Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 2: Chuyến xe từ thiện


Đọc truyện Yêu Anh? Đừng Có Mơ! – Chương 2: Chuyến xe từ thiện

Hè 2018. Sinh viên được nghỉ một tháng.

Tóm lại, thi xong xuôi tất cả về nhà.

Lại nói, nhân tiện nghỉ hè Trí Thiện thường xuyên tới hát ở những quán bar, rồi café, nhân tiện đi hát cả đám cưới nữa, kiếm thêm chút thu nhập. Chỉ vậy thôi mà cũng không yên nữa!. Hôm trước đây, cậu vô tình vào nhầm một cái Gay Bar, bị những hình ảnh trong đó làm cho bước chân lộn xộn. Cậu lại mắc chứng quáng gà * thế nên khi vừa muốn rút khỏi đó thì y như rằng lại đi lạc tận vào một cái hành lang đang có hai kẻ kia XXYY nhau, lại còn ngay trước mắt cậu, cách nhau chẳng mấy bước chân! Thật sự quá đen đủi!

Nghĩ tới nghĩ lui đều là không hiểu nổi.

Bạn là Gay thì cậu cũng có, ngay trong nhóm hay đi hát cùng nhau thì cũng có luôn. Thế nhưng mà cậu vốn vẫn còn thắc mắc là: Hai thằng con trai thì đâm vào đâu? Đâm vào đâu?!. Ngại bao lần chẳng bao giờ dám hỏi. Ấy thế mà hôm đó lại được phen rửa mắt free.

Đúng là ám ảnh. Nghĩ tới đã thốn thốn, trứng cũng đau đau.

À mà không!

Sao phải thốn?

Một. Mình là trai thẳng. cứng như thép!

Hai. Nếu giả sử thép bị cong, mình chắc chắn cũng là người đi đâm!.

Ai, sao lại nghĩ tới cái dạng này nữa rồi?. Ám ảnh quá đâm ra còn nằm mơ!

– AAAAAAAAAA!!!

Ôi trời đất ơi! cứu cứu!

Trí Thiện giật mình cái thót

Gần như giãy ra khỏi giường.

Thằng em trai Trí Lâm nằm phòng bên cạnh của cậu cũng theo đó mà bừng tỉnh,

Nó thò đầu sang phòng lão anh hai không đội trời chung kia hết lòng mà càu nhàu:

– Anh làm cái trò gì vậy? Mới sáng sớm!

Trí Thiện đưa tay lên quẹt mồ hôi trên trán, vội vàng lao ra cửa tóm lấy cánh tay thằng em trai, cấu một phát:

– Để anh cấu mày một cái xem có đau không?

– Á! Đau! Anh bị điên hả? xùy xùy!

– Ây, may quá! Chỉ là mơ thôi!, suýt thì chết!

– Cái gì chết?

– Không… không gì…

Trí Thiện thở phào nhẹ nhõm. Trí Lâm vừa thổi cái tay, vừa hùng hằng”

– Anh ăn cái gì mà khôn chóa quá vậy? nếu muốn biết là mơ không sao không đi mà cấu tay mình? lại cấu tay em?

– Tao ngu gì, đau bỏ mẹ ra!

– Hả???

Trí Lâm thấy hết nói nổi người anh này của mình. Thực tình khi ngủ lão cũng rất ngoan, thấy tiếng hét cậu lại tưởng lão anh mình bị làm sao nên mới bò dậy. Tự nhiên không rằng lại ăn mấy phát cấu. Đau chết bà luôn!

Thế mà cậu vừa bước trở lại phòng mình,

Cãi lão anh đó lại mon men bò theo sau, biết ngay lại có gì muốn hỏi. Trí Lâm vùng vằng nằm bẹt xuống giường:

– Làm sao? Lại mộng tinh à?

Trí Thiện vội vàng ngồi lên giường thằng em:


– Mẹ! Được mộng tinh thì còn gì bằng. Này, nếu làm mơ.. mơ… mơ bị cưỡng hiếp ý! Thì… đánh con đề số mấy?

– Hả? – Trí Lâm trợn tròn mắt, cậu ngoáy ngoáy cái tai, không thể tin hỏi lại:

– Mơ bị cưỡng hiếp?

– Ừ, mà là đàn ông. Nhọ thế! Mơ cái gì không mơ! Hết cả hồn! Mẹ suýt chết!

Trí Lâm nhấn lại từng chữ:

– Anh- mơ – bị – đàn – ông – cưỡng?

– Ừ!

– Ha ha ha haha!

