Đọc truyện Yêu Anh Cảnh Sát Bá Đạo – Chương 17
Phòng ở của Âu Dương Duệ được cải tạo hoàn toàn, cậu thử điều khiển xe lăn đi một vòng quanh phòng, không có gì bất tiện cả, Âu Dương Thông vẫn đi theo phía sau nhưng cũng không tự ý giúp đỡ cậu, bỗng dưng hỏi: “Thế nào? Em thấy có chỗ nào bất tiện không để anh kêu người lập tức sửa lại, à đúng rồi, xe lăn anh đặt riêng cho em phải chờ ít lâu nữa, tầm tháng sau mới nhận được.”
“Vâng.” Âu Dương Duệ ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh hai của mình: “Anh, cảm ơn…”
“Nói ngốc gì vậy chứ.” Âu Dương Thông cúi đầu xuống đối diện với gương mặt cậu: “Anh trai giúp đỡ em mình không phải là chuyện đương nhiên à, hơn nữa, anh thấy anh Hàn còn có vẻ vất vả hơn cả anh. Anh cùng lắm là chỉ chi ra ít tiền mà thôi.”
Âu Dương Duệ chán nản nhắm mắt lại: “Anh hai! Anh có thể đừng nhắc đến người đó nữa được không?”
“Được được, anh không nhắc tới nữa, chả hiểu hai người đã xảy ra việc gì nữa.”
“Chẳng có việc gì đâu anh.” Âu Dương Duệ mở mắt ra, tức giận nói: “Em bị thương là do che chở cho một vị đồng nghiệp của anh ấy, người đồng nghiệp kia lại là vợ sắp cưới của tổ trưởng, vì vậy anh ấy rất biết ơn em, chỉ vậy thôi! Không hơn!”
“Oh, chẳng trách… Nhưng vẫn không đúng lắm, tại sao từ trước đến nay anh không thấy anh ấy mang theo bạn gái mình đến thăm em chứ?”
“Có cái gì lạ đâu, mọi người đều bận rộn đủ thứ việc, hơn nữa chắc anh ấy cũng sợ em tâm tình xấu sẽ giận chó đánh mèo lên người bạn gái anh ấy a! Bạn gái đương nhiên phải để cưng chiều rồi.”
Âu Dương Thông nhún nhún vai: “Cũng phải, em hiện tại đang giận chó đánh mèo lên anh đấy thôi.”
“Anh hai!”
Âu Dương Thông nhanh tay lẹ mắt bắt được cuốn sách em trai mình đôi tới: “Anh cho em biết, không tôn trọng tri thức sẽ bị trời phạt đó nhá! Cư nhiên lại là cuốn tóm lược về vật lý, à đúng rồi, em có dự định nào trong tương lai chưa?”
Điều khiển xe lăn tránh khỏi ánh mắt quan tâm của anh hai, Âu Dương Duệ hờ hững nói: “Không có dự định nào.”
“Tiểu Duệ.” Âu dương Thông đặt tay lên vai em trai mình: “Anh không phải là ép buộc em phải lựa chọn, chỉ là muốn cùng em bàn bạc một chút thôi, trước kia, khi còn đi học, anh cũng không thích ba mẹ hỏi những câu kiểu ‘ có tính toán gì không’, anh cảm thấy cứ đọc sách mãi như thế này là được rồi. Tuy nhiên sau đó anh mới phát hiện ra, con người, luôn phải có mục tiêu cho chính mình, mặc kệ là có thể đến đích hay không, nhưng ít nhất em đã trải qua những cảm giác hưng phấn khi theo đuổi điều đó, không phải cứ vô tri vô giác đợi chờ thời gian trôi qua.”
Âu Dương Duệ nắm lấy tay anh hai, ngẩng đầu nhìn anh, cười: “Anh hai, thì ra anh có học qua triết học hả?”
“Đúng vậy, anh còn học qua khóa thần học nữa đó.” Âu Dương Thông nói như thật: “Nói thật chứ, thầy giáo của em cũng chính là đàn anh của anh, anh ấy đến nay vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ ba năm trước em quẳng lại luận văn không thèm viết rồi bỏ chạy đấy, mỗi lần anh ấy gửi thư cho anh đều nhắc tới. Lúc đó không phải em đã hoàn thành tất cả học phần, thực nghiệm cũng đạt kết quả tốt, chỉ còn thiếu mỗi bài luận văn kia thôi sao? Tại sao bằng thạc sĩ đến tay như vậy rồi mà em lại không lấy? Chẳng lẽ kết quả thực nghiệm có gì sai lệch hả?”
