Bạn đang đọc Yêu Anh Em Có Thể Không: Chương 3: Lần đầu gặp mặt
Vừa lúc đó Vy đến. Chị Thảo quay ra:
– Vy, sao em…??
– Vy đến đón em đó chị – nó nhanh nhảu.
– Chào chị. Nhà chị đẹp ghê.
– Đã đến rồi thì 2 đứa vào nhà chơi đi.
– Vào chơi ko Linh??
– Tuỳ mày. – Có gì mà ngại, trong nhà có 2 anh đẹp trai lắm.
– Thật hả chị, vậy mình vào thôi Linh – tật hám trai của Vy nổi lên, kéo nó vào.
– Đẹp bằng anh Kỳ ko chị?? – Nó quay sang hỏi.
– Gần bằng.
– Hơn ấy chứ – giọng nói này ko phải Thảo, Vy hay nó mà là của một trong 2 chàng trai đang ngồ trên ghế sôfa, trong bộ dạng mặc mỗi cái quần đùi để lộ body chuẩn. 1 ng xem tivi, 1 ng chăm chăm vào cái laptop. Nó và Vy thoáng đỏ mặt rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. 1 trong 2 ng đó đứng dậy tiến gần tụi nó.
– 2 em đây là…
– Là em gái Thiên Kỳ – Thảo giới thiệu.
– Ồ! Rất hân hạnh đc làm quen, anh là Phong.
– Chào anh, em là Quỳnh Vy.
– Em rất xinh nhưng hình như ngưới này mới là em ruột anh Kỳ.
– Đúng, tôi là em ruột anh Kỳ. Có gì không??
– Quả là em gái. Rất giống Thiên Kỳ, cả tích cách và ngoại hình.
– Còn phải nói. – Nó cười tự hào về ông anh trai.
– Em ko muốn làm quen??
– Em quên. Em là Thiên Linh .
– Rất vui đc làm quen vs em.
– Ai kia.
– À hắn là Thiên. Hắn bị câm.
– Sao cơ???- Nó và Vy mắt chữ A. miệng chữ O.
– “Đẹp trai thế kia sao mà câm đc”- nó nghĩ thầm.
– Không tin em có thể đi kiểm chứng. – Phong tiếp tục.
– Tôi ko tin anh – nó nói rồi tiến lại phía Thiên.
Vy và Thảo im lặng theo dõi nó.
– Anh kia, Anh có bị câm ko??
-….-
– Này anh, ko nghe thấy tôi nói gì à? Hay anh bị câm thật.
-….-
Nó bắt đầu đổi phương pháp, nó không tin Thiên bị câm.
– Này. Anh, tôi ngồi đây đc ko?
-….- gật đầu.
– anh đang làm gì đó??
– Hỏi thừa.
Lạnh. Má ơi mùa hè sao trong này lạnh quá zậy. Đúng là anh ta vừa nói nhưng cái giọng này làm người khác rét. Nó lấy lại tin thần tiến lại phía Phong:
– Anh tuởng tôi là con nít cho anh lừa chắc.
– Ko hổ danh là em gái anh Kỳ.
– Mà chị ơi tên này mấy tuổi ?? – nó quay sang Thảo.
– 17
– Hơn có 1 tuổi mà xem người ta như con nít.
– Anh ko nghĩ em thông minh đến vậy.
– Thôi muộn rồi tụi em xin phép về. – Vy im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
– Cho phép anh hộ tống 2 cô nương về đc chứ.
– Bọn em có xe mà.- Vy chối.
– Anh đi cùng. Kẻo ai bắt em đi anh Kỳ nấu cháo anh mất.
– Đúng đó, Phong đi cùng cho an tâm. Tụi nó im lặng. Trên đường về. nó vừa đi vừa hát vẻ rất yêu đời. Đến nhà, nó bắt gặp anh hai đứng trước cửa:
– Mấy giờ rồi em gái??
– Chắc khoảng 10h
– xem đi – Kỳ đưa ra cái điện thoại quơ trước mặt nó: 12h37p
-…..- nó im lặng cúi mặt xuống chờ nghe mắng.
– Thôi, anh tha cho em nó đi. dù gì cũng về nhà an toàn rồi. – Phong cứu hộ.
Nó mặc kệ họ nói gì kéo tay Vy lên phòng đi ngủ.
Hôm sau 6h30p.
