Đọc truyện Yên Vũ – Chương 183: Quân thần hiềm khích
Hoàng đế nhìn Thái tử, nhất thời lại do dự.
Thái tử chưa từng lập đại công, hơn nữa làm người cũng thật là bình thường.
Nếu có thể dựa vào xua đuổi Tây Hạ, lập được công lao, cũng có ích đối với sau này đăng cơ ngồi vững ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng đánh trả Tây Hạ dù sao cũng không phải là chuyện đùa. Mặc dù làm chủ soái, không cần thân ra tiền tuyến, nhưng dù sao không thể so với ở Lâm An thái bình, ngộ nhỡ…
Hoàng đế khẽ lắc đầu một cái. “Không thích hợp.”
Thái tử sâu sắc thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Nhị hoàng tử khó nén thất vọng.
“Hoàng thượng, đây cũng là một cơ hội rèn luyện khó có được. Quốc lực của Tây Hạ yếu, lần này có thể cấp tốc chiếm hai toà thành trì, bất quá chỉ là thừa dịp Thiên triều ta không có chuẩn bị. Nếu đại quân của ta đến, bọn chúng nhất định sẽ không đánh mà chạy. Hoàng thượng không cần lo lắng như vậy.” Cao Khôn ở bên cạnh khẽ khuyên nhủ.
“Ngươi cũng nghĩ như vậy?” Hoàng đế nghe thế, hơi nhướng mày lên.
Cao Khôn vẻ mặt nghiêm túc nói. “Dạ!”
Thái tử cảm thấy ánh mắt của Hoàng đế rơi trên người hắn đặc biệt chói mắt.
Quay mặt qua chỗ khác, môi hơi mím.
Nhị hoàng tử ở bên cạnh giống như lửa cháy đổ thêm dầu, bật cười một tiếng. “Thái tử ca mới vừa nói hùng hổ, oai phong như vậy. Thì ra lúc thật sự cần ngài, ngài lại sợ à? Tình cảm uy vũ khí phách vừa rồi đều là giả vờ?”
Thái tử giận vỗ bàn trà ở bên cạnh. “Ai giả bộ? Đi thì đi! Ta tuyệt không phải đồ tham sống sợ chết!”
Thấy trên mặt Nhị hoàng tử lộ ra ý cười, Thái tử liền biết mình đã trúng kế.
Cũng may lúc này Hoàng đế chưa tỏ thái độ, chỉ kêu chúng thần tiến cử nhân tuyển thích hợp ở trong lòng mình.
Dĩ nhiên lại có người để cử Thái tử.
Nhưng Hoàng đế cũng không có tỏ thái độ.
Cao Khôn tính toán ở trong lòng một phen, ánh mắt rơi trên người Thái tử đặc biệt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Hoàng đế cũng không ra quyết định lúc đó, kêu các vị đại thần trở về suy nghĩ một phen, sáng sớm hôm sau mang theo tấu chương đến, trên tấu chương không cần viết gì khác, chỉ cần viết lên người tiến cử là được
Hoàng đế ra lệnh xong, liền bảo mọi người rút lui.
Thái tử trở lại Đông cung, tâm thần không yên.
Hắn biết ở Ngự thư phòng mình đã nói lời quá xung động trước mặt Hoàng đế.
Nếu không có Nhị hoàng tử cố ý khích hắn, hắn cũng sẽ không nói ra lời đó. Phụ hoàng sẽ không thật sự kêu hắn mang binh đi đánh lại Tây Hạ chứ? Mặc dù hắn xem qua binh thư không ít, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì không có chút nào!
Khi Tuyên Thiệu biết được chuyện này thì cũng đã chạng vạng, lúc này liền bí mật gặp Thái tử.
“Thái tử ngàn vạn không thể rời khỏi Lâm An!” Tuyên Thiệu nói.
Thái tử gật đầu. “Thái phó, ta biết ta đã xung động, nhưng tâm tư của phụ hoàng… Ngộ nhỡ… Ta cũng không thể kháng chỉ!”
