Bạn đang đọc Yêu Anh Em Có Thể Không: Chương 20: Cô ấy là bạn gái tôi
Cả bọn xuống sân bay thì vệ sĩ đã đưa 3 chiếc xe ra đó. Về đến nơi nhà thì cảnh tượng kinh hoàng trước cửa nhà nó: 1 đám người nam có nữ có trên tay cầm hoa, quà, sổ,… cùng với mấy câu khẩu hiệu: ” Anh Ren – Chúng em yêu anh “; ” Anh Ren là số 1 “…. Tất cả đều ngơ ngác ko biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có mỗi Thiên Kỳ hiểu cười cười rồi lấy đt ra gọi cho ai đó:
– Tụi tao về rồi nhưng ko vào đc nhà.- sau 1 câu ngắn gọn Kỳ tắt máy luôn. Nó thì đang rất bực mình vì cái đám người đó ko cho nó vào nhà nên la lên:
– Mấy người về hết đi. Đây là nhà tôi ko có Ren nào cả.
– Có chứ – giọng nói này là của ai?? Cánh cửa nhà nó mở ra, 1 người con trai với một chiếc áo sơ mi đen đỏ, quần jean xanh mài. Đám người kia la hét to hơn:
– Anh Ren kìa.
– Anh Ren yêu quý kìa.
– Anh Ren kí giúp em đi.
– Trời ơi anh Ren đẹp trai chưa kìa. .
…bla…. bla….
– Mong m.n im lặng – Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Tất cả đều im lặng. Phong, Thiên hay Thảo đều ko biết đó là ai. Kỳ thì cười tươi. Nó và Vy thì ngỡ ngàng. Vy nhanh chóng nhận ra người trước mặt cũng nở nụ cười. Còn nó thì ngây thơ hỏi:
– Anh là ai? Sao lại đến nhà tôi làm ồn vậy.
– Em thật sự ko thể nhớ ra tôi. – Anh cười nhạt vẻ thất vọng.
———————————————————————————–
T.g giới thiệu nam chính thứ 2, khởi đầu cho cuộc chiến: Hoàng Khánh Huy anh trai Hoàng Khánh Vy ( hiện là Phạm Quỳnh Vy ) từ nhỏ gửi lại em gái cho nhà nó rồi cùng ba đưa mẹ sang Mĩ chữa bệnh. Sau khi mẹ khỏi bệnh thì gia đình anh lập lại sự nghiệp, anh trở thành ca sĩ trẻ nổi tiếng đc thần tượng và lần này anh trở về sống và ca hát tại , nhận lại em gái và dẫn dắt em đến với âm nhạc, mục đích thứ 2 là tìm lại cô bé khi xưa anh đã và đang yêu.
———————————————————————————–
Trở lại lúc đó. Nó đang cố gắng lục lọi lại ngăn tủ kí ức nhưng vẫn ko thể nhớ nổi. Khánh Huy vòng tay ôm nó,nó quật ra nhưng anh ta ôm chặt hơn nó có cố gắng cũng ko thể thoát ra đc. Anh ta nói bằng giọng thất vọng:
– Em thật sự ko nhớ sao, câu hỏi khi đó tôi hỏi em.
————————————————————————————
10 năm trước, trước khi ra đi. Khánh Huy và nó gặp nhau ở bãi cỏ. K.Huy hỏi:
– Linh có biết yêu là gì ko?
– Linh ko biết, Huy nói cho Linh nghe đi.
– Linh hãy suy nghĩ đi, khi Huy trở về hãy nói cho Huy nghe.
– Uk. Nhưng khi nào Huy mới về.
– Huy ko biết. Huy đi xa lắm.
– Ừ
– Linh đợi Huy nhé.
– Ừ. Chắc chắn rồi.
————————————————————————————–
Nó dần dần như nhớ lại cái gì đó:
– Khánh… Huy
– Đúng rồi. Linh giỏi quá.
– Đám người này là ai ?
– Là fan của Huy.
– fan. Huy giỏi quá.
– Linh trả lời câu hỏi của Huy đi.
– Ukm. Linh vẫn ko biết YÊU là gì hết .
– Linh ko biết thật sao? – mặt K.Huy thoáng vui mừng. – Rồi Huy sẽ dạy Linh sau. – K.Huy dứt lời thì 2 con xe kia lao vụt khỏi đó. Phong và Thiên bỏ về trước.
– 2 anh ấy đi đâu vậy? – nó vô tư hỏi.
– Chị ko biết. – Thảo vừa trả lời vừa nghĩ ” Linh, em ngây thơ quá “.
