Đọc truyện (Yết-Ngưu) Em Mãi Mãi Là Của Anh – Chương 17: Yết-Ngưu(End)
(P/s: Hình trên là Thiên Yết~)
———– 5 năm sau ———-
-Mẹ à, mẹ biết hôm nay là ngày gì không?- Một cậu bé nhí nhảnh chạy đến bên mẹ
-Sinh nhật của Thiên Duy thì làm sao mẹ quên được, nói xem, con muốn quà gì nào?- Ngưu nhìn vào đứa con trước mặt
-Con… cũng không biết nữa- Cậu bé ngây ngô trả lời
-Con có muốn 1 đứa em không?- Một giọng nói từ đâu vang đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của 2 mẹ con
-A! Ba đã về- Cậu bé chạy lại ôm chầm lấy chân Yết
-Thế nào? Con muốn có em không?- Yết xoa đầu Thiên Duy
-Con muốn lắm- Duy nhanh chóng trả lời
-Vậy cho ba mượn mẹ con nha! Con cho mẹ đi chơi với ba được không?- Yết quay sang nhìn Ngưu đầy nham hiểm
-Mẹ đi chơi với ba nha!! Như vậy Thiên Duy sẽ có em, em sẽ cùng chơi với con- Thiên Duy ngây thơ nói với Ngưu
-Không…được- Ngưu lắp bắp nói, khuôn mặt tái nhợt
Yết nhanh chóng bế Ngưu lên, mặc cho cô ra sức giãy giụa. Anh thì thầm vào tai cô:
-Chúng ta đã có một tiểu hoàng tử. Vậy bây giờ, em sinh cho anh một tiểu công chúa nhé!!!
-Thả em ra. Yết à, tha cho em đi, em mệt lắm. Không phải vẫn còn sớm sao? Anh không đi làm hả?…- Ngưu đưa ra đầy những lí do
-Anh thích làm khi nào chả được. Đâu có ai nói chuyện đó chỉ được làm vào buổi tối chứ!! Hôm nay ở công ty không còn việc gì nên anh mới về với em nè!! Em không nhớ anh sao? Dù sao cũng không được phụ lòng con chứ, Thiên Duy cũng muốn có em lắm mà, không phải sao?- Yết trả lời làm Ngưu cứng họng, không đáp trả được
Chẳng mấy chốc, Yết đã bế Ngưu lên đến phòng
Cánh cửa bị đóng không thuơng tiếc.
(Au: Đoạn sau tự tưởng tượng tiếp nha~)
*************
Đây là chap cuối rồi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Au trong suốt thời gian qua
~