Tuy rằng phong hào Thái phó của Tuyên Thiệu đã không còn từ lâu, nhưng Thái tử lúc bí mật gặp hắn vẫn một câu một câu Thái phó, bất kể Tuyên Thiệu cải chính như thế nào, hắn nhất định không thay đổi.
Thời gian dài, Tuyên Thiệu cũng mặc kệ.
“Nhị hoàng tử và Cao Khôn đã có cấu kết. Thân thể Hoàng thượng ngày càng lụn bại. Nếu Thái tử lại lúc này rời khỏi Lâm An, chỉ sợ muốn trở về sẽ khó khăn!” Tuyên Thiệu lạnh giọng nói.
Thái tử sững sờ. Mặc dù hắn biết mình rời khỏi Lâm An là không ổn, nhưng không biết đã đến tình trạng như thế này. “Thật sự sẽ đến mức như vậy?”
“Mọi việc phải được dự tính xấu nhất.” Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Cho nên, Thái tử tuyệt đối không thể rời khỏi Lâm An. Hơn nữa, quân đội Tây Hạ cũng không có không chịu nổi một kích, có thể cấp tốc đánh chiếm hai toà thành trì như vậy, có lẽ Tây Hạ đã chuẩn bị rất đầy đủ.”
“Bây giờ nên làm sao để thay đổi ý của phụ hoàng?” Trên trán của Thái tử hơi đổ mồ hôi.
Tuyên Thiệu không nhắc nhở, Thái tử ngược lại không hề nghĩ rằng, nếu Nhị đệ thừa dịp hắn không ở Lâm An, làm ra những gì đối với phụ hoàng, lại cách ly hắn ở ngoài Lâm An… Chỉ sợ là…
“Hoàng thượng chắc cũng không có quyết định để Thái tử dẫn binh đi, bằng không sẽ không kêu chúng thần tiến cử.” Tuyên Thiệu rũ mắt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói. “Thái tử yên tâm!”
Dứt lời, hắn xoay người muốn đi.
“Thái phó đi đâu vậy?” Thái tử đưa tay kéo vạt áo hắn. “Thái phó, ước chừng là có dự định?”
“Vâng, Thái tử cứ việc yên tâm, ngài nhất định sẽ không rời khỏi Lâm An!”
Không để cho Thái tử hỏi nữa, Tuyên Thiệu liền vội vã rời đi.
Lúc hắn về đến nhà.
Phụ thân Tuyên Văn Bỉnh quả nhiên đi vắng.
Bây giờ Yên Vũ sắp sinh, nên Tuyên Cảnh ở bên cạnh phụ thân, mẫu thân, do mẫu thân chăm sóc.
Phụ thân vì Tuyên Cảnh nên thời gian ở nhà rất nhiều, giống như lúc này đều sẽ ở trong phủ.
Nhưng hôm nay vắng nhà.
Tuyên Thiệu ngẩng đầu ngắm hoàng hôn đã hơi buông xuống trên bầu trời, khẽ thở dài một tiếng.
Có một số việc cho dù biết rõ là nguy hiểm cũng không thể thay đổi cái gì, cũng không thể đi ngăn cản.
Lúc Tuyên Thiệu trở lại trong viện của mình, Yên Vũ đang nhìn bọn tiểu nha hoàn dọn cơm, chờ hắn về.
Thấy hắn vào cửa, nàng gần như liếc mắt liền phát hiện cảm xúc chìm liễm dưới con ngươi đen nhánh của hắn.
Nhưng nàng thông minh không hỏi cái gì cả, chỉ cười bình thường giống như không có việc gì. Hai vợ chồng cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau nằm ở trên giường.
Hai người vẫn im lặng, không ai nói thêm gì.
Mãi đến khi Tuyên Thiệu cho rằng Yên Vũ đã ngủ thì than nhẹ một tiếng.
Người bên cạnh bỗng nhiên trở mình, nghiêng mặt nhìn hắn. “Có tâm sự à?”
“Còn chưa ngủ?” Tuyên Thiệu đưa tay ôm nàng qua, để cho nàng gối lên trên cánh tay của mình.
“Thiếp lờ mờ cảm thấy như có chuyện gì không tầm thường sắp xảy ra, cho nên ngủ không được.” Yên Vũ khẽ nói.