“Không phải…” Âu Dương Duệ cúi đầu, cậu nên giải thích sao với người anh hai luôn quan tâm đến mình đây, bản thân cậu năm đó vào thời điểm trao đổi sinh viên giữa các trường đại học thì tình cờ nghe được bài giảng của Hàn Khải về đề tài “Nhân dân cùng chống khủng bố”, từ lúc đó trở đi cậu liền nhất kiến chung tình với người đàn ông vừa có năng lực vừa mạnh mẽ ấy, cậu hoàn toàn hãm sâu vào thứ tình cảm không tên, Âu Dương Duệ biết bản thân mình đủ điều kiện để xin vào ngành cảnh sát nên không hề chùn bước mà buông tha bài vở của mình, cậu trực tiếp xách hành lý vào doanh trại tiếp nhận huấn luyện của ngành.
Năm đó, cậu còn trẻ nên hết sức lông bông, chẳng thèm kiêng nể gì, nếu việc này mà bị Hàn Khải biết thì chắc anh sẽ cảm thấy cậu là một kẻ u ám, cuồng theo dõi, một đường đeo bám anh mà đến đây đi? Nói không chừng anh còn chỉ trích động cơ vào ngành của mình là không đứng đắn nữa…
Nhưng mà chính cậu cũng tự mình xin đến làm việc ở tổ chuyên án đặc biệt, cậu đứng trước cửa phòng cục trưởng hơn nửa tiếng đồng hồ, khi cánh cửa được mở ra, anh xuất hiện, cầm trên tay túi hồ sơ của cậu, cậu đã cúi đầu chào anh một cách tiêu chuẩn nhất…
Thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, cậu đã cảm thấy, tất cả đều đáng giá…
Âu Dương Duệ đau đầu nhíu mày, nhưng mọi việc sao lại phát triển thành thế này?
“Được rồi, dù sao hiện tại thứ em cần rèn luyện là thân thể, chứ không phải là đầu óc, có anh hai đây, anh vẫn còn một ít ngày nghỉ phép, không bằng giúp em viết cho xong cái luận văn tốt nghiệp kia, sau đó đến cầu đàn anh của anh một chút, cho qua bản luận văn này để em thuận lợi tốt nghiệp, tương lai cũng có cái bằng thạc sĩ hóa học.” Âu Dương Thông thở dài: “Chỉ một cái bằng thạc sĩ mà cũng mất 4 năm mới lấy được, em chẳng giống người nhà họ Âu Dương chút nào.”
“Hết cách, tại em ngốc thôi, mẹ không phải thường mắng em là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển sao? Này thì tốt rồi, ưu điểm của em mất đi một cái nhá.”
Âu Dương Thông nắm thật chặt tay em trai: “Tiểu Duệ, đừng sợ, Tiểu Mẫn và Tiểu Tuệ đã nhận được bệnh án của em, các em ấy tuy không phải học về chuyên ngành thần kinh, nhưng có quen biết một số bạn bè rất giỏi ở lĩnh vực này, mọi việc sẽ tốt lên, chỉ cần em tiếp tục kiên trì, nhé?”
“Vâng!” Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn anh hai, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Sau khi Âu Dương Duệ xuất viện được một tuần, Hàn Khải lần thứ hai đặt chân qua cánh cửa nhà cậu, lúc trước không phải anh không gọi điện, nhưng thời điểm luôn không khéo, nếu không phải khi Âu Dương Duệ đến bệnh viện luyện tập phục hồi chức năng thì cũng là khi cậu cùng Âu Dương Thông ra ngoài mua sắm, có lần anh gọi qua vào lúc 7 giờ tối, thế mà Âu Dương Duệ nói mình mệt mỏi nên đã ngủ rồi.
Biết rõ là cậu đang trốn tránh mình, Hàn Khải cũng đành chịu, tiểu hỗn đản kia khi trước luôn không chịu nghe lời bám dính lấy anh, anh không hề thấy phiền, hiện tại trốn anh cũng thà chết chứ không khuất phục, chẳng lẽ cậu không biết anh là một người nếu không đạt được mục đích sẽ không bao giờ bỏ cuộc sao?
