Đọc truyện Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc – Chương 33: Dự cảm chẳng lành
Cuộc sống
của Ái Ngọc cứ êm đềm trôi. Nó vẫn đi học, vẫn vui vẻ bên bạn bè, vẫn yêu Phong. Những ngày ấy… có lẽ sẽ là những ngày
hạnh phúc nhất thời cấp ba của nó. Tuy nhiên, đời đâu gì là
hoàn hảo. Chẳng hiểu lý do vì sao mà mẹ cứ nhất nhất bắt nó học thêm ngoại ngữ, nào là gia sư kèm thêm, nào là trung tâm.
Ối chời! Đâu đâu cũng từ vựng, cấu trúc câu, nó nhìn mà chóng mặt. Khômg có khiếu thì vẫn hoàn là không có khiếu. Nhìn nó
thật đáng thương! Ngay cả Ngọc cũng tự thương lấy tấm thân tội
nghiệp của mình. Thế nên lần nào gặp Khiết, Nhi hay Phong, câu
đầu tiên của nó thể nào cũng là lời than thở:
– Chán học tiếng anh lắm rồi. Sao chữ nó không vô đầu gì hết vậy nè!
– Thôi nào! Em cứ nghĩ nó như môn ngữ văn ấy là ổn thôi mà.
Chúng cũng là ngôn ngữ cả. Em giỏi văn thì chắc sẽ giỏi anh
thôi
Hắn xoa đầu nó mỉm cười khi thấy nó chu mỏ nũng
nịu. Nó gật gật đầu rồi tựa vào vai hắn, mắt lim dim. Gần
đó, một đám con gái đang háo hức trò chuyện.
– Trường sắp tổ chức đi chơi rồi, tụi bây chuẩn bị gì chưa? Đợt này đi thác đấy ! Tao nghe bảo đẹp lắm!
Thế cũng hay. Câu chuyện của đám con gái ấy vô tình trở thành đề tài cho cả nó và hắn. Nghe đến chuyến đi chơi, chợt nó
giật mình ngồi dậy:
– Em quên mất chuyến đi chơi. Đợt này anh có đi không?
– Chắc không. Anh không thích
Hắn nhún vai bình thản đáp. Vừa nghe xong, nó đã xụ mặt như
một chú cún. Nó quên mất hắn có bao giờ thích những cuộc vui
chơi tập thể như thế này. Trừ khi hắn bị ép đi như chuyến đi
Sở Thú năm ngoái thì còn có vận may. Thế nhưng chuyện gì âu
cũng có ngoại lệ. Hắn thừa biết nó đã đăng kí nên cũng làm
theo. Nãy giờ hắn chỉ đùa vui với nó một tí thôi mà. Cũng
bởi đã lâu rồi hắn chưa thấy khuôn mặt phúng phính ỉu xìu như
bánh bao chiều của nó. Dễ thương chết đi được! Chẳng kiềm được lòng, hắn vừa đưa tay nhéo má nó ,vừa khúc khích cười :
– Chưa nói xong mà. Nhưng anh vì em mà sẽ đi
– Nè! Nè! Chắc sẽ đi nha! Bỏ em một mình là chết với em.
– Tính làm gì?- hắn cười gian tà nhìn chằm chằm khiến nó đỏ mặt
– Ờ… thì… Em sẽ không đến dự sinh nhật sắp tới của anh. Cho anh buồn chết luôn- nó chu mỏ thách thức.
– Chịu thua. Không dám đâu
Hắn xoa đầu nó rồi lại cười, một nụ cười bình yên, thanh
thản. Khoảnh khắc ấy, nếu có thể, chỉ muốn nó ngưng đọng
mãi, chẳng bao giờ trôi. Thời gian nhanh thật. Mới đó nó và
hắn đã thương nhau gần một năm rồi. Chỉ sau chuyến đi chơi vài
ngày là sẽ đến sinh nhật hắn hay cũng chính là kỉ niệm tròn
một năm của cả hai. Như thế có đáng trân trọng?
Vừa về
nhà, Anh Phong đã thấy nhiều cô chú nhân viên ngồi ngay phòng
khách cùng với ông Lã. Hắn liền lễ phép cúi chào. Chưa kịp
đưa bước lên phòng, hắn đã bị ông Lã giữ lại:
– Con về đúng lúc lắm. Mọi người đang bàn bạc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con. Con có thể ngồi ý kiến.
Hắn cười nhạt.Năm nào cũng thế, gia đình nhà họ Lã sẽ tổ
chức tiệc linh đình cho Anh Phong nhằm mượn cớ thắt chặt mối
quan hệ, đồng thời khoa trương uy danh của công ti. Thế nên mọi
thứ trong bữa tiệc phải chuẩn bị ở mức hoàn hảo. Và điều đó cũng có nghĩa, Anh Phong chỉ có quyền là chủ bữa tiệc trên
danh nghĩa, nhưng sự thật đằng sau là ông Lã. À ngoài ra, hắn
chỉ có thể quyết định mời ai trong số những người bạn của
mình. Tuy vậy, hắn cũng gật đầu đồng ý và ngồi xuống. Từ
chối sao được khi lời nói đó của ông Lã vốn dĩ là một mệnh
lệnh. Đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, ông khẽ vỗ vào đùi
tiếp tục nói:
– Chúng ta tiếp tục danh sách khách mời.
