Đọc truyện Yên Vũ – Chương 8: Thầm hạ quyết tâm
Toàn thân nàng căng thẳng đề phòng, nhưng nghe thấy bước chân của người nọ hơi cách chỗ các nàng một chút liền dừng lại, không đi về phía trước.
Có lẽ là người mà Tuyên Thiệu nói, phái tới bên cạnh nàng?
Đến nhanh như vậy? Hoàng thành ti vẫn rất có năng suất nha!
Mục Thanh Thanh cả ngày ở chung với Yên Vũ, dĩ nhiên biết thính lực của Yên Vũ hơn người, nhận được ám hiệu liền không nói nữa, cho đến khi hai người vào phòng.
Nàng ta mới thở dài một hơi, hoảng hồn chưa bình tĩnh, nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Yên Vũ nhìn nàng một cái, đưa tay kéo tay áo lên, lộ ra chiếc vòng vàng.
Mục Thanh Thanh nhìn chiếc vòng vàng. “Sao vậy? Chiếc vòng này không phải tiểu Hồng đã tặng sao…Tiểu Hồng đã chết?”
Yên Vũ lắc đầu. “Muội đi nhìn cái xác nữ kia, đã bị ngâm nước đến nhìn không ra diện mạo, không dám xác định có phải tiểu Hồng hay không.”
Mục Thanh Thanh đưa tay gở xuống chiếc vòng trên tay Yên Vũ. “Người đã chết, muội còn đeo chiếc vòng này làm cái gì? Mau tháo xuống đi! Chỗ ta còn có rất nhiều vòng tay đẹp, muội chọn một cái đi!”
Yên Vũ né qua một bên. “Không được, cái này rất tốt, vừa nhẹ nhàng vừa tinh xảo.”
Mục Thanh Thanh nhíu mày nhìn hai mắt nàng. “Muội không có gì gạt ta chứ? Ta xem muội như tỷ muội tốt, cái gì cũng nói với muội, muội có bí mật cũng phải chia xẻ với ta!”
Yên Vũ nhìn đôi mắt trông mong nhìn mình của Mục Thanh Thanh, thở dài. “Không có chuyện gì, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
Mục Thanh Thanh ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nàng một hồi, thấy nàng thật sự không có ý nói ra thì mới thở dài, không cam lòng “Ừ” một tiếng, đứng dậy đi rửa mặt.
Mặc dù Yên Vũ kêu Mục Thanh Thanh là tiểu thư, nhưng Mục Thanh Thanh ở trước mặt nàng không có một chút làm giá tiểu thư gì, mọi việc lớn nhỏ đều tự thân làm, không có vênh mặt hất hàm sai khiến nàng, coi như là một tiểu thư hầu hạ tốt nhất ở Xuân Hoa lâu. E cũng là hoa khôi không hề kiêu căng nhất thành Lâm An. Không thể không nói, gặp được tiểu thư như vậy, vận may của Yên Vũ coi như là rất tốt.
Nàng cũng từng là tiểu thư con vợ cả ở trong nhà, việc hầu hạ người làm sao cũng không tới phiên nàng.
May mà Mục Thanh Thanh không coi nàng như nha hoàn, trái lại đối xử với nàng như tỷ muội. Ngược lại khiến cho lòng đau buồn tuyệt vọng của nàng có ít nhiều ấm áp.
Mục Thanh Thanh rửa mặt xong, Yên Vũ đang ngồi trên trường kỷ ở phòng ngoài, thấy nàng đi vào liền đứng dậy nói: “Muội hầu hạ tiểu thư đi ngủ nhé?”
Mục Thanh Thanh nhìn nàng một cái, không để ý tới nàng, xoay người đi vào phòng trong, tự mình nằm lên giường.
Yên Vũ đi theo vào, Mục Thanh Thanh lại xoay người đưa lưng với nàng.
Yên Vũ đứng tại chỗ phút chốc, rồi lặng lẽ lui ra đến phòng ngoài, nằm trên trường kỷ.
Nhắm mắt nhưng không có buồn ngủ.
Nàng còn có thể nghe được hít thở khi ngắn khi dài của Mục Thanh Thanh ở trong phòng, có thể nghe được tiếng đàn cầm, đàn sắt ở tiền viện của Xuân Hoa lâu, thậm chí có thể nghe được tiếng gõ mõ của hai con phố bên ngoài, dĩ nhiên cũng có thể nghe được tiếng quần áo cọ xát với lá cây trong bụi hoa chuối tây* bên ngoài chái nhà cách đó không xa, có lẽ là người của Hoàng thành ti núp trong đó.
(*hoa chuối tây: tiếng Anh là Canna indica, các bạn google sẽ thấy nhé)
Yên Vũ nâng tay sờ sờ chiếc vòng vàng trên cổ tay. Trong chiếc vòng này rốt cuộc chứa bí mật gì? Trên tờ giấy kia viết “Cây táo lớn ngõ Ngô Đồng phố Tây” đến tột cùng là chỉ cái gì? Sẽ có người tìm đến nàng, muốn chiếc vòng này sao?
Nàng vốn muốn mượn khuôn mặt đẹp và kỹ năng đàn của mình để tiếp cận Tuyên Thiệu.
Nhưng bây giờ xem ra, tuy bản thân nàng ở thanh lâu nhưng lại không có năng khiếu dùng sắc đẹp mê hoặc người. Hơn nữa trông dáng vẻ lạnh như băng của Tuyên Thiệu cũng không hề giống người dễ bị sắc đẹp mê hoặc.
Nếu lần này mình phối hợp thật tốt trong hành động mới thì có phải còn có thể tiếp cận hắn hay không?
Nghĩ đến đó, Yên Vũ nắm lấy chiếc vòng trên cổ tay, ngầm hạ quyết tâm.
Hít thở ở phòng trong đã biến thành khẽ mà dài, tiếng đàn cầm đàn sắt của Xuân Hoa lâu vẫn còn tiếp tục, người gõ mõ kia dần dần đi xa, bụi chuối tây rốt cuộc bất động. Cõ lẽ là người nọ đã tìm được tư thế thoải mái, hoặc là đang ngồi trên đất ngủ?
Ý thức của Yên Vũ cũng dần dần mơ hồ chìm vào giấc ngủ.