Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 6: Nghiệp quật phát thứ nhất


Đọc truyện Yêu Anh? Đừng Có Mơ! – Chương 6: Nghiệp quật phát thứ nhất

Y như rằng, tên nhóc đó lại dám đem một cái bằng giả đến đưa cho cậu. Hỏi sao cậu biết được?

Lại nghĩ tới cái buổi tối hôm tên ngốc đó dương dương tự đắc mang bằng tới,

Đập bẹp một phát lên bàn:

– Hẳn 580 điểm! hắc hắc.

Thực sự thì, có run chứ. Trí Thiện trước giờ cũng không phải người thích nói dối, càng ghét những kẻ lươn lẹo. Thế nhưng tình huống này đúng là ép người mà?, Đành nhắm mắt đưa chân. 5,5 triệu cái bằng đó nha!

Bên làm bằng còn cam kết như đóng đinh vào cột. Trí Thiện cậu còn phải đi hát, còn phải đi tán gái, lẽ nào chui rúc ở đây làm osin cao cấp?.

Thế nhưng đã lạnh một sống lưng. Tên Tuấn Minh kia ngồi trên salon, không thèm nhìn vào cái bằng, mà đôi mắt cứ híp híp lại nhìn cậu.

– Anh coi bằng đi, nhìn tôi làm gì?

Thấy hắn vẫn chưa nói gì, lại bồi thêm:

– Là thật đó, phôi thật, bằng thật, có cả bảng điểm!

– …..!

Một lúc, hắn vẫn không thèm nhìn tới cái bằng kia, lẳng lặng khoanh tay trước ngực rồi dựa về phía sau ghế:

– Từ một kẻ toeic chỉ có 400, trong nửa tháng lập tức lên 580 điểm?

– A?

Mắt đảo như rang lạc. Trí Thiện như thế mà cũng liền lấp liếm:

– Tôi là thông minh!. Bản chất có sẵn!

– Ừm.

Tuấn Minh mặt không biểu tình.

Nghe tiếng Ừm đó, Trí Thiện thở xuống một hơi. Thế nhưng chưa kịp đứng dậy chuồn thẳng như kế hoạch. Tên kia lại mở miệng:

– Nếu mẹ cậu biết cậu dùng bằng giả…

– Là thật! Anh nhìn cho kỹ đi, đây, chỗ này, phôi thế này cơ mà?

– !!!!!!

– Anh…

– Cậu có 2 lựa chọn, một, kiêm thêm việc nấu bữa tối cho tôi. Hai, toeic 600.

– WTF????

Trí Thiện trố mắt, hắn ta còn chưa thèm xem kỹ bằng của cậu, vậy mà mặt đã như băng mà phun ra mấy câu đó. Tại sao hắn ta lại biết? Ba hắn không phải chuyên đi làm bằng giả đó chứ? Hay mắt hắn được thiết kế bằng tia laze?

Trí Thiện lập tức nhảy bổ lên bàn, lật tới lật lui cái bằng: Ông nhất định phải kiện chết cái lũ làm bằng giả kia!. Ôi tiền của tôi!!!!

– Sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?!

Biểu tình đau khổ:

– Bác sĩ Minh. Hay là chúng ta thương lượng một chút.

– Cũng được. Hoặc là –

Tuấn Minh đưa đôi mắt tỉnh bơ nhìn người trước mặt đang xoắn xuýt:

– Làm người yêu của tôi?!

Trí Thiện lập tức bật dậy như một con tôm:


– Yêu anh? Đừng có mơ!

– Nấu ăn thì nấu ăn! Tôi độc chết anh!

Nói rồi, Trí Thiện ngúng nguẩy bỏ đi một lượt,

Cánh cửa cũng bị đóng tới rầm!.

Vừa đi vừa chửi, mẹ nó chứ. Cái tên biến thái chết tiệt. Cái gì? Người yêu! Thà ông đây FA suốt đời!

Muốn ăn đồ ta nấu? Rồi đi làm bạn với Tào Tháo đi!

Giận tới bầm cả mặt.

Tức tới nóng cả tai.

Khốn kiếp mà!!!!!

