Yêu Anh Em Có Thể Không

Chương 5: Đi học


Bạn đang đọc Yêu Anh Em Có Thể Không: Chương 5: Đi học


Hôm sau, Nó tỉnh giấc từ lúc 5h nhẹ nhàng dậy khỏi giường tránh làm cô bạn thức giấc. Nó VSCN xong ra vườn hóng mát. Vừa đi dạo vừa ngắm nhiều loài hoa giữa vườn. Nó vốn thích hoa, ở nhà nó thừa kế cả cái vườn của nội. Nhưng chuyển nhà nó cũng ko thể đưa vườn vào đây đc. Nó lân la một hồi thì cái hồ bơi hôm qua thù lù ra.
– ” Mày là đồ đáng ghét, tại mày hại tao bị cướp nụ hôn đầu mà ko đc than vãn, đồ xấu xa” – Nó nghĩ thầm rồi tới cạnh hồ bơi ngồi.
– ” Cho mày chết, chừa cái tội hại tao” – Nó nghĩ, đôi chân trắng nõn đạp tung toé dưới nước.
– Lần này cô rơi xuống đó ko ai cứu đâu. – Giọng nói lạnh lùng vang lên.
– Hôm qua là tôi bất cẩn, sẽ ko có lần sau. Mà anh dậy sớm vậy?
– thói quen. – anh ta tiến lại chỗ ngồi hôm qua, ngồi xuống thì một người vệ sĩ tới đưa anh quyển sách hôm qua. Anh ta ngồi đọc sách bỏ mặc cô.
– Ai dạy anh cái thói cao ngạo đó vậy, lúc nào cũng vậy, nói chuyện với người khác chút thì chết ai đâu. Lúc nào cũng làm người ta lạnh cả xương sống.
– …. – – Anh đúng là đồ chảnh, đồ khùng, đồ câm, đồ điếc…
– Cô nói đủ chưa??
– Anh, thật là… sai lầm khi tôi tính làm bạn với anh

-… Ở lại đi.
– Anh có bị khùng ko vậy Nguyễn Tuấn Thiên, tôi ở đây để nhìn cái bản mặt khó ưa đó của anh hả.
– khó ưa? cô ghét tôi đến vậy sao?
– Tôi ko có ghét anh, tôi chỉ ghét cái bản mặt thờ ơ người khác của anh thôi.
– Thôi đc rồi, ngồi xuống đây đi. Nó đi tới ngồi cạnh Thiên. Cảm giác lạnh lẽo cũng đã dần tan biến. Nó ko nhịn đc mà thốt ra lời nói thẳng thừng.
– Anh.. tôi ko thấy lạnh nữa rồi.
– Cô muốn lạnh?
– Ko…ko.. tôi thích thế này hơn.
… im lặng….. – Này anh, chơi trò gì đi.
– Chơi? cô đùa?? – Thiên nhìn nó khó hiểu. Cũng có người dám rủ anh chơi sao, đúng là cô quá vô tư mà.
– Anh làm gì mà nhìn tôi kiểu đó, ko chơi thì thôi tôi cũng ko cần, anh ko cần phải cao ngạo như vậy đâu. – nó tuôn ra một tràng rồi giận dỗi bỏ vào nhà.
– Này… khoan… – Thiên tính gọi nó lại nhưng nó đã bỏ nhà. Thực ra cũng ko phải anh khinh nó, chỉ là anh ngạc nhiên trước thái độ vô tư của nó.
Nó bước vào nà, theo sau ko ai khác là Thiên.
– Hai đứa vừa đi hẹn hò về à. – Kỳ thấy vậy liền chọc nó
– Hẹn hò cái đầu anh.
– Thiên, mày làm già mà em gái anh bí xị vậy
– Ko biết – Thiên trả lời qua chuyện
– Ko có gì đâu. – Nó lên tiếng nên Kỳ cũng thôi chất vấn.

Sau khi ăn sáng xong, cả đám đến trường. Trên đường đi, nó ngồi sau lưng Thiên im re.
Tại trường Moon, như ngày thường, 3 con xe lao vào vượt qua hàng ngàn ánh mắt tới nhà xe hội học sinh. Thảo dặn nó và Vy:
– 12A1, khu A tầng 3 ( Đây là trường nghệ thuật nên nhảy có ko vấn đề gì, chỉ hội học sinh mới có cái quyền này thôi nha, Thiên Kỳ cho nó nhảy cóc để dễ quản lý:
– Sao lại 12 ạ? – Vy lên tiếng hỏi.
– Ko đc thắc mắc nhiều, với trình độ của 2 đứa mày thì chỉ cần học một năm là đủ. – Thiên Kỳ ân cần nói- Nhưng nhớ giữ kín chuyện này ( Phong và Thiên cũng nhảy cóc)
– Vâng ạ – Vy ngoan ngoãn rồi kéo nó đi lên lớp
Thấy tụi nó thập thò ngoài cửa lớp, Cô giáo lên tiếng:
– 2 em là học sinh mới
– Vâng ạ
– Vào đi
2 đứa nó bước vào
– 2 em giới thiệu chút đi – Cô giáo tiếp tục

– Mình là Vy, Phạm Quỳnh Vy, chuyển từ ngoài Bắc vào, mong các bạn giúp đỡ thêm, rất vui đc học chung với các bạn. – Vy giới thiệu ko quên nở nụ cười làm đứng lòng nam sinh
-Mình là Linh, Phạm Thiên Linh, bạn thân của Vy – nó tiếp lới
-Đc, 2 em có thể ngồi những chỗ còn trống – Cô giáo nhìn tụi nó cười rạng rỡ
Tụi nó bước xuống ngồi vào 2 bàn cuối lớp ( cuối lớp còn 3 bàn trống)
– 2 bạn ko đc ngồi đó đâu – Thoa lên tiếng ( m.n xem phần thông tin, hiện nay Thoa ko biết tụi nó ít tuổi hơn mình)
– Đúng, 2 người ko đc ngồi đó đâu – Nữ sinh khác
– Tại sao chứ – 2 đứa nó đồng thanh
– Đó là chỗ của Thiên, Phong
– Ko sao, 2 người có thể ngồi đó -…. Giọng nói từ phía cử lớp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.