Ôi trời! Chỉ có thế thôi mà thằng Lâm cười chảy hết nước mắt, nó phang đúng một câu: Có tố chất! , sau đó lại bò lăn bò càng ra cười.

Mẹ nó chứ!

Thằng em trời đánh!

Ông đây đường hoàng một thân nam nhi trai tráng.

Trym chiếc mọc đầy đủ, hai hạt bi không thiếu hạt nào!

Má cái giấc mơ kỳ quái!

Yyyyyyyyyyyyy!

Rùng hết cả mình,

Mà…. Mấy giờ rồi?

Mấy giờ? Mấy giờ?

Trí Thiện đảo mắt lên cái đồng hồ gắn đá lấp lánh trên tường!

Ôi mẹ ơi!!!!!

Hai con ngươi của Trí Thiện sắp rớt bung ra khỏi tròng: chín… chín… chín…

Con mẹ nó! 9h! Chết tôi rồi, Chết tôi rồi!

Trí Thiện bật dậy như một cái lò xo,

Cũng may tối hôm qua mẹ hắn đã lo sắp cho ít đồ vào ba lô,

Thế nên hắn chỉ kịp đánh răng rửa mặt sơ sài rồi quàng lấy cái ba lô chạy chí chết!

À, hắn cũng chưa vội tới mức quên quàng theo cả chiếc đàn ghi ta luôn bên mình của hắn nữa a!

Hôm nay là ngày hắn đi từ thiện dưới Tây Ninh, thời hạn là một tuần!

Cả đoàn xe đã hẹn đúng 8h sinh viên có mặt.

Hắn đêm qua mải nghe nhạc tới hết cả pin rồi cứ thế mà ngủ thiếp đi,

Thế nên cái điện thoại chẳng thể nào mà báo giờ cho hắn dậy cả!

Và cũng thế nên, khi hắn tới cổng trường học viện X.

Chiếc xe đã rung rinh trên đường từ thuở nào!

Hắn lập cập lập cập mà giở điện thoại ra, gọi thẳng cho thầy phụ trách:


– Alo, Thiện hả?

– Thầy ơi thầy cứu em, em tới trễ rồi!

– Thầy còn tưởng em không tới chứ? Sáng nay các bạn đã điện cho em quá trời mà không liên lạc được!

– Em muốn đi.. thầy giúp em với!

– Xe không thể quay lại mà đón một mình em được, hay em ra bến xe…

– Em năn nỉ đó thầy, em bị mù đường mà?

– À, thầy biết là đi cùng học viện mình còn một đoàn xe của bệnh viện đa khoa quốc tế tới khám chữa bệnh miễn phí đấy.

– Vậy ạ?

– Ừ, mà hình như bên đó, 11h mới đi, do sáng nay mấy bác sĩ phải hết ca trực mới đi được!. Để thầy điện bên đó, cho em đi nhờ?

– Vâng! Em cảm ơn thầy vạn vạn lần ạ!

Trí Thiện hồi hộp hồi hộp a hồi hộp.

Đây dù không phải lần đầu tiên cậu đi từ thiện.

Nhưng thực tế… e hèm…

Trong đoàn đi Tây Ninh lần này, có một cô bé, tên Vy, xinh a xinh!

Cậu thích lắm!.

Nên quyết sống chết gì cũng phải đi cho bằng được!.

Ting – tin nhắn tới.

Trí Thiện vừa có được địa chỉ đã vội vàng chạy xe như bay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, kẹt xe!

Đặc sản của Sài gòn!

Chết mất thôi,!

Khi Trí thiện vừa tới thì chiếc xe của bệnh viện Đa Khoa kia cũng đã chuẩn bị lăn bánh,, cậu chỉ kịp gào lên:

– Chờ tôi!

Gần như Quăng chiếc Vision vào chỗ để xe, lao ra ngoài rồi phi lên xe,

Ây da! May vãi lúa!

Có đúng 3 nam 3 nữ, Thành ra chiếc xe khoảng 7 chỗ dư hẳn một chỗ trống cuối xe!

Cậu chào rối rít rồi phi thân xuống, ngồi bẹt một phát xuống chỗ trống. Chẳng quan tâm tới ánh mắt kỳ quái của tập đoàn bác sĩ đang nhìn mình ra sao nữa, chứ còn nói gì tới chuyện để ý tới kẻ ngồi bên cạnh mình!

– Phù!

Trí Thiện thở hắt ra,

Đem cái ba lô quẳng ra đằng sau, còn chính mình thì bế cây đàn ghi ta trong lòng.

Nhưng mà sao được, xe cũng không quá rộng, xoay tới xoay lui thì cả nửa đầu của cây đàn, đều nằm gọn trên đùi vị bác sĩ bên cạnh.