Còn nữa, tại sao? Vì đâu? Lý do gì?

Tự dưng mình lại khốn khổ như thế này?

Mà tại sao hắn ta chưa nhìn kỹ đã biết đó là bằng giả?

Tóm lại, chỉ có một câu: đen thôi, đỏ quên đi!

– —————

Tuấn Minh.

Thực là một cái tên ngốc, cánh cửa vừa khép lại, Tuấn Minh phì cả cười. Thực không nghĩ trêu chọc tên nhóc đó lại vui như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể tin được hắn lại dám đem bằng giả tới để lừa mình? Muốn lừa? haiz. Thực cũng không xem đối tượng là ai?! Nhìn qua mấy cái biểu tình che che dấu dấu, gãi đầu tới rối cả tóc kia, đúng thực sự…

Nhìn qua cánh cửa sổ từ lầu 3 chung cư dội xuống, chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh vừa đi vừa đá lung tung,

Tên nhóc đó, thật xem chừng là rất giận. Đôi môi Tuấn Minh lại khẽ câu lên. Cười.

Nỗi buồn của một kẻ thất tình cứ như thế mà bị chút vui vẻ này xâm lấn, xua đi.

Trí Thiện, tôi, thực rất có hứng thú xem xem, cậu sẽ định làm gì tiếp theo?

– ———–

Trí Thiện bơ phờ, ngồi trên lớp học mà đầu cũng muốn lượn theo mấy đám mây.

Thật muốn tức mà chết. Xoay xoay cây bút, tối nay chính là bữa đầu tiên phải nấu cho cái tên chết bằm kia ăn.

– Ê, Trí Thiện!

Trí Thiện ngẩng đầu nhìn tới: là Thái Hùng.

Cái gì nữa vậy nè? Không lẽ lại tới đòi mình bao ăn trưa nữa?!

Đúng là khôn mười năm dại một giờ mà.Nhưng dẫu sao đã hứa bao nó một tuần.Mà cũng mới ăn được có một hôm, hôm sau tới cái bóng của nó cũng không thấy. Hôm nay tự dưng lại xuất hiện ở đây?!

Uể oải ngẩng đầu lên:

– Ừ, lát tan tớ gọi. Nay đi ăn gì?

– Không, không phải chuyện ăn,

– Không ăn? Thế chuyện gì?

– À.. Ờm..


Trí Thiện khó hiểu, bình thường Thái Hùng vốn là kẻ thô lỗ, làm gì lại có chuyện ậm ờ mãi thế, nhăn mặt cau:

– Nói trước nhé, không có tiền ăn nhà hàng xịn đâu đấy!

Thái Hùng liền hắng giọng:

– Trí Lâm ý, Hai hôm nay không thấy đâu?

– Ai cơ?

– Trí Lâm, em trai cậu chứ ai?!

– Hơ?Thằng Than á? Cậu hỏi nó làm gì?

– À thì, có chút việc, mà hai hôm nay liên lạc không được, zalo cũng không thấy onl.

– Nó đi Sing với ba mẹ tớ rồi, tìm hiểu trước môi trường bên đấy, chắc sang năm là nó phắn.

– Hả?!

Tiếng nói lớn gần như quát khiến Trí Thiện giật nảy cả người, còn chưa kịp với theo thì nó đã lắc người cậu tới choáng váng:

– Mau cho tớ số của ba cậu, tớ có việc rất rất gấp cần hỏi.

– Ý, khoan khoan. Nếu tớ cho cậu rồi tớ được cái gì?

– Thì vụ cái web ấy coi như tớ không biết tới.

– Okei!

Thế rồi nó không kịp để cậu hỏi lấy một câu, liền một mạch chạy như ma đuổi.

Biết hỏi ai bây giờ chứ? hu hu. Thật quá thảm mà!

Trí Thiện rầu rĩ đăng tus lên trang facebook cá nhân:

Một lát sau, đã thấy Thằng Long xù * vào cmt:

Long xù: Sao dạo này anh mất hút vậy? Không tới hát nữa?

Thiện”style : Bị thiên lôi vẩy mực vào định mệnh.

