Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 13: Tỏ tình đi


Đọc truyện Yêu Anh? Đừng Có Mơ! – Chương 13: Tỏ tình đi

Không đơn giản chút nào, không đơn giản chút nào!

Trí Thiện hết nằm sấp rồi tới nằm ngửa.

Hôm nay là thứ 7. Chính là cái ngày tên bác sĩ chết bằm đó đi hẹn hò. Thế nhưng chính cậu lại chưa tìm được đối tượng để mà đi chung trả đũa hắn a!

Mục tiêu ban đầu là cậu sẽ hẹn một cô em nóng bỏng, sau đó sẽ up thật nhiều lên zalo. Chọc cho hắn tức chơi.

Thế nhưng bây giờ đã là 5h chiều!

Làm sao mà còn kịp được.

Thời buổi này nói thì dễ làm mới khó. Sau cái hôm bị tên Tuấn Minh kia ôm lấy trong quán café, ảnh của cậu đã nổi hơn mấy tầng trên face của trường rồi!

Giờ gái nhìn thấy cậu lại muốn chào chị xưng em mới đau!

Thế nên là tới một em tạm nở nang thì cũng không đồng ý muốn đi với tiểu bạch thụ!!!!

Thế nhưng không thể nào thất bại được.

Quyết chí vẫn là quyết chí đi.

Trong đầu lại nảy tới cái tưng!

Aha!

Gái không được thì trai!

Cớ sao cứ phải là gái. Anh ta hẹn gái, mình hẹn trai. Thế cũng công bằng quá đi!

Nhưng.. a!. Có đây rồi.. Xem nào…

Trí Thiện mò ra danh bạ.

Chăm chú tới từng cái tên.

Tiêu chí đầu tiên: đẹp là chân lý!

Thế nhưng.. anh này mũi không được cao lắm…

Mình còn thích đôi môi cong cong thế này này..

Thanh? Ai nha! Nghĩ tới là Trí Thiện muốn nổi ba tầng gai ốc. Tên Thanh này là người trong nhóm hát của cậu, thế nhưng rõ là nằm dưới rồi. Mình cũng biết đâm đi, nhưng đây chỉ là đi hẹn hò chơi chơi thôi, nhỡ nó đè ra bắt mình đâm thật thì lúc đấy nhục mà chết à?

Không ổn không ổn..

Mình thích… như thế nào nhỉ?

Đúng rồi. Trước đây Trí Thiện luôn chỉ nghĩ rằng mình thích mẫu con gái xinh xinh hiền hiền dễ thương ấy. Thế nhưng mà về vấn đề con trai thì kỳ quái quá?!

Không phải sao? Mình cũng có JJ mà?

Sao tự dưng khổ quá vậy!

Từ sáng hôm ấy tắt máy xong, lâu lâu lại bật lên để xem ” tên kia” có nhắn gì không.

Rõ là được có 3 tin nhắn!. Vậy mà trong lòng lại khoái trá biết bao nhiêu.

Chỉ trả lời độc có một cái tin ” đã đọc và không thèm trả lời “.

Trút giận được không bao lâu sau lại ngồi ngắm cái điện thoại.

Chưa khi nào Trí Thiện lại có cái cảm giác ấy, cái cảm giác ngồi chờ từng tiếng tin nhắn tới.

Vậy mà cái tên chết bằm đó lại chẳng có chút nào biết nịnh cả. Đáng lý phải vội vàng mà quan tâm hỏi han vì sao cậu tắt máy chứ! Đúng là cục đá!

Giận thì cũng giận rồi, tức thì cũng tức rồi. Băn khoăn thì cũng băn khoăn rồi.


Vẫn chưa thể lý giải được cái mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng này.

Chỉ biết rằng, thực không muốn để anh ta gặp một ai khác mà thôi!

Cảm giác trong ngực rất khó chịu, ăn cũng không ngon nữa.

Haiz. Thở dài một hơi. Thôi được, quay trở về chủ đề chính.

Đúng là cậu mò cả cái danh bạ xong vẫn phải chấp nhận một sự thực tàn khốc:

Thực không có ai bằng anh ta!

Con mẹ nó, thế mà không có ai bằng anh ta!

Đẹp trai? Có!

Thông minh? Có!