Tronh bữa cơm tối…
– 2 đứa có muốn anh đưa vào nền âm nhạc. – K.Huy hỏi.
– Từ đã anh. Tụi em chưa sẵn sàng. – Vy đáp.
– Tùy 2 đứa. Tối đi chơi ko? – K.Huy đã ra dáng đàn anh.
– Từ khi nào tôi cho anh làm anh đó. – nó ko thích giọng điệu này.
– Hay em thích kiểu xưng hô Linh Linh Huy Huy như ngày xưa.
– Anh thôi đi.
– Tối có đi ăn kem chuối ko? – K.Huy tiếp tục.
– Ko thể từ chối – Vy và nó đồng thanh.
——————————————————————————-
Cùng lúc đó tại nhà Thiên. 3 người kia đang cùng ăn cơm. Không khí có phần ngột ngạt. Thảo lên tiếng phá vỡ không khí đó:
– 2 đứa dạo này có mâu thuẫn gì sao? – Thảo hỏi dù biết câu trả lời.
– Chị đừng quan tâm. – Thiên nói 1 cách miễn cưỡng.
– Em về nhà với Nhi. Mai sớm em đến. – Phong nói rồi ra lấy xe về nhà. Chỉ còn lại 2 chị em Thảo Thiên.
– Ra ngoài đi dạo đi.
– Tùy chị thôi.
2 chị em cùng nhau dạo biển:
– Em ko giấu đc chị đâu.
– Chị biết gì rồi? – Thiên cố bình tĩnh, thứ anh lo chính là bộ mặt thật của mình.
– Linh làm em thay đổi rồi. – Thảo nói ngắn gọn.
– Có lẽ vậy – Thiên thừa nhận luôn.
– Chị và anh Kỳ luôn ủng hộ 2 đứa nhưng….
– Nhưng sao?
– Cũng ko có gì nhưng em có 2 đối thủ lớn.
– Em biết. Người con gái này rất quan trọng với em.
Về phía nó. 4 người cùng đi ăn kem ở 1 quán ven biển. Nó thì ăn liên tục, vì từ nhỏ nó đã nghiện kem chuối rồi. Ăn xong ly thứ 3 nó quay sang K.Huy:
– Ăn nữa nha.
– Ừ. Linh ăn thoải mái đi.
– Ly thứ 4 rồi đó em gái. – Mặc cho Kỳ nói nó vẫn tiếp tục ăn.
Trời bắt đầu mưa nhè nhẹ. Cơn mưa phùn của mùa xuân rải xuống.
————————————————————–
– Thiên, em nhìn đi.
– Nhìn gì?
– Kia kìa. – Thảo chỉ tay về phía quán kem nhỏ trên vỉa hè cách bờ biển. Thiên gật gật rồi cả 2 tiến về phía quán kem đó nhẹ nhàng lắng nghe cuộc trò chuyện. Mưa phùn bắt đầu rơi nhẹ mà đám người đó vẫn vui vẻ dưới cơn mưa phùn với làn gió biển lạnh lẽo. Mặt Thiên tối sầm lại bước đến giật phăng ly kem chuối trên tay nó:
– Không ăn nữa.
Thảo cũng theo sau Thiên tiến tới.
– Ơ…ơ… anh Thiên, chị Thảo, sao 2 người lại ở đây. – nó ngơ ngác.
– Bọn chị đi dạo biển, thấy m.n ngồi đây.
– Thế thì ngồi ăn chung luôn đi. Anh trả kem cho tôi. – Nó vui vẻ nói rồi giơ tay đòi lại ly kem
– Không đc ăn nữa. – Thiên thẳng tay ném ly kem ra biển.
– Tại sao? – nó vênh mặt cãi
– Em muốn chết à. Đi về. – Thiên nói rồi cầm tay nó kéo đi thì tay còn lại của nó bị kéo lại bởi K.Huy:
– Buông cô ấy ra. – Thiên và K.Huy đồng thanh, nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.
– Tôi nói cậu buông cô ấy ra. – đồng thanh tập 2
– ….. – không khí trở nên ngột ngạt và im lặng, ko ai chịu buông.
– Cô ấy là bạn gái tôi. – đồng thanh tập 3. Lần này thì m.n sốc toàn tập. Nó bị kéo 2 đầu cũng khó chịu la lên:
– aaaa đau. – nó dứt lời thì cả 2 bàn tay buông ra. Thiên không nói gì mà bỏ về trước. Nó chạy theo nhưng K Huy kéo lại:
– Kệ anh ta.