Trí Thiện ngước sang, cố gắng nở một nụ cười tươi lấy lòng mà chẳng biết rằng chính cậu đang đeo cái khẩu trang che đã hết cả nửa cái mặt:


– Hi hi, chào anh, coi như anh bế một chú chó con trên lòng nha? Em cũng hơi ngại, cơ mà…Anh thấy đấy, đùi anh bự như vậy, cái đàn này cũng nhẹ thôi…

– …………….~!!

Đã có mấy người vì câu nói của cậu mà phì cười. Mấy cô hộ lý rung rung vai dường như đang kiềm chế lắm.

Nếu là người khác thì miễn cưỡng có thể không cười,

Nhưng thật tình, cái kẻ đang ngồi bên cạnh nhóc sinh viên kia, lại có cái biệt danh là MinhCool, do mặt bốn mùa chỉ một sắc thái đóng băng, bình thường muốn rủ cậu ta đi ăn cơm cũng ngại, chứ đừng có nói khen cậu ta có cái đùi bự!

Cả xe rúc rích cười, Còn tên bên cạnh lại chẳng ư hử lấy một tiếng,

Trí Thiện mới ngước hẳn đầu lên mà nhìn:

– Oimeoi! Đẹp troai voãi!

Thế rồi, chẳng cần biết đẹp hay xấu nữa, đùi to hay nhỏ cũng không quan trọng!

Chỉ hai tiếng sau khi chiếc xe lăn bánh,

Đã có một chú cún nhỏ thực sự lăn từ thành ghế xuống bờ vai của người bên cạnh, day nhẹ cái đầu rồi vững vàng ngáy một giấc o o.

Vị bác sĩ cùng ngồi hàng ghế cuối trong lòng thực ra cũng đã nhạo Tuấn Minh một tỷ lần : ha ha, đáng đời cậu!

Nhưng bên ngoài vẫn phải cố tỏ vẻ thản nhiên khi thấy mái tóc bông mềm mượt đang xỏa trên vai Tuấn Minh:

– Ca này khó, bác sĩ Minh nhỉ?

– ……….!!!!!

***************

Tuấn Minh,

Đây là cái thứ gì?!!!!!

Tuấn Minh ghét nhất những kẻ nói nhiều, ghét nhất những kẻ ngu ngốc, ghét nhất những kẻ tới trễ, ghét nhất những kẻ mặc quần bò rách gối, ghét nhất những kẻ đi từ thiện mà tâm lại chỉ rình để vui chơi.

Còn cái tên sinh viên kia?

Một bông hoa trên đường cậu ta nhìn thấy cũng ồ à!

Một cái xe tải đi qua cũng bự quá bự quá, một cái nhà xây khác lạ một chút cũng ố ồ.

Khiến Tuấn Minh đã cau mày mấy chục lần chỉ trong vòng hai tiếng!

Thật sự Tuấn Minh cảm thấy không một chút nào thoải mái. Tuy hết nửa cái mặt kia đã bị khẩu trang che đi, nhưng chính cái khẩu trang cũng đã ngứa mắt tới không chịu nổi: Trên khẩu trang in hình một đôi môi đỏ chóe.

Hai ba lần đều là muốn hất cho cái tên sinh viên nát bươm này một phát đập đầu lên kính xe. Thế nhưng nói sao cũng là bác sĩ. Không lẽ ngồi ngay trong xe toàn bác sĩ đi khám bệnh cứu người mà lại ra tay?

Tuấn Minh cố gắng hắng giọng, đẩy đẩy vai:

– Dậy đi, dậy.

– Ưm…

Tên sinh viên chết bằm ấy thế mà không một chút nào muốn tỉnh. Đã thế lại còn ngang nhiên vòng tay qua đu lấy cánh tay của Tuấn Minh, sau đó dụi dụi thêm hai ba phát vào vai:

– Ai, cục than. Cho anh tựa một tý.

Cục… cục… than????

Vị bác sĩ ngồi bên này của Tuấn Minh phì cả cười, cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy không thấy mặt nhưng sức kìm nén của con người có hạn, nhìn đôi vai vị bác sĩ ấy càng ngày càng rung.

Tuấn Minh siết chặt nắm tay.

Dẫu sao cũng sắp tới trạm dừng. Coi cậu ta như một cái giẻ rách vắt trên vai đi, xuống xe liền đem vứt là xong.

– ————

Xe vừa đỗ, Tuấn Minh liền đứng bật dậy, Khiến Trí Thiện rơi tự do, cả người đánh cái bốp lên ghế ngồi.