Bữa tiệc năm nay, chúng ta sẽ mời thêm cha con ông Đặng bên tập
đoàn Vĩnh Hằng. Hãy sắp xếp hai chỗ ngồi cho ông ta ở bàn VIP.
Nghe đến cụm từ “tập đoàn Vĩnh Hằng”, Anh Phong liền
giật mình, hơi nhướn mày nhìn bố mình. Hắn quên mất chắc chắn ông Lã sẽ mời Hoàng Thảo đến dự tiệc. Nếu như vậy, đến lúc
đó Hoàng Thảo sẽ thấy Ái Ngọc. Hắn phải giới thiệu, phải xử sự như thế nào? Một tràng câu hỏi ùa ngập cả trí óc hắn.
Câu hỏi càng nhiều hắn càng thấy mình hèn hạ. Hắn cảm tưởng
bản thân chả khác gì tên sở khanh, bắt cá hai tay. Hắn tự thấy mình đã làm điều tệ bạc với nó. Hắn tự trách bản thân mình nhưng xét cho kĩ, tội của hắn liệu có đáng? Ngay khi mọi nhân
viên đã ra về, ông Lã liền giữ Phong lại nói chuyện. Bắt chéo
hai chân,ông bình thản nhấp môt ngụm trà:
– Đã gần nửa năm học rồi, người bạn gái ấy đã giải quyết xong chưa?
– Chưa giải quyết gì cả- hắn lạnh lùng đáp, đôi mắt ánh lên tia chán ghét- Vốn chẳng có gì để giải quyết.
Như tức giận,ông Lã liền trừng mắt nhìn hắn, đồng thời đặt ly trà xuống bàn đánh “cách”.
– Tại sao con cứ phải ngang bướng như thế. Con và cô bạn gái
kia nhất định phải chia tay. Con phải quen Hoàng Thảo. Đó là
mệnh lệnh.
Ông Lã gằn giọng. Tiếc thay điều đó chỉ khiến Anh Phong thêm bướng bỉnh. Hắn cố chấp cãi lại:
– Con không phải là đồ chơi, quân cờ của ba trên thương trường.
Con chỉ có một người bạn gái duy nhất mà thôi, đó không phải
là Đặng Hoàng Thảo
– Hoàng Thảo có gì không tốt mà con không chấp nhận?- ông rầu rĩ nhìn con trai
– Vậy công ti chúng ta lý do vì phải dựa dẫm vào Vĩnh Hằng
Trong khi hắn nhìn ông bằng ánh mắt căm phẫn. Trong phút vô ý,
ông suýt để lộ bí mật. Nhưng ông đã tự biết kiềm chế lại. Thu lại mọi cảm xúc, ông lại để khuôn mặt nghiêm nghị ngày
thường:
– Không đôi co. Nếu con không làm, ba sẽ giúp con. Đến khi đó, con đừng hối hận
Hắn chẳng đáp, nổi giận đùng đùng bỏ lên phòng. Chưa bao giờ
hắn thấy ông Lã vô lý đến như thế. Suốt mấy ngày hôm sau, lòng hắn lúc nào cũng nhấp nhỏm như ngồi trên đống lửa. Hắn rất
muốn kể Ái Ngọc nghe tất cả mọi chuyện. Nhưng đó là điều
không thể. Đối với tính cách của Ái Ngọc, chắc chắn nó sẽ
chiều theo ý ông Lã, tự mình gánh đau khổ.
Cứ thế,
ngày đi chơi cũng đã đến, Anh Phong cố dồn nén mọi buồn phiền
trong lòng để cùng Ái Ngọc vui chơi. Nơi cả hai, cũng như trường Ánh Dương tổ chức cho học sinh hôm nay là khu du lịch thác Giang Điền, cách trung tâm Sài Gòn hơn 70 km. Quả là khu sinh thái
nổi tiếng của thành phố, nơi đây có những bãi cỏ xanh mơn mởn
trải dài bạt ngàn. Thỉnh thoảng có những con suối chảy róc
rách êm tai. Trang trí cho khu sinh thái là những ngôi nhà rông
cổ kính, thích hợp cho việc chụp ảnh. Nhưng có lẽ, nổi bật
nhất nơi đây vẫn là con thác hùng vĩ. Nước từ trên vách núi
đổ ầm ầm, tạo nên những bọt trắng xóa. Dòng nước trong veo có thể nhìn tận đáy. Tất cả tạo nên không khí trong lành và
thoải mái. Hít một hơi thật sâu, Ái Ngọc hí hửng quay sang
Phong rủ rê:
– Nghỉ ngơi tí rồi đi xe đạp đôi nha!
