyên có mặt ở đó, sân bay yên tĩnh hơn rất nhiều, không ầm ĩ như mỗi lần họ xuất hiện trước đây.
Giang Hạo Vũ đẩy xe lăn, Lâm Mặc yên lặng ngồi đó, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Liễu Vân Dật không nói nhiều, anh chỉ vỗ vai Giang Hạo Vũ ra hiệu đang chúc phúc cho anh.
Bách Vũ Trạch nói với Giang Hạo Vũ: “Nếu cần gì anh cứ nói, chắc chắn mọi người sẽ giúp đỡ”.
Chương Vận đưa cho anh một chiếc danh thiếp: “Điều Lâm Mặc cần nhất là điều trị tâm lý. Đây là cách liên lạc với thầy giáo của tôi, ông là một trong những chuyên gia tâm lý giỏi nhất của Anh, tôi đã gửi mail cho ông ấy miêu tả tình hình của Lâm Mặc, đợi khi nào Lâm Mặc khỏe hơn, anh có thể đưa cô ấy đến đó thử xem sao”.
Giang Hạo Vũ nhận lấy chiếc danh thiếp, cẩn thận cất vào ba lô, “Cảm ơn chị, bác sỹ Chương”.
Tô Á Nam quỳ xuống bên xe lăn, cầm tay Lâm Mặc nói: “Tiểu Mặc, không được trừng phạt Hạo Vũ lâu quá, hãy mau tỉnh lại, cậu biết mà, Hạo Vũ đẹp trai như thế nếu cậu không giữ chặt thì sẽ bị người khác cướp mất đấy”.
“Nói linh tinh gì thế?” Liễu Vân Dật nhẹ nhàng kéo tay cô.
Cô lắc đầu phản đối: “Tôi đang trêu với cô ấy mà, biết đâu lại có hiệu quả.”.
“Sắp đến giờ lên máy bay rồi, mọi người bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Có cơ hội mời mọi người đến Singapore chơi.” Giang Hạo Vũ nói lời tạm biệt với mọi người.
“Anh cũng vậy, hãy chăm sóc Lâm Mặc thật tốt.”
Mọi người giơ tay chào cho đến khi bóng dáng Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc biến mất sau cánh cửa lên máy bay.
“Họ đi rồi.” Trong lòng Tô Á Nam rất lưu luyến.
Bách Vũ Trạch ôm vai cô, “Hãy tin là họ sẽ có một sự bắt đầu mới”.
Bắt đầu rồi kết thúc, sau đó lại bắt đầu, chắc chắn họ sẽ phải hoàn thành vòng tròn luân hồi đó để có được hạnh phúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.