Nhưng Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu chỉ nói một tiếng. “Phụ thân, sợ là còn chưa về.”
Yên Vũ nghe vậy, phóng ra thính lực của mình, đi thám thính, gật đầu. “Đúng là chưa về, việc này có liên quan với phụ thân?”
Tuyên Thiệu cúi đầu, hôn xuống trên trán của nàng. “Ngủ đi, ngày mai tự sẽ có kết luận.”
Hắn không nói nữa, nàng đương nhiên sẽ không truy hỏi tiếp.
Ngày sinh của Yên Vũ là mấy ngày này.
Phòng sinh đã được chuẩn bị tốt. Bà đỡ đẻ cho Tuyên Cảnh lúc trước cũng được mời đến từ thôn trang, bây giờ đang ở trong phủ chờ bất cứ lúc nào.
Lúc Yên Vũ được đỡ vào phòng sinh.
Thánh chỉ đến Tuyên gia.
Thánh thượng phái Tuyên Văn Bỉnh mang mười vạn binh đến biên giới Tây bắc, chống lại Tây Hạ. Khởi hành ngay hôm nay.
Mọi người của Tuyên gia, ngoại trừ Yên Vũ đang trong phòng sinh, cùng quỳ tiếp chỉ.
Tuyên Văn Bỉnh từ một người nhàn rỗi ở nhà, nhảy một cái trở thành tướng quân dẫn đầu mười vạn binh.
Theo đạo thánh chỉ này, tất cả mọi người đều suy đoán là Tuyên gia sắp phục hồi. Nhưng trên thánh chỉ lại không có nửa chữ nhắc đến Tuyên Thiệu, càng không có ý thăng chức cho hắn.
Tuyên Văn Bỉnh tiễn thái giám tuyên chỉ. Thật ra hành trang ông ta đã chuẩn bị xong, lúc này ngược lại không vội đi.
Bên ngoài Tuyên gia, có thị vệ chờ Tuyên Văn Bỉnh đi quân doanh Âm Sơn chỉnh binh, cho rằng Tuyên Văn Bỉnh đang chuẩn bị ít hành trang, nên cũng không tiện thúc giục.
Chỉ có người của Tuyên gia biết, Tuyên Văn Bỉnh là đang chờ tin tức con dâu mình sinh sản suông sẻ.
“Phủ y xem rồi, là bé gái. Bọn Lưu ma ma đều ở đây, chắc chắn sẽ bình an vô sự, chờ ông trở về lại thêm một cháu gái hoạt bát đáng yêu. Yên tâm đi!” Tuyên phu nhân vừa len lén lau nước mắt vừa tận lực nói với giọng nói nhẹ nhàng phấn khởi.
Tuyên Văn Bỉnh vỗ vỗ tay của vợ. “Ta biết, nàng chăm sóc tốt cả nhà, chờ ta chiến thắng trở về.”
Sinh con là chuyện không thể gấp gáp, mặc dù Yên Vũ cũng rất muốn sinh con ra nhanh lên một chút, nhưng em bé không chịu nhanh, nàng có cách gì?
Tuyên Văn Bỉnh quả thật không thể tiếp tục trì hoãn, bây giờ ông lãng phí thời gian ở Lâm An, đều là tướng sĩ ở biên cương dùng tính mệnh chống đỡ.
Không thể chờ đợi được tin tức sinh ra của cháu gái, ông đã vội vã rời phủ, rời Lâm An.
Tuyên Thiệu đưa mắt nhìn bóng dáng phụ thân ngồi trên lưng ngựa rời đi, đứng một lúc lâu ở bên ngoài phủ.
Mỗi một người đàn ông nhiệt huyết trong lòng chỉ sợ đều có ý tưởng to lớn sẵn lòng đền đáp quốc gia, trừ hại cho dân, bình định chiến loạn. Chỉ là có phải mỗi người đều có cơ hội thực hiện lý tưởng của mình hay không.
Cho dù hắn có thể bỏ được vợ yêu và con thơ cùng với đứa con sắp ra đời, chỉ sợ là Hoàng đế cũng lo lắng hai cha con bọn họ cùng rời kinh.