Body ngon voãi? Có luôn!

Lại còn biết hôn ngọt như vậy!

Tóm lại:

Không được! Anh ta là của tôi!!!!!!!!!!!!!!!!

Trí Thiện bước thấp bước cao, chạy ra khỏi nhà.

– ————

Không cần đoán nữa, kết quả là như thế này.

Mới hơn 6h tối. Chung cư.

Tuấn Minh còn đang tắm một chút, tên ngốc nào đó đã hùng hổ xông vào nhà, hùng hổ đạp cửa nhà tắm một phen:

– Không được đi!

– Tôi nói anh không được đi là không được đi!

Vâng, nhưng có cái gì thì để tôi mặc quần đã rồi nói có được hay không?

Tuấn Minh sau chút sững sờ thì thực sự cảm thấy hối hận vì việc đánh cho cậu ta thêm một chùm chìa khóa. Với tạm một chiếc khăn tắm, nhẩn nha vòng quanh hông.

– Sao vậy? Muốn ngắm anh thì cũng không cần gấp tới quên gõ cửa chứ!

Trí Thiện lúc này mới cảm thấy sai sai. Nhưng là lỡ rồi, đứng ngay trước mặt Tuấn Minh chỉ vòng mỗi cái khăn thế kia cũng đúng là có hơi.. hơi.. hơi ngại đi. Nhưng mà không thể quên mục đích của mình hôm nay tới đây được!.

Tuấn Minh lắc lắc đầu, khi bước qua người Trí Thiện còn cười một cái.

Cười! lại là cười!. Chắc anh ta nghĩ không cười thì chết chắc!

Bước theo ngay người Tuấn Minh, Trí Thiện vẫn hùng hổ:

– Không được đi, Anh nhất định không được đi

– Vì sao? Em cũng không phải là người yêu anh!

– Tôi…

– Mà anh lại chỉ nghe lời người yêu mình.

– Vậy… Vậy….

– Anh phải thay đồ, Tuấn Minh chỉ lên phía chiếc đồng hồ trên tường: sắp 7h rồi


Gấp quá rồi!. Muốn cản anh ta quá rồi!. Phải làm sao? Anh ta sắp đi hẹn hò a!

Trí Thiện rối tới gần như gào lên:

– Anh.. anh.. vậy… Vậy anh tỏ tình đi xem nào!

– ……..???

– Chỉ cần tôi làm người yêu anh, anh sẽ nghe lời tôi, không đi hẹn hò với cô y tá đó, đúng không?!

Tuấn Minh lại vòng tay lại trước ngực, ra vẻ gật gật đầu:

– Ừm, cũng có thể!

– Vậy bây giờ làm người yêu luôn!. Yêu thì yêu! Anh không được đi là không được đi!. Sau này cũng vậy nốt!

– Cũng còn có một điều kiện nữa.

– Gì nữa?

Tuấn Minh tiến lại gần, ôm sát Trí Thiện vào lòng, thì thầm:

– Này người yêu, một tuần rồi chưa có làm. Nghẹn.

– ???!!!

Trời đất ạ! Có thể nào không?!

Trí Thiện còn đang muốn nói gì thêm, trên đầu môi đã truyền đến chút ngọt, mơn trớn theo từng nét mà mút lấy…

Ưm…

Nghe rõ một tiếng rên nhỏ đến như vậy, Tuấn Minh khóe miệng lại cong.

Trí Thiện. Thực chất thì anh sẽ chẳng tới một cuộc hẹn nào cả. Thế nhưng thật tốt nếu có vài sự hiểu lầm thú vị như thế này, đúng không?

Nhấm nháp vị ngọt trên môi. Trí Thiện vừa được rời khỏi nụ hôn kia đã đẩy ra:

– Anh còn chưa có tỏ tình!

– Nói nhiều không có nghĩa lý gì cả!

– Vậy anh muốn làm sao?

– Làm sao? Đêm nay tới sáng mai. Em thấy thế nào?

– Đồ trâu bò!

– …..!!! cái miệng nhỏ này.

– Mà khoan đã!

– ….?!

– Vậy là… yêu nhau rồi sao?

– Ừm…

– Vậy là.. tôi và anh là người yêu?!

– Em thông minh lắm,

– Nhưng tôi cũng có trym!