Vậy cứ thử xem hai ta ai kiên nhẫn hơn đi, thì ra tình yêu cũng là một trận chiến.
Lần nay anh không gọi điện báo trước nữa, trực tiếp đến nhà cậu, người mở cửa là Âu Dương Thông, lúc thấy anh đứng đó, anh ta giật thót cả người, lắp bắp nói: “Hàn, anh Hàn, sao anh lại đến đây?”
“Hôm nay vừa lúc tôi rảnh rỗi, nên đến đây thăm Âu Dương.” Hàn Khải đưa hộp cách nhiệt đang cầm trên tay cho Âu Dương Thông: “Đây là canh xương hầm do tôi nấu, còn nóng.”
“Oh, thật sự là làm phiền anh rồi, anh làm tôi thật ngượng ngùng… Tiểu Duệ, anh rót canh ra cho em uống nhé.” Âu Dương Thông một bên vừa nhường đường cho Hàn Khải vào, một bên vừa nói với vào trong phòng khách.
Bàn trà đã bị di chuyển đi, cái kệ nhỏ đựng đầy đồ ăn vật cũng biến mất không còn dấu vết, chiếc sopha rộng rãi thoải mái cũng không còn, không gian căn phòng trở nên thoáng đãng hơn, Âu Dương Duệ ngồi trên xe lăn, miệng cắn bút, giả bộ như đang chăm chú xem từ trên xuống dưới tập tài liệu nước ngoài trên tay, cậu nghe vậy liền đáp lời: “Em mới vừa ăn điểm tâm xong, không đói bụng.”
“Có một chén canh thôi mà, chiếm được bao nhiêu chỗ chứ?” Hàn Khải đi đến ngồi xổm bên cạnh cậu, tay anh đặt lên tay cầm của xe lăn: “Tôi mất tận 3 tiếng để nấu đây, em cho tôi chút mặt mũi được không?”
Ánh mắt Âu Dương Duệ vẫn như cũ nhìn đám kí hiệu hóa học như đang bay nhảy trên giấy, ra vẻ thoải mái nói: “Tổ trưởng, anh cũng là một người được giáo dục cao cấp, sao lại đi tin ba cái phương thuốc cổ truyền của dân gian này, canh xương hầm 3 tiếng, dinh dưỡng trong đó đều bay hết rồi còn đâu. Tôi không uống đâu, uống nó so với uống nước chả khác gì nhau cả.”
“Tiểu Duệ.” Âu Dương Thông đứng dưới bếp nghe được, nhô đầu ra quát bảo cậu dừng lại: “Đừng ỷ vào việc em ở Munich học qua khóa dinh dưỡng liền nói lung tung, nếu em không muốn uống ngay thì anh bỏ vào tủ lạnh, đợi lát nữa anh sẽ hâm nóng lại cho em.”
Hàn Khải cười cười, ra vẻ mình không thèm để ý, sau đó hạ giọng, vô cùng thân thiết trêu cậu: “Tôi chẳng hề được đào tạo cao cấp, chỉ mới tốt nghiệp trung học, nên lần sau em nhớ nói chuyện dễ hiểu một chút, bằng không tôi nghe không hiểu đâu, việc đó sẽ ảnh hưởng đến quá trình giao lưu của chúng ta đó.”
Liếc anh một cái thật nhanh, Âu Dương Duệ cố dời sự tập trung của mình lên bài luận văn: “Thật xin lỗi anh, tổ trưởng, tôi đang bận viết luận văn, không có cách nào tiếp đãi anh, anh cứ tự nhiên.”
Nghĩ muốn đuổi tôi đi sao, tiểu hỗn đản? Hàn Khải mỉm cười kéo ghế dựa qua rồi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Cuối tuần này bên chúng ta lại xử lý một vụ án đánh bom ở nơi công cộng.”
Anh không hề xem nhẹ sự khát vọng và hương phấn trong mắt Âu Dương, tuy rằng nó chỉ chợt lóe qua. Rất nhanh liền biến mất. Hàn Khải bắt lấy tay Âu Dương Duệ đặt lên cánh tay mình, trấn an vỗ vỗ: “Không thương vong.”
