Tần Nguyệt Miên tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Tiêu Di, chăm chú nhìn y: “Tiểu Di, ngươi thực sự chán ghét ta như vậy sao?”
Tiêu Di bỗng thấy hắn trở nên nghiêm túc, không khỏi có chút luống cuống, nghiêm mặt nói: “Tần thiếu chủ, ta vốn dĩ là rất tán thưởng ngươi, chỉ tiếc ta không thích nam nhân, không có khả năng tiếp nhận ngươi. Mà ngươi còn từng bước áp bách, dùng thủ đọa, khiến ta đới với ngươi phi thường thất vọng.”
Tần Nguyệt Miên thấy y nói thật sự nghiêm túc, biết đây đích thực là lời nói từ tâm của y, thế là hít sâu một hơi nói: “Ta biết ý tứ của ngươi.” Nói xong, không khỏi lộ ra ý buồn bã.
Tiêu Di thấy hắn thần sắc như vậy, hàng lông mi lại hơi buông xuống, thật có một loại cảm giác cô đơn khó có thể nói rõ, không nhịn được có chút mềm lòng. Nhưng y còn không đến nỗi vì sắc mà bị mê hoặc đến mức thần trí không rõ ràng. Ở vấn đề này, y vô luận thế nào cũng không thể thỏa hiệp.
Tần Nguyệt Miên thần tình ảm đạm đứng trước mặt Tiêu Di, im lặng không nói. Hắn từ trước đến nay, tuy còn trẻ nhưng rất thông minh, thiên tư (tư chất tự nhiên) lại cao, luôn luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hành sự toàn bộ đều dựa vào sự yêu thích của mình. Hắn thích Tiêu Di, thì sẽ đem y bắt đến bên người, tưởng dựa vào tài năng trí tuệ, Tiêu Di sao có thể không động tâm chứ? Hắn luôn không có qúa lo lắng, nhưng nếu như y thực sự không thích hắn, hắn nên giải quyết thế nào đây?
Tiêu Di thấy hắn sắc mặt càng ngày càng khó coi, nhưng cũng không giống muốn phát hỏa, trái lại như là đang chịu đựng đả kích sâu sắc. Tiêu Di gặp gỡ Tần Nguyệt Miên, hoặc hỉ hoặc nộ, đều là tràn đầy tự tin, phong lưu phóng khoáng, làm sao lại có thần sắc như vậy?
Tiêu Di vốn có quyết tâm muốn làm tất thảy mọi thứ khiến Tần Nguyệt Miên hết hy vọng, thế nhưng mắt thấy mục đích đã đạt được, lại mảy may không có cảm giác cao hứng, ngược lại, còn cảm thấy trong ngực nặng nề, phi thường áp lực.
Y vừa mới chuẩn bị nói chút điều giúp Tần Nguyệt Miên thoải mái, bỗng nhiên hắn lại mở miệng nói: “Ngươi nếu thực sự không muốn lưu lại Trầm Nguyệt sơn, ta cũng không cưỡng ép giữ lại.”
Tiêu Di sửng sốt, không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, liền nói: “Ngươi rốt cuộc quyết định để ta xuống núi sao?”
Tần Nguyệt Miên lại nói: “Thế nhưng, bảo ta cứ như vậy để ngươi rời khỏi đây, ta thực sự không cam lòng. Lẽ nào, chỉ vì ta là một nam nhân, thì ngay cả một cơ hội cũng không có sao?”
Tiêu Di nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Tần Nguyệt Miên ngẩng đầu, đối với y lộ ra một nụ cười. Dáng cười này, tuy rằng vẫn giống như mọi lần cũng đều là cảnh đẹp, nhưng Tiêu Di lại nhạy cảm cảm nhận được, hắn đã không có thần thái như trước kia. Tiêu Di trong lòng chợt đau xót, liền quay mặt đi.
Tần Nguyệt Miên thế nhưng lại cho rằng y ngay cả nhìn đều chẳng muốn liếc mắt nhìn hắn một cái, tâm trạng càng buồn bã, cắn răng nói: “Tiểu Di, ba tháng sau, ta chính thức tiếp nhận chức vị tông chủ Trầm Nguyệt tông. Vào hôm đó, ta mong muốn ngươi có thể bên ta. Ba tháng này, mời ngươi ở lại Trầm Nguyệt sơn. Sau nghi thức, nếu ngươi vẫn kiên quyết phải đi, ta nhất định không cưỡng ép lưu lại ngươi.”
Tiêu Di thở dài: “Tần thiếu chủ, ngươi sao phải khổ vậy chứ? Vô luận ta ở lại chỗ này bao lâu, cuối cùng vẫn là muốn đi.”
Tần Nguyệt Miên không thuận theo cũng không buông tha mà nói: “Tiểu Di, ngươi ngay cả chút yêu cầu ấy đều không thể đáp ứng ta sao?”
Tiêu Di nhìn hắn một chút, cuối cùng chống lại không được vẻ cầu khẩn trong đôi mắt xinh đẹp kia, than thở: “Mà thôi, mà thôi, chỉ cần ngươi nói mà giữ lời, ta có thể ở lại Trầm Nguyệt sơn du ngoạn. Chỉ mong ngươi đến lúc đó không nên tự nuốt lời hứa.”
Tần Nguyệt Miên thấy hắn đáp ứng, tức khắc hoan hỉ, nói: “Tiểu Di yên tâm, ta cho dù lừa gạt hết người trong thiên hạ, lại sao có thể lừa ngươi chứ?”
Tiêu Di thấy hắn lại bắt đầu hiện lên vẻ mặt hào hứng, nói cũng đáng ghét như trước đây, hơi nhíu nhíu mày. Bất quá, y nhưng không cảm thấy hối hận. Chỉ là nghĩ, chẳng qua là một lời chấp thuận, liền có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Tần Nguyệt Miên, như vậy thì ở tại chỗ này nghỉ ngơi ba tháng lại có vấn đề gì?