Đọc truyện Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc – Chương 13: Tôi sẽ không để cô có chuyện gì đâu!
Bây giờ Na mới ra chap mới thật chậm trễ quá!^^~ Vì thời gian học nhiều nên mới thế. Mọi người thông cảm. À phải rồi! Truyện này của Na nếu ai muốn mang đi đâu thì nói Na một tiếng nhé! Chứ làm Na giật mình khi thấy truyện ở trang khác thì tội Na lắm. Với lại bút danh của Na là NatalieNguyn. Nếu ai có ghi bút danh khác thì sửa lại cho đúng đó. Lảm nhảm vậy đủ rồi, mời mọi người đọc truyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Tao đá qua đó nha!- Tiếng Minh Khiết lanh lảnh cả một góc sân.
– Đá đi. Tao chấp- Hắn đáp lại với giọng đầy thách thức.
“Vèo” Trái cầu bay lên không trung.
” Thịch” Tim hắn chợt nhói lên như có kim đâm vào.
” Bụp” Trái cầu rơi lăn lóc xuống đất.
– Ê! Mày đi đâu thế?- Minh Khiết hỏi với theo.
Nhưng hắn không đáp chỉ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi sợ vô hình. Và khi nỗi sợ ấy hình thành, hình ảnh Ái Ngọc lại bất chợt xuất hiện trong tâm trí hắn. Có lẽ nào…
Hắn dốc sức chạy nhanh lên lớp. “Rầm” Cánh cửa bị mở một cách bạo lực. Không có ai trong lớp cả. Trên bàn nó còn những quyển sách đang bị gió thổi tung những trang giấy. Anh Phong từ từ bước lại gần, tay khẽ sờ những trang giấy trắng muốt ấy. Mặt hắn từ từ đanh lại đến đáng sợ:
– Ngọc chưa bao giờ để sách trên bàn vào giờ ra chơi cả.
Chưa đến 2 giây, hắn lại lao ra khỏi lớp. Tâm trí hắn rối loạn thật sự. Hắn tìm đến những nơi nó hay lui tới với hy vọng chỉ là nó mải chơi nên thế. Nhưng không. Nó như cát bụi bay đi không chút tăm hơi. Nó ở đâu khi đã kiếm khắp trường rồi cơ chứ? Hắn dựa vào tường, thở hổn hển, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
“Bình tĩnh. Mình phải bình tĩnh” Hắn tự trấn an và đoạn kí ức khi mới reng chuông tua về trong hắn
~~~~~Tôi là dải thời gian~~~~
– Định bỏ tao à thằng kia?- Minh Khiết hớn hở chạy tới, đánh cái bộp vào vai Phong. Hắn khẽ quay sang, lãnh đạm hỏi:
– Không phải mày đi theo Ái Ngọc à?
Vừa lúc đó, có hai cô nữ sinh õng ẹo đi qua hắn. Nhờ 4 tháng rưỡi làm hậu vệ tình nguyện cho nó, chỉ mới liếc một cái, Phong cũng nhận ra đấy là hai thuộc hạ thân cận của Tú Diệp. Nói là thân cận chứ thực chất là vì tiền của ả thôi. Đúng là lũ ham tiền!
Cả hai hình như đang sôi nổi bàn luận về vấn đề gì đó. Đi qua nhanh quá nên hắn chỉ nghe loáng thoáng được vài câu:
– Đúng là hên thiệt. Tự nhiên lại nhận được số tiền lớn như vây
– Cũng không hẳn là tự nhiên. Chả phải chúng ta phải làm việc sao?
– Chỉ là làm ngất xỉu thôi. Con nhỏ đó ngu vậy. Dễ mà.
– Cũng phải. Tao định để nó ở nhà kho…
Đến đây thì hai nữ sinh ấy đã đi mất dạng. Hắn không còn nghe thấy điều gì nữa
– Ê! Sao vậy? Đá cầu nha!
Tiếng Khiết khiến hắn kéo về thực tại
-Uhm- Hắn nhún vai
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nhà kho. Nhà kho… Chết tiệt” Hắn cố gượng nhưng không tài nào nhớ nỗi trường mình có cái nhà kho nào.
Bất lực. Hắn suy sụp buông người, ngồi bệt trên hành lang. Ngây đến phút giây này đây, Phong chợt nhận ra: Hắn…hắn thật sự lo cho nó.
– Nhà kho… Phải. Là chỗ đó.
Hắn ngồi bật dây, chạy vút đi như ánh sáng. Nhanh là thế nhưng tôi vẫn thoáng thấy trên môi hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Kêu nó dậy cho tao.
Tú Diệp kiêu ngạo nói với những đứa chưa-chắc-là-thuộc hạ. Một đứa liền đi lại thân ảnh đang nằm lăn lóc ở giữa nhà kho, không ngừng tát vào mặt nó một cách thô bạo.
– Dậy. Dậy.