Tuyên Thiệu chẳng biết mình đứng bên ngoài phủ bao lâu, mãi đến sau lưng truyền tới tiếng gọi của người làm, hắn mới hoàn hồn.
“Công tử, công tử! Thiếu phu nhân sinh rồi! Sinh rồi!” Giọng người làm gào to, khiến cho Tuyên Thiệu không khỏi cất bước lao về phía nội viện.
“Sinh ra một vị tiểu thư trước, bà mụ nói, còn có một vị…”
Tuyên Thiệu vừa nghe lời này, cả kinh suýt nữa bước chân không vững, tung khinh công một mạch chạy tới nội viện.
Tuyên phu nhân đang đứng bên ngoài phòng sinh, xoa xoa tay, hốt hoảng đi tới đi lui.
Nhìn thấy Tuyên Thiệu tới liền tóm lấy Tuyên Thiệu.
“Bà đỡ nói còn có một đứa nữa! Còn có một đứa nữa! Yên Vũ đã mệt đến hôn mê!” Giọng của Tuyên phu nhân vô cùng khẩn thiết.
Lòng bàn tay của Tuyên Thiệu đều nhầy nhụa mồ hôi. “Con đi xem.”
Nói xong liền xông về phía phòng sinh.
Tuyên phu nhân cả kinh, không kịp ngăn lại, chỉ thấy Tuyên Thiệu đã đẩy cửa ra, bóng dáng liền đi vào bên trong phòng sinh.
“Yên Vũ…” Trong giọng của Tuyên Thiệu mang khẩn trương run rẩy chưa bao giờ có.
Trong phòng sinh ập vào mặt là một luồng mùi máu tanh cùng từng tiếng em bé khóc nỉ non.
Có lẽ là Yên Vũ vừa được bà đỡ cứu tỉnh, nghe được tiếng của Tuyên Thiệu, hết sức yếu ớt ừ một tiếng, nghiêng mặt nhìn ra phía bên ngoài.
Tuyên Thiệu đang đứng ở chỗ bình phong, vẻ mặt kinh hoảng.
“Không sao…” Yên Vũ lại còn cười an ủi hắn.
Vừa nghe hai chữ “Không sao” hữu khí vô lực này, nước mắt Tuyên Thiệu suýt nữa rớt xuống. Vì sao phụ nữ phải chịu đau đớn sống chết như vậy? Phải chịu tội như vậy?
Lúc sinh Cảnh nhi, khi hắn thấy nàng là đã thu dọn sạch sẽ, mặc dù tái nhợt suy yếu nhưng cũng không tiều tuỵ đến thảm hại giống như bây giờ.
Trên khuôn mặt đẹp đều là mồ hôi, không một chút huyết sắc nào.
“Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi, uống chén canh sâm này, còn phải cố sức. Còn có một em bé nữa!” Bà đỡ đứng ở bên chân Yên Vũ, nói.
Lúc này trong phòng sinh, người chăm sóc cho em bé thì chăm sóc em bé, chăm sóc Yên Vũ thì chăm sóc Yên Vũ. Không ai lo lắng Tuyên Thiệu một đại nam nhân làm sao lại xông vào.
“Yên Vũ, vi phu coi chừng nàng, đừng sợ, vì con, nhất định phải kiên trì lên!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên quẹo qua bình phong, đi tới bên người Yên Vũ, kéo qua tay của Yên Vũ từ trong tay Lưu ma ma.
Yên Vũ chỉ cảm thấy một luồng ấm áp từ lòng bàn tay của Tuyên Thiệu chậm rãi được độ vào thân thể của mình.
Ấp áp, tựa như khiến cho toàn thân đau đến căng lên đều linh hoạt lại lần nữa.
Nàng gật đầu, bà tử ở một bên cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt nàng, cũng đút nàng uống xong chén canh sâm đã chuẩn bị, để trong miệng nàng ngậm một miếng sâm.
“Tốt, hít vào, thở ra, dùng sức…” Bà đỡ đứng ở mũi chân nàng, lớn tiếng nói.