– Không sao, anh cũng có!

– Hả?!

Hôn xuống, lần mò tìm tới hai hạt đậu trên ngực mà vân vê, vòng từ chiếc ghế nhỏ mà ôm ấp lấy nhau., cuốn tới, Trí Thiện dường như gác cả hai chân lên vai Tuấn Minh, cứ thế mà tận hưởng từng chút ôn nhu ve vuốt nơi bụi cỏ.

Tuấn Minh dời khuôn miệng, đón lấy cậu nhỏ của Trí Thiện, âu yếm lấy. Đối với Tuấn Minh, việc một người chấp nhận ” nằm dưới” , chính là chấp nhận thiệt thòi, do đó trước tới nay dù nghĩ hay làm, Tuấn Minh đều muốn người kia được thoải mái nhất theo từng tấc da, từng cái chạm nhỏ.

Đối với cậu, việc BJ hay mở rộng cho Trí Thiện bây giờ, khiến Trí Thiện cảm thấy đê mê cũng chính là một loại tận hưởng, một loại khoái hoạt không thể tả nổi, khi người trong lòng run lên vì sung sướng.

Từng tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi đã đỏ vết hôn, từng cái uốn nơi giữa eo do không thể chịu nổi kích thích kia.. từng chút một chút một khiến Tuấn Minh tham lam hơn nữa, ngậm lấy hai viên ngọc kia mà ve vãn.

– Ưm… A,.. ha…

Trí Thiện không chịu nổi nữa, đôi tay của Tuấn Minh vò xuống, day lấy điểm giữa hậu huyệt và cậu em nhỏ. Trí Thiện cảm thấy nghẹn một mảnh trong cổ họng, muốn được bung ra…. Tuấn Minh đảo đầu lưỡi qua đầu khấc, Trí Thiện rút cuộc chịu không nổi, xuất ngay ra trong khuôn miệng Tuấn Minh.

Nuốt xuống.

Trí Thiện ngơ ngác nhìn người đang cúi đầu ôm lấy vòng eo nhỏ của mình. như có như không mà kêu lên, mà liếm lấy một vùng quanh rốn sâu…

– Trí Thiện, Trí Thiện…

– Tuấn Minh.. anh.. anh nuốt sao?

– Là của em. Anh đều không chê.

– Anh…

– Yêu em.

Trí Thiện mỉm cười. Cười tới sung sướng, cười tới bật lên thành tiếng, Đúng vậy. Anh ta yêu mình.. Tuấn Minh chính là yêu mình!

Anh ta.. là của mình!

Hạnh phúc chợt đến khiến Trí Thiện như trở lên ngớ ngẩn.

Hóa ra, anh ta đích thực có yêu mình, bắt lấy gương mặt của Tuấn Minh đang cuồng dã mà mút mà day hai đầu ti trước ngực.:

– Tuấn Minh. Tôi, hình như cũng yêu anh.

– Không phải hình như, mà chính là: đã yêu.

=============

Bệnh viện.

Thái Hùng tỉnh dậy, đôi mắt mơ hồ, phía trước chỉ là một màu trắng tinh của ga gối.

Cậu đang nằm sấp. Vết thương trên lưng tuy không rộng nhưng lại khá sâu, đâm vào phần lườn phải khiến cánh tay bên phải của cậu thực sự có vẻ không ổn khi cử động.

Đau…

Thái Hùng nhăn chặt mặt.

Vậy nhưng một cánh tay lập tức đưa ra, đỡ cậu dậy.

– Đừng cử động nhiều, nhẹ một chút.

Tiếng nói này… Trí Lâm?!. Thái Hùng cậu là nghe lầm sao? Đã bao nhiêu lâu rồi Trí Lâm không nói với cậu một tiếng nào..

Thái Hùng gượng người, quay lại..

Đúng vậy, vẫn là gương mặt kia… từng đường nét như khắc ra từ tượng gỗ đều cứng cỏi và mạnh mẽ…

Chiếc má lúm sẽ không xuất hiện nếu đôi khóe môi không chịu cong lên..là Trí Lâm. Là người cậu yêu.

Thế nhưng, người ấy không yêu cậu.

Nụ cười muốn mở ra, lại tắt đi. Thái Hùng nặng nề nói một câu,

– Cảm ơn…

Cảm ơn!?