– Biết đạp không đó mà rủ rê vậy?- hắn nhướn mày nghi ngờ nhìn nó
– Ờ…thì…- nó lúng túng, ngập ngừng rồi nhe răng cười đến
chừng phô duyên- chắc biết . Em nhìn người ta đạp thấy dễ mà.
Hắn hơi ngớ người và ngây ra cười sặc sụa.Đúng là con nhỏ ngốc.
Nó nói như thế đã đủ cho hắn hiểu là nó chưa đạp xe đạp đôi bao giờ. Ấy
thế mà hắn vẫn chiều theo ý nó mướn xe đạp đôi. Và khi xe lăn những vòng đầu tiên cũng là lúc rắc rối xảy ra. Xe đạp đôi không dễ chạy như nó
nghĩ. Chiếc xe ấy nặng và khó lái hơn bình thường. Trong khi tay lái nó
vốn từ xưa đến giờ đã không vững. Vả lại nơi đây là đường đèo, vừa dốc
vừa trơn trượt. Tập hợp tất cả những yếu tố phía trên, dù Anh Phong có
đạp giỏi, có cố gắng giúp Ái Ngọc lèo lái đến mấy cũng chẳng khiến
tình hình khá khẩm hơn bao nhiêu. Cả hai đang lao xuống dốc với
tốc độ chóng mặt. Trong truờng hợp như thế, Ái Ngọc chẳng
những không cố gắng giữ chặt tay lái mà còn buông thõng cả hai tay để che mặt và la oai oải. Thoáng nghĩ thôi cũng đủ hiểu
kết quả sau cùng. Vâng, ngay lập tức Anh Phong hét lên khi thấy
trước mặt là bờ hồ:
– Bỏ xe
Thế là cả hai té
sõng soài ra đất và chỉ cách hồ nước tầm một thước hơn. Tim
Ngọc và Phong đập thình thịch trong lòng ngực. Nhanh chóng, hắn đi đến bên nó hỏi han với khuôn mặt tái mét vì lo:
– Em không sao chứ?
Người ta ga lăng, lịch thiệp như thế, vậy mà nó lại cười hì
hì đáp lại. Cảm giác lao dốc khiến nó sợ lắm, nhưng… cũng
thú vị lắm. Do đó nó lại nằng nặng đòi Phong đi tiếp. Nhưng
có cho cả núi vàng, hắn mới dám mạo hiểm lần nữa. Nên cả hai dắt nhau đi dạo, tâm sự đủ điều. Dường như đối với Ngọc, sinh
nhật hắn là một điều đáng mong đợi nên nó cứ tíu tít suốt.
Nó không hề biết điều dó càng khiến hắn đau đớn đến nhường
nào. Nhưng có đau bao nhiêu, hắn cũng không được thể hiện trước
mặt nó. May thay, buổi tiệc nướng ngoài trời đã thu hút nó
giúp hắn có chút không gian riêng tư. Ngay khi nó vừa rời
khỏi,khuôn mặt Phong liền thu về trạng thái sầu não. Hắn mệt
mỏi ngồi xuống ghế đá gần đó, mắt xa xăm nhìn những tấm lục
bình trôi theo dòng nước. Tình cảm giữa hắn và Ngọc liệu có
khác chi? Nó cũng mỏng manh, vô định như thế…
“Anh
ấy… làm sao vậy?” Trong phút vô tình, Ngọc đã trông thấy khuôn mặt ấy. Bỗng nhiên,lòng nó nao nao đến lạ. Nó muốn bước đến
hỏi han nhưng đôi chân chẳng chịu nghe lời. Một cảm giác sợ hãi cứ len lỏi trong tim Ái Ngọc. Nét lo âu của hắn như dự báo
điều gì đó không hay. Và điều đó có liên quan nó. Mà trên đời, có ai lại chịu đối mặt với đau khổ bao giờ. Họ thà lúc nào
cũng nơm nớp lo sợ và trốn tránh, còn hơn là nhìn thấy hạnh
phúc trong tay mình bị vuột mất. Thế nên, nó cứ đứng đó nhìn
hắn mãi và tự an ủi bản thân chuyện khiến Phong buồn rầu
chẳng liên quan đến tình cảm hai đứa. Đừng nghĩ nó ích kỉ. Cả tôi và bạn, khi rơi vào cảm giác bất an trong khi sống những
giây phút hạnh phúc nhất đều vị kỉ như thế. Đa phần ta đều cố tình bỏ mặc những đau khổ của người khác, thậm chí là người ta yêu thương nhất để cố níu giữ hạnh phúc cho mình. Nhưng có
trốn tránh thế nào thì đau khổ kia vẫn không tan biến. Nó cứ
lửng lờ, lẩn quẩn đâu đấy và chực chờ vồ tới ta, bắt ta chấp nhận. Chỉ có điều nó xuất hiện nhanh hay chậm mà thôi.