Không biết có phải vì Tuyên Thiệu độ nội lực vào trong cơ thể của nàng có tác dụng hay không, Yên Vũ cảm giác được lúc này toàn thân mình đều tràn đầy sức lực.
Theo phân phó của bà đỡ, bảo nàng dùng sức như thế nào thì dùng sức như thế đó.
Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy trên người nhẹ bỗng.
Theo một tiếng tát “chát…” vang lên, tiếng khóc trẻ sơ sinh lanh lảnh truyền tới.
Yên Vũ lần nữa mệt đến cực điểm, trong lúc chậm rãi nhắm mắt lại.
Loáng thoáng nghe được tiếng nổi giận của Tuyên Thiệu. “Tại sao ngươi phải đánh em bé?!”
Đánh em bé? Ai đánh em bé?
Yên Vũ không kịp ngẫm nghĩ nữa, lại lâm vào mê man.
Lúc tỉnh lại, quần áo ướt dầm dề máu ở trên người đã được thay.
Nàng đang nằm trên giường mềm mại khô ráo, bên cạnh là Tuyên Thiệu với vành mắt hơi ửng đỏ, cách đó không xa là Tuyên phu nhân và Tuyên Cảnh đang ghé vào bên trên giường nhỏ.
Nàng nghe được Tuyên Cảnh thấp giọng hỏi Tuyên phu nhân: “Tổ mẫu, tại sao đệ đệ và muội muội lại cùng đi ra từ trong bụng của mẫu thân? Mà con là một mình đi ra?”
“Nàng đã tỉnh?” Tuyên Thiệu thấy nàng mở mắt liền khàn tiếng hỏi.
Yên Vũ gật đầu, nhìn về phía giường nhỏ. “Con vẫn khoẻ chứ?”
“Một trai một gái, con khoẻ, nàng cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu hay không?” Tuyên Thiệu khẩn trương hỏi.
Ánh mắt của hắn còn khẩn trương hơn so với lúc nàng sinh Tuyên Cảnh.
Yên Vũ lắc đầu. “Thiếp không sao, may là có chàng ở bên cạnh. Lúc sau nếu không phải chàng giúp thiếp, thiếp cũng không thể thuận lợi sinh con ra như vậy.”
Nàng nói, chỉ thấy Tuyên Thiệu hơi quay mặt đi. Khi hắn quay lại thì là vẻ mặt trịnh trọng. “Chúng ta đã có Cảnh nhi cùng hai đứa con hôm nay, sau này… sau này, ta không bao giờ để nàng sinh con nữa!”
Yên Vũ sững sờ. “Vì sao ạ?”
Mắt Tuyên Thiệu đỏ lên. “Ta không muốn… Không ngờ lại khiến cho nàng chịu khổ!”
Yên Vũ nghe vậy nhịn không được cười khẽ.
Tuyên phu nhân quay mặt lại nhìn bọn họ.
Tuyên Cảnh cũng đặt ngón trỏ ở ngoài miệng. “Xuỵt… đừng làm ồn đệ đệ, muội muội!”
Yên Vũ giơ tay lên cầm lấy tay của Tuyên Thiệu, khẽ nói: “Không khổ, thật sự, có thể sinh con cho chàng, thiếp rất vui, rất vui…”
Tuyên Thiệu bình tĩnh nhìn nàng, nhất thời cảm thấy nàng vĩ đại như vậy, một khuôn mặt tái nhợt thiếu sinh khí như vậy nhưng còn đẹp hơn vài phần so với ngày thường.
Bất chấp mẫu thân và con trai ở ngay bên cạnh, liền cúi đầu hôn lên trên trán mượt mà của nàng.
Yên Vũ đẩy hắn một cái. “Thiếp nghe thấy chàng nói ‘Đánh em bé’, ai đánh em bé?”
Chỉ thấy Tuyên Thiệu đỏ mặt một trận, ấp úng nói: “Không có gì, có lẽ là nàng nghe lầm rồi!”
Yên Vũ nhíu mày. “Thính lực của thiếp cũng sẽ nghe lầm sao?”