Tỉnh tỉnh, Trí Thiện mới nhớ là mình đang đi từ thiện. Liền hùng dũng mà bước tới trạm dừng,

Nhìn thấy Tuấn Minh đang chuẩn bị bước vào trạm dừng.


A, hình như kia là người ngồi cùng, mà mình.. mình tựa lên vai cái anh kia ngủ thì phải?!. Kể ra thì cũng hơi ngại nhỉ.

Lôi ra trong túi, à, quả nhiên mẹ cậu biết cậu thích uống sữa cam nên có đặt trong đây 2 lốc Yomost vị cam. Cậu dứt lấy một hộp, cắm ống hút lên đàng hoàng rồi tiến tới chỗ Tuấn Minh cùng mấy vị bác sĩ kia vừa ngồi. Chính mình chào chào rồi chìa ra trước mặt Tuấn Minh:

– Cái này là cám ơn anh cho dựa vai nhờ nha!

– ….???!!!!

Tuấn Minh nhìn ly sữa cam, lại nhìn cái bản mặt còn chưa thèm tháo khẩu trang kia ra, quay sang vị bác sĩ bên cạnh:

– Lát đổi chỗ cho tôi.

– À… Được!

– ???!!!

Trí Thiện lần đầu tiên trong đời bị hố như vậy nha!

Mình mời sữa cam mà hắn còn không thèm nể mặt!. Đòi đổi chỗ?!

Hừ?!

Trí Thiện kéo luôn cái khẩu trang xuống, một đường trước mặt Tuấn Minh ngông nghênh chu cái môi đỏ ra roạt roạt, hai ba hơi hết sạch hộp sữa, sau đó liền quay đi, gọi một suất cơm lớn.

Vừa ăn vừa tức.

Tức tới nghẹn chết.

Người to như con tịnh thế mà dựa vai một tý lại bày đặt? Đầy nhé! Đầy đàn ông theo đuổi cậu còn cơ to hơn hắn nhé!. Đúng là cái đồ mặt thối. Làm mình mất mặt trước mấy chị y tá xinh đẹp kia. Thù này ta ghim. Ta ghim!

– ———-

Trong khi đó, bàn bên cạnh:

– Sao nhóc kia nhìn quen thế nhỉ?

– Ừ, sao quen thế, Bác sĩ Hà, lúc bên trường kia gọi điện nói bé đó tên gì?

– Trí Thiện. Sao thế?

– Ôi, thảo nào, có tham gia chương trình này này, đẹp trai mà hát hay nữa!

– Bác sĩ Minh, lát đổi chỗ cho tôi được không?

Lên xe, chỗ ngồi hiển nhiên đã được đổi. Tuấn Minh ngồi ra ngoài, vị bác sĩ vừa nãy lại chuyển vào giữa.

Chiếc xe lăn bánh, khuôn mặt Tuấn Minh thực không biểu tình, thế nhưng trong lòng lại bao nhiêu sóng gợn lăn tăn.

Lúc khuôn mặt kia hiện ra sau lớp khẩu trang, đôi môi đỏ mọng với đôi gò má trắng hồng kia, thực làm Tuấn Minh chút sững sờ. Cậu nhóc này rất đẹp. Nếu vá cái miệng lại thì cũng miễn cưỡng có thể nhìn được.

Thế nhưng thực sự chán ghét tới mức chỉ muốn quẳng đi!

Thành Khải, mối tình đơn phương của cậu, biết bao nhiêu ôn nhu, biết bao nhiêu nhẹ nhàng, biết bao nhiêu thương cảm. Khi ở bên là muốn được che chở, muốn người được hạnh phúc… Ấy vậy mà một lần cầm tay, một cái ôm rồi rời xa..

Thật sự…

– Ọe!

Tiếng ói này một dao cắt đứt đường suy nghĩ của cậu,

Trí Thiện vì ăn quá nhiều, lại uống đủ thứ lung tung ở trạm dừng, giờ đây mới thấy thật sự thảm thương.

– Ọe!.. hức…

– Dừng xe!

Một cô y tá kêu lên!

Trí Thiện lảo đảo xuống xe, ói tới mật xanh mật vàng!

Vác bộ dạng đã sắp muốn xỉu lên xe, cậu chàng gần như lập tức bắn ánh mắt hình 500 viên đạn phi thẳng tới mặt kẻ nào đó. Không phải tại hắn làm mình tức điên mà ăn nhiều, thì sao lại có thể mất mặt như thế này a!!!!!!

Phải chơi hắn,nhất định phải chơi hắn!!!!!!!!!!!

===================//===============


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.