Bạn đang đọc Yêu Anh Là Lỗi Của Em Nhưng: Chương 17
Sáng hôm sau
Ánh nắng nhạt len lõi vào căn phòng của cô,đưa tay che mắt lại theo phản xạ.Mắt từ từ mở ra,đây là căn phòng cô mà về lúc nào vậy nhỉ???Một đóng câu hỏi cứ thế được đặt ra.Đập tay vào đầu cô từ từ nhớ lại.Hôm qua anh đưa cô đi chơi,gặp lại cậu,anh đưa ra bờ kè,cô tâm sự rồi khóc và ngủ gật trên vai anh.Vậy là anh đưa cô về rồi bế cô vào phòng.Ôi xấu hổ quá đi mất.
Ngồi trên giường tự kỉ một hồi cô mới nhìn đồng hồ:
-6h15 sao??còn sớm chán!!_hôm qua chắc có lẽ đi chơi về sớm nên giấc ngủ của cô đủ.Lật đật thay đồ,chảy chuốt xong cô dắt chiếc xe đạp cà tàng của mình đi học.Cô ghé mua một hộp nuôi chiên cùng với ly sữa bắp chọn một chỗ ngồi ở công viên để ăn.Nay cô mới để ý mấy cây bằng lăng ở đây đã ra hoa,lúc cô đi nó mới cao hơn cô chút xíu.Vậy mà sao một năm trời nó đã cao càng cao hơn ra hoa màu tím nhạt.Rất đẹp.Cô cũng yêu màu tím lắm chứ nó thể hiện cho sự thuỷ chung mà.Chén xong phần sáng của mình cô lên xe đi tiếp.
Ái chà chà…con Phương với con Thư thấy cô đi học sớm nên đâm ra nhìn nhau quay lại nhìn cô như nhìn sinh vật lạ.
-Ê làm gì hôm nay mầy đi học sớm quá vậy???bão nhà mầy hả??_con Thư
-Bão cái đầu mầy á!!_vừa nói cô vừa cốc đầu nhỏ một cái đau điếng.Nhỏ chỉ biết ôm đầu than đau.
-Nếu không sao mầy đi sớm quá vậy??_tới con Phương
-Tao dậy sớm đi hít thở không khí trong lành không được à!!_nói rồi cô đi một mạch vào lớp ở lại một hồi bị tụi nó tra tấn rồi sao.Đẹp chứ không có ngu (ặc…ặc…).Cô đi khuất bỏ lại một dấu chấm to đùng..????
Hêhê chap sao có chiện zui.