Đang mơ màng chưa biết chuyện gì xảy ra. Hai má Ái Ngọc chợt đau rát cả lên. Nó cựa mình, mở mắt dậy. Những bức tường từng được sơn màu trắng tróc từng mảng lớn. Xung quanh là ngổn ngang bàn ghế bám đầy bụi bặm. Có cái bàn chỉ còn độc mỗi ba chân mới ghê!Cảnh vật hiện lên mờ mờ trước mắt nó. Nó lờ mờ đoán ra mình đang ở nhà kho của trường. Vừa định ngồi dậy, chẳng biết từ đâu xuất hiện hai con nhỏ hết sức giang hồ bay tới túm lấy hai tay nó giữ chặt. Mắt cả hai rực lửa như con hổ trong cơn đói.
– Buông tôi ra
– Đang ở đâu mà ngươi nói giọng điệu đó.
“Cái giọng chanh chua này…” Hai đồng tử nó mở lớn hết cỡ. Từ trong bóng tối, một thân ảnh không còn gì lạ hơn dần dần xuất hiện.
– Tú Diệp. Mày…
“Chát” Tiếng động lớn vang lên. Nơi khoé môi nó rỉ ra một dòng máu.
– Mày không có tư cách nói kiểu đó với tao
Môi nó khẽ nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Mắt nó hoá sắt lạnh- một ánh mắt chưa bao giờ có ở nó khiến ả thoáng rùng mình
– Câu nói đó tao nói với mày mới phải.
– Có lẽ tao nên cho mày nhận ra mình đang trong tình huống nào?
Nói rồi ả khoanh tay lại. Đánh mắt sang đám thuộc hạ, ả khẽ hất đầu. Lập tức cả đám bu lại đánh nó chẳng thương tiếc. Từng cú đánh, cú đá, cái tát, nó đều cảm nhận thấu tới tận xương. Nhưng nó không hề rên la một tiếng. Vì nó hận. Tại sao luôn là nó? Tại sao nó luôn là vật ức hiếp, chơi đùa của người khác. Nó muốn thoát khỏi đây. Nhưng là ai cơ chứ?
“Rầm” Những tia sáng gay gắt ào vào căn phòng. Chúng khoái chí, hấp tấp nuốt lấy bóng đêm đầy ma mị. Một hình bóng đường hoàng đi vào. Nhưng nó không nhìn rõ mặt. Ái Ngọc chỉ nhận ra có một điều đặc biệt đang xảy ra. Tụi nó đã không còn đánh nữa.
– Các người coi nhẹ lời nói của tôi quá rồi
Giọng nói này. Thật sự rất quen thuộc. Nó như chết sững khi nghe thấy giọng nói đó. Là hắn. Có phải chăng nó đang nằm mơ?
– Sao không ai trả lời? Đứa nào cầm đầu bước ra đây!
Hắn gầm lên đầy tức giận. Không gian xung, quanh im phăng phắc. Chẳng ai dám hó hé gì. Hắn đùng đùng tiến tới một con nhỏ gần đó mà túm lấy cổ áo:
– Ai cầm đầu bọn bây?
….
– Nói!
– Dạ… Tú Diệp.
– Lại là ả. CÚT
Cả đám liền phóng vụt đi nhanh nhất có thể. Còn ả Tú Diệp lẻn lúc nào rồi không hay. Chưa bao giờ nó thấy hắn tức giận như thế. Nhưng sao nó lại thấy vui. “Có phải chăng hắn đang lo cho mình?” Một suy nghĩ vu vơ bỗng chốc xẹt ngang đầu nó. Và điều lạ hơn nữa, nó lại khóc. Từng giọt nước mắt âm ấm lăn dài trên má nó. Nhưng trên môi nó lại nở một nụ cười thật tươi.
Anh Phong từ từ ngồi đến bên nó. Những nét lạnh lùng trên mặt hắn tan biến đâu hết. Bỗng hắn đưa tay lên lau dòng máu rỉ nơi khoé môi nó. Hắn cười nhẹ
– Có đau lắm không?- Giọng hắn nhẹ nhàng đến lạ
Chưa kịp suy nghĩ, Ái Ngọc liền rướn người ôm chặt lấy hắn, khóc như một đứa con nít
– Sao giờ này anh mới tới. Tôi…mong hức..anh biết hức… nhường nào.
Hắn hơi bất ngờ trước hành động của nó. Nhưng rồi lại ôm chặt nó vào lòng. Khẽ vỗ vỗ lưng
– Ngốc quá! Tôi tới rồi nè. Xin lỗi.
Giọng hắn nhỏ dần dần. Nó nũng nịu dụi đầu vào ngực hắn.
– Tôi ghét anh
– Có thật không đây?
Hắn búng trán nó, nở nụ cười hạnh phúc. Liệu… Hình ảnh vui vẻ ấy có kéo dài mãi được không? Ngoài sân hoa bò cạp vàng lại bay.