Bạn đang đọc Yêu Anh Em Có Thể Không: Chương 24: “Linh, Anh xin lỗi”
Nó trở về nhà, ko thấy mẹ mà chỉ thấy ông anh hai với chị Thảo đang ” ông xã – bà xã “.
– Em chào 2 anh chị.
– Em gái, em với thằng em quý tử của chị có chuyện gì vậy? – Thảo cười hỏi nó.
– Chuyện gì là chuyện gì? Có gì đâu.
– Hồi chiều Thiên đi với em về đúng ko?
– Vâng, thì sao ạ?
– Nó về nhà với cái mặt đầy sát khí, chị mới hỏi 1 câu nó đuổi cả 2 anh chị ra khỏi nhà.
Nó nghe Thảo nói mà nghệt mặt ra, Thiên giận nó đến như vậy ư, đâu cần phải nghiêm trọng vậy chứ, nó chỉ xin về trước thôi mà. Nó vơ ngay chìa khoá xe của Thiên Kỳ trên bàn ra lấy xe của anh phóng thẳng đến nhà Thiên. Đây là lần đầu tiên nó chạy xe máy ngay trong thành phố với tốc độ kinh khủng đến như vậy. Nó không để ý và lao qua đèn đỏ.
Tít… tít… – một chiếc xe tải lao tới vừa còi vừa phanh nhưng ko kịp. Một cô gái khuôn mặt nhợt nhạt nằm trên vũng máu, chiếc xe máy dường như vỡ hết. Người xung quanh đưa cô đến bệnh viện. Y tá dùng đt cô gọi cho Thiên Kỳ:
– Linh hả.
– Tôi gọi từ bệnh viện XYX. Chủ sđt này gặp tai nạn giao thông, hiện nay đang trong phòng cấp cứu.
Thảo nghe được cuộc trò chuyện thì nhanh chóng gọi tài xế đến đón vào bệnh viện. Trên đường đi, Thảo nt cho Thiên, Phong: [ Linh bị tai nạn xe máy hiện đang trong tình trạng nguy kịch, bệnh viện XYX. ] Họ đc y tá chỉ phòng cấp cứu của nó, đèn báo đang là màu đỏ và cánh cửa vẫn đang đóng kín. Thiên ỳ đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Đứa em gái này của anh ko thể có chuyện gì đc, anh, bố mẹ anh sẽ ra sao. Từ khi yêu nhau, Thảo chưa bao giờ chứng kiến Kỳ mất bình tĩnh như lúc này. Thiên hớt hải chạy tới, lúc sau là Phong và Vy, kế nữa là Nhi và K.Huy. Thiên 2 tay nắm 2 vai Thảo lay lay:
– Chị cô ấy sao rồi, tại sao lại nằm trong đó, chị nói đi, cô ấy sẽ ko sao, sẽ rất khoẻ mạnh đúng ko chị.
– Chị ko biết. Nó phóng xe máy đi tìm em và rồi…
Thiên nghệt mặt nhìn Thảo, vậy nó ko đi chơi cùng K.Huy hay sao, sao lại đi tìm anh để rồi phải nằm trong đó. Vy hiện tại đã khóc nấc lên, cô rất sợ, sợ mất đi người bạn này, người chưa bao giờ xa cô
3 tiếng đồng hồ trôi qua.
Tinh..tinh đèn phòng cấp cứu chuyển màu xanh, cửa mở, các bác sĩ bước ra thì bị chặn bởi 1 đám người:
– Bác sĩ, cô ấy / em gái tôi sao rồi?
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, hiện bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Trí nhớ sẽ ko sao nhưng não bộ đã ngủ. Cô bé sẽ hôn mê lâu. Chưa thể xác định đc lúc nào mới tỉnh.
Sau khi nó được chuyển về phòng dưỡng bệnh. K.Huy, Vy,Phong và Nhi nghe Thảo kể lại chuyện. Nhi và Vy thì lẳng lặng ngồi cạnh giường nó. K.Huy kéo Thiên cầm chặt cổ áo Thiên giáng 1 cú đấm ko hề nhẹ. Thiên im lặnh đưa tay quẹt vệt máu trên khoé môi rồi tới ngồi cạnh nó:
– Mọi người về hết đi, tôi ở đâu trông chừng cô ấy.
K.Huy tất nhiên ko để yên:
– Không, tôi ở lại, cậu về đi.
– Tôi nói cậu về đi. – Thiên gằn mạnh giọng.
– Ko. Tôi là đang theo đuổi cô ấy, còn cậu có quyền gì đòi ở lại đây. – K.Huy tuôn.
– Đơn giản vì tôi thích.
– Lần này tôi nhường cậu.
K.Huy bỏ ra ngoài ném lại câu:
– Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi ko chắc cậu sẽ sống yên ổn.
Ở ngoài cửa, Hải Nhi thấy K.Huy ra trong lòng có chút phấn khởi. Cô cũng rất thương nó nhưng biết làm sao được. Đành phải để thời gian trả lời. Thiên Kỳ mặt từ lúc nào trở nên hốc hác đi, có lẽ vì anh quá lo cho nó. Thảo cắt ngang không khí im lặng:
– Mọi người ra ngoài ăn chút gì thôi, ai cũng mệt cả rồi.