Long xù inbox tin nhắn qua:

– Sao dợ?

– Bị một kẻ thần kinh đeo bám, Ăn 9 quả trứng dịt lộn rồi vẫn chưa giải được xui.

– Cái này em có kinh nghiệm nè. Để em chỉ cách cắt đuôi cho.

– Hả? Thật?

– Ừm, anh nghe call nhé.

– Okei!

Trí Thiện liền dỏng tai nên mà nghe, vừa nghe vừa gật gù.

Quen là do như thế này: Cậu hay đi hát ở chuỗi quán café của anh chủ tên Sơn, sau đó thì quen với Long, đại khái thì nói chuyện thấy vui vui, hợp hợp. Chỉ đơn giản như vậy!

Tên Long này kém cậu mấy tuổi mà giỏi ghê đó. Cái gì cũng biết, nó sau khi biết cái tên âm hồn bất tán kia lại là một đại soái ca, sao mà hớn hở tư vấn tới sùi bọt mép. Thế nhưng nó nói câu nào lại nghe cứ thế mà chí lí câu đấy.


Chỉ cần khiến hắn ta cực kỳ cực kỳ chán ghét mình, lập tức hắn cái mặt mình hắn cũng không thèm nhìn nữa chứ nói gì tới kêu mình ngày ngày lượn trước mặt.

A ha!

Trí Thiện đưa tay vỗ đùi cái bốp

Quá con mẹ nó thông minh!

Sao mình lại không nghĩ ra chứ!.

Nhưng giờ cũng không quá muộn nha.

– ——-

Kế hoạch một bắt đầu:

Tèn ten: Nấu ăn!

Trời ạ! Trên bàn ăn, Tuấn Minh nhìn chằm chằm vào những dĩa vừa đen vừa đỏ trên bàn:

– Đây là cái gì?

Trí Thiện bĩu môi:

– Cá sốt cà,

– Cá… sốt cà?

Quả thực, đúng như dự đoán của Tuấn Minh. Trí Thiện sau khi bị phát hiện bằng giả, liền không yên phận mà quật lại. Vẻ ngoan ngoãn của nửa tháng trước một mẩu cũng không còn.

Tuấn Minh nhíu mày:

– Cá sốt cà? Cậu chắc chắn đây là cá?

– Sao dợ? tôi chỉ nấu được như thế thôi nha! Anh nói nấu ăn thì tôi nấu! Ăn được hay không chính là – việc – của – anh!

Thế nhưng, Tuấn Minh lại không như những gì Trí Thiện nghĩ, vẫn bình thản ăn những món kỳ quái đó, từng chút đút vô miệng.

Trí Thiện ngẩn tò te mà nhìn. Anh ta có lưỡi không mà không thấy mấy cái đó mặn chát chứ?!

Giời ạ. Đã thế sau khi ăn xong, hắn lại quẹt quẹt môi:

– Món mới, rất ngon.

Trí Thiện chính thức hóa đá.

Như thế này là cái dạng gì?. Nhưng biết đâu hắn ăn mặn a!.

Không được! chưa thể bỏ cuộc!

Tối hôm sau, là món trứng cuộn ớt.

Trí Thiện chỉ cần nghĩ tới việc Tuấn Minh vừa ăn vừa khóc là đã sướng tới run người a!. ha ha ha.

Thế nhưng, vừa ngồi vào bàn ăn, đưa đũa lên chuẩn bị găp vào miếng trứng, Tuấn Minh lại thong thả nhả lời:

– Mẹ cậu gọi cho cậu chưa?

– Hả?

– Tôi nói với cô rằng, tối qua cậu bỏ học, không tới.

– Hả?!!! WTF?

– Nhưng nhìn có vẻ hôm nay đỡ hơn một chút.

– Khoan!

Nhìn miếng trứng chuẩn bị đưa lên miệng Tuấn Minh, Trí Thiện lập tức nhao tới, ngón tay nhanh như chớp mà bắt chặt lấy bàn tay của Tuấn Minh, đổi đầu hướng đôi đũa về phía miệng mình, ngoạm lấy. Nhai nhồm nhoàm:

– Tôi.. tôi.. chưa ăn tối!