Cốc… cốc….
Thiên Kỳ mượn mẹ chìa khóa phòng nó, xông vào:
– 2 đứa có muốn học trường Moon nữa ko.
Bất chợt cả 2 bật ngay dậy lao vào VSCN.
Hôm nay, 2 đứa nó 1 phong cách.
Nó: quần jean đen áo dây xanh lam kết hợp áo choàng đen, tóc nâu thả tự nhiên. Vy: jean xanh áo dây đen kết hợp áo choàng xanh. Tóc đen thả tự nhiên.
Sau bữa sáng đã ko thấy anh Kỳ đâu. Cả 2 chạy xe lên trường. Tại phòng ban giám hiệu…
– 2 em xin vào học??
– vâng ạ
– Cuộc thi do hội học sinh chủ trì.
Nhanh chóng, 2 đứa tìm đc phòng hội học sinh
Cốc…Cốc…Cốc…
– Ai?? Nói??
– Tụi em là học sinh mới.
– Vào điiii
2 đứa nó mở cửa bước vào. Oa, phòng hội học sinh rộng quá. Ở đó có 1 cái bàn dài với 4 tấm biển. Hội trưởng và 3 hội phó. Sau tấm biển ” Hội trưởng” là 1 ngườn con gái đang quay mặt vào tường, tay khoanh trước ngực, ác khoác đen, mái tóc áng đỏ thả tự nhiên.Kế đó là 3 người con trai cũng quay mặt vào tường.
– Em chào các anh chị – Đồng thanh.
– Để hồ sơ lên bàn. – Chị hội trưởng lên tiếng.
– Vâng ạ – nó tự tin bước tới để hồ sơ lên bàn, Vy cũng theo sau .
– Đóng hết cửa sổ và tắt đèn đi. – chị hội trưởng tiếp tục
Vy ngạc nhiên nhưng im lặng. Nó hỏi lại:
– Sao lại phải làm thế ạ ???
– Thế em làm hay để tôi huỷ đơn.
Nó và Vy đành im lặng đi đóng cửa sổ rồi tắt đèn.
Căn phòng trở nên tối om. Rồi lại giọng nói của chị Thảo vang lên:
– Bật đèn lên đii
Nó tính cãi rồi lại thôi đi bật đèn lên.
Ha…ha..ha..ha – căn phòng rộn tàng tiếng cười.
– Ơ… Chị Thảo, anh Kỳ, tên hâm với cả cái anh người Bắc cực này nữa.
Nó kể tên từng người một.
– Các anh chị làm em hết hồn . – Vy trách
– Thiên Linh, em nói ai là tên hâm hả. – Phong nhìn nó.
– Anh chứ ai. – Nó rồi chạy ra sau lưng Kỳ
– Em đc lắm, khi nào ko có anh Kỳ tôi sẽ xử em sau.
– blè blè… – nó đứng sau lưng Kỳ chọc Phong
– Thôi ko cần thi nữa nên mình đi ăn hen.
– Xe tụi em hết điện rồi. – Vy tỏ ra chán nản.
– Đưa xe tới nhà xe hội học sinh để. 2 anh này sẽ chở 2 em.
– Cái gì?? Em ko đi chung với tên hâm này đâu nha.
Nó vừa nói vừa lườm cháy áo Phong.
Vốn yêu chiều em gái, Kỳ nhìn Thiên:
– Thiên, em chở Linh đc ko??
-…- gật đầu.
– Quyết định vậy đi. Phong chở Vy nha.
– Em thì ai chở cũng đc.
Nhà xe hội học sinh…..
– Đc rồi, giờ mấy nàng muốn đi đâu ăn gì??
Kỳ hỏi.
– Em ăn gì cũng đc. – hiền lành vậy chỉ có Vy
Sau một hồi bàn tán cả bọn quyết định về nhà Thảo ( ng giúp việc nấu ăn ).
Nó leo lên cái xe to đoàng của Thiên. Lạnh . Mùa hè mà như mùa đông vậy.
– Đi xe mà em dung dăng như vậy thì té đó. Ôm lấy Thiên đi – Thảo nhắc nó.
Nó vẫn ko ôm. Nhưng khi cả 3 con xe lao trên đường thì nó cũng đành phải ôm.
Cứ tưởng ôm cái con người này thì nó lạnh chết mất, nhưng nó lại cảm thấy rất an toàn.