“Phù.” Âu Dương Duệ nở nụ cười: “Ngụy Ngụy nhất định là rất náo động đi, gỡ bom là chuyên môn của cậu ấy mà.”
Hàn Khải cười cười, châm chước nói: “Bằng Vũ đương nhiên làm kham phần lớn công việc, nhưng Thạch Lỗi và Hiểu Điềm lại làm ra một việc cứu cả tổ chúng ta, em muốn biết không?”
“Ah, thật phấn khích quá đi, tôi rất muốn nghe bọn họ tự mình kể lại, Thạch Đầu tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng Hiểu Điềm nhất định sẽ thêm mắm dặm muối, kể lại toàn bộ câu chuyện một cách sinh động nhất.”
Hàn Khải gật gật đầu: “Hiểu Điềm dùng thiết bị giám sát đã được cậu cải tạo qua phát hiện có người nghe trộm thông tin bên mình, sau đó cô ấy xác định vị trí, tên kia bị Thạch Lỗi tóm được, đã khai toàn bộ, gã chính là một trong những đồng lõa của Thổ Lang, lần hành động trước cậu tham gia, đúng là do gã cố tình quấy nhiễu thông tin cảnh sát, tính toán tốt thời gian, chặn lại một số chỉ thị quan trọng, cuối cùng đem nhóm cậu dẫn đến vị trí gần nơi đặt bom, cho nên –“
Âu Dương Duệ mím môi, miễn cưỡng cười: “Thật vậy sao? Tôi chẳng qua chỉ tùy tiện nói với Hiểu Điềm vài câu, không nghĩ tới thật đúng là có người quấy rối.”
“Tại sao em không báo cho tôi?” Hàn Khải chăm chú quan sát người bên cạnh, chỉ mới vài ngày không gặp, cậu nhóc đã gầy đi trông thấy, thật nhớ gương mặt bánh bao với hai cái má phồng phồng khi nhai của cậu lúc trước.
“Tôi không trực tiếp có chứng cứ, chỉ dựa vào suy đoán.” Âu Dương Duệ thật thong dong giải thích: “Nói cho anh biết cũng chỉ làm rối loạn
quân tâm mà thôi, khiến mọi người cảm thấy như lâm đại địch cũng không tốt. Hiểu Điềm rất có năng lực trong mảng thông tin, nói cho anh, dù sao anh cũng sẽ tìm cô ấy, kết quả chẳng phải cũng như nhau thôi sao?”
Hàn Khãi chậm rãi đứng lên, nặng nề lẩm bầm: “Giống nhau… Được rồi, giống nhau…”
Anh cúi thấp đầu, miệng gần như chạm vào tai Âu Dương Duệ, thanh âm nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Em là sợ tôi sẽ truy cứu trách nhiệm bên tổ phòng chống ma túy? Dù sao lần hành động đó cũng là do tổ trưởng Phương chỉ huy, là cô ấy coi nhẹ báo cáo của em, mới có thể dẫn đến hậu quả này.”
“Tổ trưởng, anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu.” Âu Dương Duệ lạnh lùng nói: “Lần hành động trước chúng tôi không được trang bị dụng cụ tương ứng, đối với thủ đoạn quấy nhiễu cao cấp như vậy dừng lại kiểm tra cũng chỉ làm mất thời gian, cuối cùng còn có thể để nghi phạm trốn thoát, tổ trưởng Phương quyết định như thế là đương nhiên, anh không nên nghi ngờ cô ấy.”
Nói xong cậu còn hung hăng liếc nhìn Hàn Khải một cái: “Đôi khi phải vì quân pháp bất vị thân (vì việc nước quên tình nhà) mới có thể biểu hiện sự công chính cả bản thân.”
“Tôi và tổ trưởng Phương chẳng hề thân.” Hàn Khải ôn hòa chỉ ra: “Chúng tôi chỉ là bạn bè cũ.”
“Ah, anh bị cô ấy đá rồi sao?” Cây bút trên tay Âu Dương Duệ chuyển động càng lúc càng nhanh, hết vòng này đến vòng khác, lại một vòng: “Thật tiếc mà, tổ trưởng, tổ trưởng Phương rất xứng đôi với anh, thật sự, tính tình của anh nên sửa đi, anh còn ngồi ở đây làm gì, mau hẹn nàng đi uống cà phê hay mấy việc tương tự đi, nói không chừng còn có thể cứu vãn.”
