Bạn đang đọc Yêu Anh Là Lỗi Của Em Nhưng: Chương Chương 2: sự thật quá phủ phàng
-Hức…hức…tại sao chứ tại sao lại như vậy?tôi đã làm gì sai mà 2người đôi xữ với tôi thế chứ?huhuhuhu._cô đau khổ oán than.
____==quá khứ==_____
Tiếng chuông ra về vừa dứt cô cầm cặp phóng như ma để về nhà.Đi được một quãng đường thì nhớ ra mình bỏ quên tài liệu ở trường.Cô phải quay lại lấy nhờ vậy mà cô biết được một sự thật không thể phù phàng hơn nữa.Mới đến cửa lớp:
-Anh Hoàng à sao anh không chia tay với con Tuyên đi?_tiếng Lưu Mĩ Mĩ pha thêm chút hờn dỗi.
-Anh định tối nay sẽ ckia tay nè em đừng giận anh nữa nha bà xã
-Anh cứ gạt em hoài anh nói anh chia tay mà có thấy đâu,anh iu nó rồi phải không?
-Không có anh chĩ thương hại cô ta thôi em phải tin anh chứ .!_nói rồi cậu hôn mĩ mĩ.”
BỊCH _câp của cô rơi xuống một cách vô thức.Nghe tiếng động hai người quay lại thì thấy cô.Giật mình ngưng Mĩ Mĩ vẩn lên tiếng:
-Níu cô đã nghe thấy hết tkì mong cô buông tha cho anh Hoàng_cô vẫn không nói gì.
-Nhà cô nghèo làm sao có đủ khả năng làm anh ấy hạnh phúc chớ lại còn mồ coi nữa…_chưa hết câu thì:
CHÁT
Một bạc tay dán vào mặt ả.Ả ôm mặt khóc chạy sang cậu nủng nịu:
-Cô ta đánh em kìa..hức…hức..
-Sao cô dám đánh mĩ mĩ chứ?vừa dứt lời “CHÁT’cái tát này là trên mặt cậu.
-Được không cho đánh ả thì tôi đánh anh.._cô hờ hửng nói.
-Cô…
-Tôi thì sao? Tát nhẹ quá àk,tôi cũng không cần anh thương hại đâu không thích thì ok ckia tay._cô nhuếch mép khinh bỉ rồi quay lưng bước đi.Bây giờ nước mắt cô mới tuông ra.
___==kết thúc quá khứ==_____
Khóc củng đã khóc xong cô đã quyết định rời khỏi nơi đau thương này vùi lắp tất cả tìm một cuộc sống mới để mình hạnh phúc hơn.