(Yết-Ngưu) Sát Thủ Biết Yêu?

Chương 6: Tiết lộ


Đọc truyện (Yết-Ngưu) Sát Thủ Biết Yêu? – Chương 6: Tiết lộ

~ Ngày hôm sau ~
Sư Tử bị Thiên Yết lôi đến trường trong bộ dạng vô cùng ngái ngủ.
————Flashback————
Sư Tử vẫn đang say giấc trên chiếc giường êm ái. Điện thoại của anh bỗng reo lên từng hồi… 1 lần…. 2 lần… 3 lần…., anh vẫn ngủ. Một lúc sau, cửa phòng anh bị Yết đạp đổ không thương tiếc. Anh giật mình, chạy vào làm vệ sinh cá nhân. Yết nhìn thấy anh như vậy, khẽ thở dài, bỏ lại 1 câu
-Tôi xuống nhà đợi cậu
Rồi Yết đi xuống….
15 sau
Yết lại lên phòng Sư và thấy anh lại lên giường để ngủ tiếp. Vậy là Yết kéo cổ Sư, lôi đến trường
~ End Flashback
~
-Anh đúng là kẻ mê ngủ- Bảo Bình cười lớn, chỉ tay vào Sư Tử
-Cô nói gì cơ?- Sư cãi lại
-Tôi đi hóng gió 1 chút- Yết nói, quay lưng bỏ đi

Câu nói của Yết làm Bảo-Sư dừng lại, ánh mắt nhìn nhau rồi lại nhún vai tỏ ý không biết
__________o0o_________
Yết đi thẳng lên sân thượng

Tiếng mở cửa vang lên… Anh vừa bước vào đã thấy 1 cô gái dựa vào lan can. Vài sợi tóc của cô bị gió làm rối lên.
-Cô…
Nghe thấy tiếng nói, cô quay lại, nhìn anh
-Là anh sao, Thiên Yết?
-Kim Ngưu, sao cô lại ở đây?
-Hóng gió thôi. Còn anh?
-Cũng vậy- Yết trả lời, tiến gần về phía cô
Đến nơi, anh lại hỏi:
-Tôi hỏi cô 1 câu được không? Vì sao cô lại trở thành sát thủ?

-Tôi không muốn trả lời, không muốn nhắc lại.Còn anh?
-Cô muốn nghe không?
Ngưu nhìn Yết, gật đầu 1 cái
-Thật ra, ba mẹ tôi là mafia. Họ giết người 1 cách không thương tiếc.Từ nhỏ đã quá quen với sự chết chóc, sợ hãi nên bây giờ nó không còn gọi là cảm giác nữa. Không còn gì khiến tôi sợ hãi. Còn họ bây giờ chết rồi
-Chết?- Ngưu thắc mắc
-Ở trong thế giới ngầm, việc bị truy đuổi và ám sát không có gì là lạ. Dù sao, họ chết, tôi cũng không thương tiếc gì cả. Họ cũng đâu có quan tâm đến tôi. Vì vậy, tôi đã trở thành sát thủ, để có thể bảo vệ những gì quan trọng với mình
Kim Ngưu đứng ngẩn người ra
Thì ra cái người con trai này cũng giống như cô, có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. Cũng vì vậy mà mới trở thành sát thủ
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vội nói
-Sắp đến giờ rồi. Đi xuống thôi
Yết nhìn bóng cô đi lướt qua mình, tay bỗng nâng lên, định cầm lấy tay cô nhưng rồi lại hạ xuống.
Tự nhiên muốn bảo vệ cô gái này. Nhưng không phải cô ấy rất mạnh sao? Cần gì phải bảo vệ? Và còn nữa, sao khi mình ở bên cô ấy lại nói nhiều và cởi mở như vậy? Đúng là không hiểu nổi
-Này, không đi à?- Ngưu đứng từ xa, nói
-Được rồi
(P/s: Hình trên là Thiên Yết~ Từ giờ ở cuối truyện mình sẽ đăng những ảnh nói về Kim Ngưu nha~)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.