Tuyên Thiệu lúng túng một hồi, mới lên tiếng: “Là bà đỡ vỗ mông của em bé, vì để cho em bé khóc lên. Ta, ta không biết là phải như vậy…”
Yên Vũ cười gật đầu.
Nha hoàn đang bưng canh ích mẫu đã nấu xong đi tới. Tuyên Thiệu đút nàng ăn canh, rồi để nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Lúc Yên Vũ tỉnh lại lần nữa mới đứng dậy đi xem hai đứa con.
Hai con còn đang ngủ. Tỷ tỷ rõ ràng mập hơn đệ đệ một chút, cũng trắng hơn chút.
Đệ đệ lại có chút ốm yếu.
Hai đứa bé cũng không chắc nịch như Tuyên Cảnh vừa mới sinh ra hồi đó.
Vì lúc đầu chỉ chuẩn bị một bà vú, sau đó lại sinh đến hai đứa bé.
Lúc này Tuyên phu nhân liền sai người nhận thêm bà vú đã được chọn đến lúc trước.
Hai bà vú lần này Yên Vũ đều hết sức hài lòng. Hai bà vú từ hai thôn trang, trước đây cũng không có quen biết, chẳng biết sau này hai bà vú có thể chung đụng được hay không.
Những việc này cứ để sau này lại lưu ý.
Có kinh nghiệm chăm sóc Tuyên Cảnh, Yên Vũ làm mẹ lần nữa cuối cùng cũng thành thạo chút.
Nhưng lần này hai đứa bé lại có đãi ngộ khác với Tuyên Cảnh hồi đó. Tắm ba ngày của hai đứa bé, Tuyên gia vẫn không có làm lớn gì, nhưng có không ít quan viên phái người làm đến đây tặng quà mừng. Cũng tỏ ý là tiệc đầy tháng nhất định sẽ tới tham gia.
Tuy rằng Tuyên Thiệu vẫn là tiểu lại không có cấp bậc, phẩm trật gì ở trong nha môn, nhưng Hoàng đế lại bắt đầu dùng Tuyên Văn Bỉnh lần nữa, uỷ thác trọng trách, khiến cho các đại thần khứu giác nhạy bén đánh hơi được hướng gió khác.
Dĩ nhiên lập tức hành động.
Lần này, ngay cả Nhị hoàng tử ở trong cung cũng phái người đưa quà mừng tới Tuyên gia.
Cũng không biết là tự hắn nghĩ tới hay là sau lưng có người khác chỉ vẽ.
Tuyên Văn Bỉnh xuất chinh, lòng của Thái tử ổn định xuống.
Tuyên gia vẫn ủng hộ hắn, mặc dù bề mặt Tuyên Thiệu đã không còn đảm nhiệm chức vụ Thái phó, nhưng hai người bí mật liên hệ, còn muốn mật thiết hơn so với ngày xưa.
Bởi vì Tây Hạ tuỳ tiện xâm lấn, tình hình triều đình cũng thay đổi bất ngờ.
Mặc kệ tình hình trong triều như thế nào, trong nhà Tuyên Thiệu đều yên bình trước sau như một.
Tuyên phu nhân chăm sóc Tuyên Cảnh, đồng thời còn muốn chăm sóc cho hai em bé. Càng bận rộn nhưng cũng càng vui vẻ.
Hôm Yên Vũ sinh hạ em bé, Tuyên phu liền tự tay viết thư, kêu người giao cho Tuyên Văn Bỉnh.
Bởi vì Tuyên Văn Bỉnh đi gấp, lại vội vàng lên đường, cũng không biết người đưa tin có đuổi kịp hay không, hoặc là dọc đường trì hoãn hay không, mãi cho đến hai đứa bé đầy tháng cũng không có nhận được hồi âm của Tuyên Văn Bỉnh.
Hai đứa bé vẫn chưa có đặt tên, bảo là muốn chờ Tuyên Văn Bỉnh chiến thắng trở về sẽ đặt tên cho hai đứa.
Đám người hầu đều gọi là nhị tiểu công tử, tiểu tiểu thư. Gọi thuận miệng, ngược lại cũng không cảm thấy không được tự nhiên.