Tần đại tông chủ đối Tiêu đại hiệp luôn luôn nói mà có tín, cho dù là ở trên giường nói cũng như vậy. Cho nên, sau khi Tần đại tông chủ ăn uống no đủ, chí mãn ý đắc mà đồng thời xỉa răng,ba ngày sau, hắn liền mang Tiêu đại hiệp hạ Trầm Nguyệt sơn, hướng Tây Nam mà đi.
Ngày hè nóng bức, đi đường thật không thuận tiện. Cũng may hai người không gấp gáp, dọc đường đi du sơn ngoạn thủy, ma ma thặng thặng (đi chầm chậm), thẳng qua hơn một tháng, mới tới nơi. Hai người ở căn phòng ngoại thành của Tần Nguyệt Miên trụ lại, Tần Nguyệt Miên cũng không hề đề cập tới chuyện Tiêu gia.
Tiêu Di vốn nghĩ rằng, Tần Nguyệt Miên chỉ là muốn nghĩ cách an bài chu toàn, miễn cho chính mình gặp mặt những người không muốn gặp lại, hay hoặc là muốn đem Bát đệ Cửu đệ mời lại đây. Nào đâu biết rằng, qua bốn năm ngày, lại cũng không có nửa điểm động tĩnh, hai người giống như chỉ là đặc biệt đến nơi này du ngoạn, đem toàn bộ phong cảnh tú lệ chỗ này mà đi mấy lần.
Tiêu Di cuối cùng mất kiên nhẫn. Một ngày, hai người đi thuyền du hồ, thuyền hoa dưới sự điều khiển của người chèo thuyền chậm rãi xuôi theo bờ sông mà trôi đi. Tần Nguyệt Miên cùng Tiêu Di cùng nhau ngồi ở trong khoang thuyền, theo cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn quanh, thưởng thức mỹ cảnh ven bờ.
Tiêu Di xa xa trông thấy bờ bên kia hồ là tường cao sừng sững của tổ trạch Tiêu gia, tác động tâm tư, quay đầu nói: “Nguyệt Miên, chúng ta đến đây cũng đã một đoạn thời gian, lúc nào thì đi Tiêu gia?”
Nghe vậy, mỹ nhân đối diện đang mỉm cười bỗng nhiên lộ ra thần sắc khó xử: “Ách, này…”
Tiêu Di nhịn không được nhăn lại mi: “Sao vậy? Ngươi không muốn? Ngươi chính là đã đáp ứng ta.”
Tần Nguyệt Miên nhanh chóng tiến đến phía trước, cầm tay Tiêu Di: “Tiểu Di, ngươi không nên hiểu lầm. Ta không phải là không muốn, mà là không có biện pháp.”
Tiêu Di nghi hoặc nhìn một cái: “Sao lại không có biện pháp?”
Tần Nguyệt Miên nhìn Tiêu Di, bỗng thở dài, ở trên mặt hắn khẽ trộm hôn một cái, nói: “Ta nói không rõ ràng. Ngươi nếu nhất định phải đi, không bằng nhân lúc này, chúng ta bây giờ liền đi qua xem thế nào?”
Nói xong, hắn kêu người chèo thuyền vào, nói hắn thay đổi mũi thuyền, hướng bờ bên kia mà đi.
Thuyền đã sắp lại gần bờ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cách đó không xa dinh thự xa hoa của Tiêu gia chiếm diện tích đã mấy ngàn mẫu. Tiêu Di không đợi thuyền dừng ổn, liền khẩn cấp nhảy xuống, bước nhanh đi thẳng về phía trước. Bị Tần Nguyệt Miên vội vàng chạy nhanh vài bước, chạy lên trước, nắm lấy tay Tiêu Di.
Tiêu Di giãy ra, thấp giọng nói: “Không được, để người khác thấy không tốt.” Lại vội đi.
Tần Nguyệt Miên trong lòng lập tức có chút bất mãn, đối Tiêu gia lại oán niệm thâm sâu thêm một tầng. Thật sự là, Tiêu Di vẫn là vì Tiêu gia rời bỏ mình a… Bất mãn lại bất mãn, nhưng vẫn một tấc cũng không ngừng đuổi theo.
Tiêu Di đi đến đại môn rộng lớn của Tiêu gia, dừng bước, trong lòng có chút cảm khái. Y còn nhớ rõ chính mình năm đó lần đầu tiên đi qua cánh cửa này, vốn là nhiều mờ mịt lại sợ hãi, nhưng đã hạ quyết tâm, vĩnh viễn không phải rời khỏi nơi này. Ngay lúc đó, chính mình làm sao có thể nghĩ tới bản thân cuối cùng là sẽ rời đi, hơn nữa không hề cảm thấy hối hận. Đây cũng là bởi vì một người bên cạnh.
Y quay đầu lại nhìn Tần Nguyệt Miên, hỏi: “Ngươi ngày trước làm thế nào vào trong nhìn lén ta?”
Tần Nguyệt Miên sửng sốt, lập tức minh bạch ý tứ của y, lắc lắc đầu: “Không cần lén lút, ngươi trực tiếp gõ cửa đi vào thôi.”
Tiêu Di chần chờ nhìn hắn một cái, y biết Tần Nguyệt Miên luôn luôn đối người Tiêu gia phòng ngừa trốn tránh còn không kịp, sao vậy đột nhiên bây giờ liền đổi tính sao? Tiêu Di nói: “Nguyệt Miên, ngươi không sao chứ?”
Tần Nguyệt Miên cười cười: “Ta có thể có chuyện gì?”
Tiêu Di nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy được có chút cổ quái, nhưng cũng biết Tần Nguyệt Miên sẽ không hại y, thế là đưa tay nắm lấy vòng đồng nổi lên trên cửa, nhẹ nhàng gõ