Bạn đang đọc Yêu Anh Là Lỗi Của Em Nhưng: Chương 33
Cô và anh cùng nhìn phía dòng sông mặt nước lăng tăng vài gợn sóng..gió ngoài đó cứ chốc chốc lại thổi vào.Lạnh nhưng rất ấm bởi độ ấm là từ người anh truyền vào.
Đôi bàn tay cô siết chặt tay anh không muốn buông.Cô thật sự cảm ơn ông trời đã tặng anh cho cô.Lúc buồn hay vui anh đều có mặt..thật sự rất hạnh phúc.
Bầu không khí trở nên trầm lặng khôbg ai nói một câu.Chỉ im lặng nghe tiếng gió và tiếng côn trùng kêu.Cô nhắm mắt lại để cảm nhận nó.
Một lúc lâu sao anh hỏi:
-Tiểu Tuyên tại sao em khóc?đã xảy ra chuyện gì?_anh nhẹ nhàng hỏi cô.
-Em..huhu..bamẹ…huhu_cô không nói thành lời nước mắt lại tuông.
-Đừng khóc đừng khóc…có gì nói cho anh nghe đi!_anh vuốt tóc cô dùng ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn cô.
Cô nhìn anh rồi kể lại tất cả câu chuyện cho anh nghe..lúc đầu cô thật sự không tin nhưng có điều cô có một loại cảm giác khi gặp họ.
Gia Hoàng là anh trai cô sao?cô và anh trai mình từng yêu nhau…đó là loạn luân…vòng xoáy của tội lỗi..cô sẽ đối mặt ra sao khi gặp họ.Còn đêm đó…Ôi không!!!
Thấy cô ôm đầu anh hiểu cô đang nghĩ tới đêm ấy và cảm thấy mình bị cuốn vào cái tội lỗi đó.Anh xoay người lại gạt nước mắt trên khuôn mặt tèm lem của cô.
Cuối mặt xuống và anh hôn đôi môi đỏ mọng đó..một nụ hôn nồng cháy…cùng với suy nghĩ của anh”anh sẽ luôn bên em,yêu em và bảo vệ em Tiểu Tuyên à”.Màn đêm ngư lu mờ đi cái cảnh đó..tự vị của hạnh phúc..
(Ặc hai anh chị này hết ôm rồi hôn…ôi thật là…)