Không khí trong quán ăn rất ngột ngạt. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng. Cả Phong và K.Huy đều muốn ở lại cạnh nó. Nhưng Phong sợ Vy nhận ra trái tim anh ở đâu, K.Huy thì cũng vì Hải Nhi biết suy nghĩ mà kéo đi ăn chút gì nếu ko 3 người con trai sẽ ở đó cãi nhau mất. Thật sự thì bây giờ trông ai nấy đều ủ rũ.
Cả bọn mua cho Thiên ít đồ ăn rồi quay lại phòng bệnh của nó. Thiên nằm gục đầu cạnh giường nó. Pama nó vừa nghe Kỳ báo tin thì vào ngay bệnh viện.
– Con chào 2 bác – đồng thanh.
– Ba mẹ đến rồi.
Pama nó gật đầu trước lời chào rồi tới ngồi cạnh nó. Nhìn gương mặt hốc hác, và những vết thương trên người nó, mẹ nó rơi nước mắt:
– Ôi con gái tôi, tội nghiệp con.
– Con bị làm sao thế này.
….
– Mẹ để yên cho em nghỉ ngơi. – Kỳ nói 1 cách đau lòng.
– Con gái à. Con mau tỉnh lại nhìn mẹ đi.
– Mẹ, sức khoẻ mẹ yếu, mẹ về nghỉ ngơi đi. Con ở đây chăm sóc em. – Kỳ nói.
– Đúng đó, mẹ về đi, con ở đây chăm sóc Linh. – Vy tiếp lời.
– Mọi người về hết đi. Tôi ở lại với Linh. – Thiên phán.
– Thiếu gia nên về nghỉ ngơi đi ạ. – bố nó nhìn Thiên.
– Bác ko cần phải xưng hô như vậy đâu. Gọi nó là Thiên là đc mà. – Thảo chen ngang.
– Ba mẹ về nghỉ ngơi đi ạ. – Kỳ nhắc lại. Mẹ nó nhìn nó 1 lát rồi cx chịu ra về.
– K.Huy, anh đưa Hải Nhi về giúp tôi. – Phong nhìn K.Huy nói.
– Không đc, tôi phải ở đây với Linh. – K.Hy tất nhiên ko chịu rời xa nó.
– Mọi mgười ở lại em cũng ở lại.
– Đc rồi. Mọi người phải bình tĩnh. Theo bác sĩ nói Linh còn hôn mê lâu. Nên mọi người hãy nghỉ ngơi để thay phiên nhau trực. Mấy anh chị em ai về nhà nấy đi. Tôi ở lại với Linh. – Kỳ kiên quyết.
– Vy, anh đưa em về. – Phong nói rồi quay qua Nhi. – Em cũng về nhà đi. Ko về thì anh quay lại đón. – Phong ko muốn ở đây nhìn nó nữa. Anh sẽ đau lòng thêm, dù nó nằm hôn mê đó nhưng anh đâu thể chăm sóc nó đâu. Đau! Đau lắm. Vy biết và Vy cũng hiểu anh đau, anh muốn đến cạnh nó. Hành lang bệnh viện, Phong kéo tay Vy đi:
– Em biết anh đau lắm. Ko cần nghĩ cho em đâu. Anh đến bên Linh đi.
– Đừng nói nữa, em phải dạy tôi cách yêu em.
————————————————————
Quay lại phònh bệnh, 5 người kia vẫn ở đó.
– Hải Nhi, chị đưa em về. – Thảo kéo Hải Nhi ra về. Trong phòng còn lại 3 người con trai. Cả 3 đều kiên quyết ở lại với nó. Sau 1 hồi suy nghĩ, Kỳ lay lay K.Huy:
– Chúng ta về nhà nghỉ, để Thiên ở lại.
– ko.- Huy đáp gọn.
– cậu cứ thế cánh phóng viên kéo đến thì mệt đấy. – Kỳ kéo tay Huy. Huy nghe đến phóng viên lại sợ họ đến làm phiền nó nên đành chịu về. Đêm chỉ còn Thiên ở lại cạnh nó. Rồi ngày cứ qua ngày, Thiên cho là lỗi tại anh nên ko rời nó. Hàng ngày chỉ về nhà tắm, ăn tạm cái gì rồi lại gục đầu bên
cạnh nó, luôn miệng nói: ” Linh, anh xin lỗi, tại anh, tỉnh lại đi Linh, Linh…” . Mặc cho ai nói gì anh vẫn vậy, ko chịu rời nó.
3 tháng trôi qua dài dằng dặc. Nó vẫn hôn mê như vậy. Đêm hôm đó, K.Huy và Thiên đều đang ngồi cạnh giường nó. Bàn tay mà Thiên đang cầm khẽ mấp máy, mặt Thiên thoáng vui mừng nhìn nó.