Sau đó, bê cả dĩa trứng vào lại bếp,

Mẹ nó!


Vừa ăn vừa khóc là có thật!

Tên khốn đó chắc chắn là vì thù món cá của cậu hôm qua, vậy mà đã mách lẻo cho mami cậu biết. Cũng hên là bà đang ở bên Sing, lại lo tìm trường cho thằng than, nếu không qua cái bản mặt kia của hắn không biết còn nói ra cỡ nào nữa a!

Ngoài kia, Tuấn Minh đã cười tới rung cả bờ vai rộng.

Đồ ngốc, ngốc tới không thể tả nổi.

Nhìn Trí Thiện lui cui chiên lại hai trái trứng mới mang ra, đôi vành mắt đã đỏ ngầu vì ” cảm động”, ngọt nhạt:

– Ý da anh Minh, anh ăn cái này đuê… ngon lắm!

Tuấn Minh lại càng không nhịn được cười, bộ mặt than ngày ấy nay còn đâu!

Phải cố gắng lắm mới không để phun cả miếng trứng ra khỏi miệng.

Kế hoạch một: thất bại

Kết quả: combo đôi môi sưng như hai trái chuối.

– ———–

Các người quên rồi sao!

Nhưng Trí Thiện ta có thù ắt báo.

Thằng Long xù sau khi biết được kết quả, nó ngạc nhiên quá:

– Vậy ra, anh tới đó làm osin mẹ anh không biết?

– Ừ, vẫn tưởng là đi học, khốn nạn thiệt chớ!

– Sao anh không nói ra? Sợ quái gì hắn ta?

– Anh đăng số điện thoại của hắn lên web Gay!. Hắn từ đó mới có cái đe dọa,

– Web Gay? A! Có cách!

– ———-

Kế hoạch 2: Ai nha?! Người ta là một cái thụ thụ.

Trí Thiện ghê ghê mà gấp một bộ đồ lót ren tím mộng mơ thả vào tủ quần áo, chính xác hơn là tủ đồ lót của Tuấn Minh.

Hắc hắc!.Ngẫm lại nguyên nhân từ đầu nha?! Tất cả những truyện này không phải vì hắn bị gán cái mác tiểu bạch thụ mà ghi thù với mình sao?

Hẳn là hắn chán ghét đồng tính tới cực độ cực độ! Mới có thể sinh ra ác ý như vậy. Thế nên mới nhờ Long xù lôi ở đâu ra được một bộ đồ quá con mẹ nó tình thú thế này nhét vào tủ đồ của hắn.

Kịch bản, sẽ là như thế này này: hắn bị mình đu bám, điên quá đá một phát mình bay hẳn ra cửa, quát lên: Cút đi tên biến thái, từ nay đừng bao giờ xuất hiện ở đây!

Tự tin a tự tin, mở tủ, thả bộ tình thú vào. Ote.

Sau đó thì sao? Đi tắm! Xịt một tý nước hoa nồng nồng tới ắt xì!

Sau đó nữa?

Mặc một cái áo sơ mi của hắn, dài a dài, sau đó: cúc một: không cài!

Mặc một cái quần.. xà lỏn?

Hả?

Trí Thiện lắc đầu, không được không được, tốt hơn hết là mặc… một cái quần đùi ngăn ngắn đi, có vẻ kín đáo hơn tý.

Còn vụ này thì quá rồi…

Trí Thiện cầm thỏi son môi đỏ chóe lên, nhăn mặt, muốn tô, rồi lại đặt xuống,

Thôi, kinh lắm. Như vầy là đã đủ lắm rồi.

Nhìn lại một bộ dáng gợi đòn, à nhầm, gợi tình của mình trước gương. Trí Thiện muốn lập tức ói ra hai bãi.

Chậc. Đến mình còn thấy thốn. Nghĩ tới vẻ mặt kia của Tuấn Minh, có lẽ trực tiếp ném mình từ tầng ba xuống cũng là điều có khả năng đi.

Mặc kệ! Đã chơi, ta chơi tới bến!

==========================//========================


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.