“Chúng tôi từ trước đến nay chưa hề bắt đầu, còn về phần lời tôi nói trên bãi biển đêm đó, tất cả đều không phải là sự thật.”
“Vậy tốt rồi, thật ra những lời tôi nói ở bãi biển đêm đó, cũng không phải là sự thật.” Vẫn không hề nhìn anh như trước, bàn tay cậu không hề di chuyển, chỉ có cây bút vẫn xoay một cách chóng mặt trên đầu ngón tay, nhưng không rơi xuống.
Hàn Khải nhượng bộ, một lần nữa ngồi lại lên ghế, cười, nói cảm ơn với người đã rót nước cho mình – Âu Dương Thông, sau đó lên tiếng: “Thời tiết hôm nay thật tốt, em không ra ngoài tản bộ giải sầu sao?”
“Oh, ở bệnh viện luyện tập phục hồi chức năng là 1 tuần 3 buổi, mỗi lần như vậy tôi đều dẫn em ấy đến vườn hoa trung tâm đi dạo một chút, hoặc đến thư viện,… bình thường thì chỉ ở nhà, anh Hàn, anh không biết chứ, đứa em này của tôi thích nhất là chơi đùa, trước kia ở nhà chẳng lúc nào yên, bài tập về nhà của em ấy phần lớn đều do tôi làm thay, hiện tại không nhanh chóng hoàn thành bài luận văn này, chờ em ấy khỏe lại, thì chẳng biết lại đem vứt xó nơi nào.”
“Luận văn?” Hàn Khải kinh ngạc hỏi: “Em không phải tốt nghiệp đại học rồi sao?”
“Hey, ba năm trước đây em ấy…”
“Anh hai, em muốn uống nước!” Âu Dương Duệ ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Âu Dương Thông đồng ý, vào bếp lấy nước lạnh, Hàn Khải quay đầu nhìn Âu Dương Duệ, cậu vẫn giả vờ như đang nhìn tài liệu, lổ tai lại chẳng hiểu sao mà đỏ ửng lên, những tia nắng từ cửa sổ chiếu vào làm nó trở nên hơi trong suốt, từng mạch máu trên da đều có thể nhìn thấy thật rõ ràng, anh thật muốn đi đến, nhéo lổ tai của tên nhóc kia rồi trực tiếp gào vào đó: “Em lại gây họa gị rồi?”
“Ba năm trước xảy ra chuyện gì?” Anh ôn hòa hỏi: ” Lúc em 20 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau đó về nước, vì muốn làm cảnh sát nên báo danh tham gia trại huấn luyện, còn việc gì mà anh không biết sao?”
Âu Dương Duệ luyện tập trong lòng rất nhiều lần rồi mới bày ra vẻ mặt vô tội trả lời: “Nói ra tôi sợ anh chê cười, ba mẹ tôi luôn hy vọng tôi có nhiều thêm vài cái học vị, nhưng tôi cảm thấy không thích, thấy việc đó quá khó khăn, nên ngay lúc lâm trận đã bỏ chạy, sau khi về nước tôi có chút hối hận vì vậy làm cảnh sát cũng chỉ vì rèn luyện bản thân. Bởi vì làm cảnh sát là không có đường lui, tôi sẽ không thể tiếp tục trốn tránh thêm bất cứ việc gì nữa, nhất là tổ chuyên án đặc biệt, anh không phải hay nói, chúng ta chính là đạo phòng tuyến cuối cùng của nhân dân hay sao?”
Em yêu anh, cũng không có đường lui…
Giống vậy, cũng không có đường tiến, đây là một ngõ cụt, em bước vào, em hãm sâu vào, cho dù ra sao, một kiếp này, em chỉ có thể ngoài sáng hoặc trong tối, dây dưa, quấn quít lấy anh.
“Giữa trưa em muốn ăn gì? Tôi sẽ nấu cho em.” Hàn Khải tuy rằng không nhận được câu trả lời từ cậu nhưng anh cũng không hỏi lại, mà thay đổi một đề tài khác, điều này làm cho Âu Dương Thông chấn động, vội vàng nói: ” Này… Này, đương nhiên phải do tôi làm để tiếp đãi anh rồi.”