Là ai phải cảm ơn ai đây.. Ngay khi cậu bắt đầu yêu Trí Lâm, tức là ngày ấy cậu đã tham lam muốn có cả con người này rồi, cũng là ngày mà cậu bắt đầu có lỗi sao? Có lỗi với chính bản thân mình. Thành ra như vậy rồi, vẫn là không cách nào buông..


Trí Lâm dĩ nhiên là nhận ra, đôi mắt như vui rồi lại thoáng buồn kia…

Trầm giọng.

– Thái Hùng. Tôi nghĩ. Chúng ta có thể thử.

– ……….

Thái Hùng cậu, đây là nằm mơ sao?.

– Chỉ là tình cờ đi ngang qua, thế nên nếu cậu chỉ vì điều ấy…

– Tôi không ngốc, tôi biết những việc mình làm và sẽ làm. Chỉ cần anh vẫn còn yêu tôi, tôi sẽ thử.

Đôi mắt có phần mông lung nhìn người trước mặt.

Còn yêu, yêu rất nhiều, yêu đến giờ phút này nhìn cậu một thân bình an ngồi ngay bên cạnh, thì dù vết thương kia có sâu thêm nữa, tôi vẫn cảm thấy mình đã đúng.

Trí Lâm,

Thật buồn cười phải không? Tại sao tình yêu lại khiến con người ta từ một kẻ mạnh mẽ ngông cuồng trở thành một người yếu đuối hèn kém tới vậy?

Tôi chưa từng khóc, ấy vậy mà lại khóc vì cậu hết lần này tới lần khác.

Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, một ai trên đời này đáng giá để tôi đánh đổi cả tính mạng mình. Ngoại trừ cậu.

Ngông nghênh, du côn và giàu có.

Bất kỳ ai đều không muốn gặp rắc rối với tôi.

Người ta có thể tới nhờ vả đôi điều gì đó, cũng có thể lại là xun xoe trước nắm đấm của tôi. Là một đội muốn chơi chung game lại chỉ nhăm nhe để share đồ có giá.

Trí Lâm cậu lại đấm thẳng vào kiêu ngạo và tự tôn của tôi.

Không nịnh bợ, không sợ sệt, không muốn gì hết. Cậu thích một cái điện thoại. Tôi mang đời mới nhất đến cho cậu. Thế nhưng cậu lại đi làm thêm hơn một tháng cật lực để lấy tiền mua trả góp nó.

Cậu cho tôi ra rìa, cậu coi thường chính sự tồn tại của một kẻ như tôi.

Điều ấy, làm tôi bưng mình trở thành kẻ dưới chân cậu chính khi nào cũng không hay biết. Và rồi, tôi phát hiện ra rằng, chính bản thân mình là nhớ cậu, nhớ đến quay quắt, nhớ đến điên dại.

Vô thức làm mọi cách để cậu chú ý tới tôi, dẫu biết rằng một lần lại một lần đều là ăn đấm, đều là bầm dập, tôi như thế mà lại mang những vết bầm đó trên mình cười như một kẻ điên vui sướng. Chí ít lúc ấy, cậu vẫn còn chú ý tới tôi, phải không?

Và giờ đây, tôi nên cười hay khóc?.

Ít nhất, một chữ ” thử ” ấy, với tôi, đã là đủ.

– ———

Khác hẳn với Trí Thiện, Trí Lâm vụng về tới mức mở hộp cháo cũng muốn vung vãi.

Đỡ Thái Hùng ngồi dậy, lại nhìn tới thành giường cứng nhắc. Trí Lâm liền ngồi lui lại, để Thái Hùng có thể tựa lên ngực mình.

Thấy Thái Hùng thoáng chút khó hiểu.

Trí Lâm không chút gượng gạo liền thẳng thắn:

– Kể từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ thử. Làm người yêu.

– ….!

Thái Hùng mới nuốt được một ngụm cháo, lại nghe tiếng nói nhỏ bên tai.

– Nhưng tôi nói trước, tôi không nằm dưới.

– À…. chuyện này…

– Sao? không được?

– ……Được!

Yêu và được yêu.

Quan trọng không phải trên hay dưới.

Quan trọng chính là, người ấy là ai.

==============//==========


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.