“Anh hai, vậy coi như xong, với cái tay nghề kia của anh, em được anh nuôi lớn cũng coi như kì tích rồi, em đã bảo anh mà, xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, tương lai anh không cưới được vợ cũng đáng đời.” Âu Dương Duệ cay độc xỉa xói anh trai mình vài câu, cười nói: “Tổ trưởng của em chẳng qua chỉ nói đùa với chúng ta thôi, trước kia anh ấy từng nói với em, trừ khi là vợ của anh ấy, nếu không anh ấy sẽ chẳng nấu cơm cho người khác ăn đâu.”
“Tiểu hỗn đản, lúc tôi nấu cơm cho em sao em không nói vậy đi?” Hàn Khải thực tự nhiên đưa tay nhéo mũi cậu, Âu Dương nhạy bén né về phía sau, thế nhưng cậu quên mất hiện tại mình đang ngồi trên xe lăn, căn bản là chẳng thể trốn được, cậu trơ mắt nhìn ngón tay Hàn Khải đưa qua. Đầu ngón tay dừng trên chóp mũi cậu, sau đó rụt về.
Chỉ một động tác căn bản chưa hề chạm vào cậu như vậy thôi, đã làm cho cả thân thể cậu tê dại, tựa như ngón tay anh thật sự nhéo mũi cậu, không nhẹ không nặng dừng trên chóp mũi, tiếp xúc với làn da ấm áp của anh, ngón tay hơi thô ráp, còn có thanh âm ngập tràn sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ “Tiểu hỗn đản.”
Cậu dùng sức lắc lắc đầu, bày ra một gương mặt tươi cười: “Mặc kệ là nói thế nào, tổ trưởng đến nhà tôi làm khách, sao có đạo lí để cho anh nấu cơm chứ, hay là, chúng ta ra ngoài ăn đi, hoặc kêu thức ăn về nhà cũng được.”
“Âu Dương.” Hàn Khải mỉm cười nhìn cậu: “Em từ chối cũng thật quanh co lòng vòng, như vậy chả giống em xíu nào, em không muốn tôi ở lại, cứ việc nói thẳng ra.”
Âu Dương Duệ tránh né tầm mắt của anh, tuy rằng cậu biết trong mắt anh không có chút tức giận nào, ở đó chỉ tràn ngập sự dung túng và ý cười, nhưng hiện tại cậu không thể chịu đựng được ánh nhìn thâm tình ấy.
Anh vì sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó… Làm cho em dù muốn duy trì trạng thái này cũng không được… Anh không phải đã nói rằng chúng ta chỉ có thể làm bạn bè và anh em thôi sao? Em cũng chỉ muốn thế, chứ không phải thứ tình cảm bố thí này của anh!
“Sao em lại im lặng?” Hàn Khải diễn như thật, cúi người xuống, hay tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, làm cho nửa người Âu Dương Duệ đều nằm trong phạm vị khống chế của mình, tư thế này một lần nữa làm cho lổ tai Âu Dương Duệ đỏ ửng lên, anh nói thêm một câu làm cho trái tim cậu nhóc đạp càng nhanh hơn: “Không dám nói? Da mặt của tôi rất dày, em không nói thì tôi sẽ ở lại đó?”
“Tổ trưởng, đừng đùa nữa.” Âu Dương Duệ cố gắng bình tĩnh nói, liều mạng ngã về phía sau, xe lăn thiếu chút nữa đã lật về phía sau vì động tác của cậu, may mắn Hàn Khải lấy tay giữ được.
“Được rồi, được rồi, không đùa em nữa, tôi đi trước, em nhớ phải ăn canh đấy, tạm biệt.”
Sau khi Hàn Khải rời đi, Âu Dương Duệ vẫn ngơ ngác ngồi đó, trong đầu loạn thành một đoàn, Âu Dương Thông nhìn gương mặt cậu lúc trắng lúc xanh, nháy mắt mấy cái rồi nói: “Người cũng đã bị em đuổi đi rồi, vậy bát canh kia anh có nên đổ vào bồn cầu luôn không?”
“Anh dám!” Âu Dương Duệ rít gào.