Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 40: Mưu Đồ Ở Trước
Ngô Đào chậm chạp gật đầu bảo:
“Nàng yên tâm, cuộc hẹn của chúng ta, ta quyết không quên đâu!” Lịch Chân Chân bảo:
“Ta tin chứ!” Ngô Đào đối mặt với Tạ Hiểu Phong, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói một tiếng nào bỏ đi mà không ngoái lại.
Tạ Hiểu Phong bảo:
“Tốt! Thắng là thắng, thua là thua. Môn hạ phái Điểm Thương quả là quân tử!” Lê Bình Tử bỗng nói:
“May quá ta chẳng phải là quân tử!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Không là quân tử thì có gì hay?” Lê Bình Tử bảo:
“Vì không là quân tử nên tuyệt không tranh xuất thủ!” Cánh tay độc nhất của gã loang loáng phát sáng, trên bộ mặt xấu xí lộ nụ cười giả trá, bảo:
“Người cuối cùng ra tay chẳng những lấy nhàn đợi nhọc mà lại còn nắm rõ được kiếm pháp của ngươi, cho dù chẳng giết được ngươi dưới lưỡi kiếm của mình thì ít nhất cũng tiếp được ba chiêu của ngươi!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Ngươi rõ ràng không phải là quân tử, ngươi là kẻ tiểu nhân hẳn hoi!” Bỗng chàng cười nói tiếp:
“Nhưng tiểu nhân thật còn hơn quân tử giả. Tiểu nhân thật còn dám nói thật!” Mai Trường Hoa bỗng cười nhạt bảo:
“Thế thì thiệt thòi nhất vẫn là loại người như ta đây!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Tại sao?” Mai Trường Hoa bảo:
“Ta không phải quân tử, cũng chẳng phải tiểu nhân; tuy chẳng tranh trước cũng chẳng muốn tụt lại sau!” Gã chầm chậm bước ra đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Lần này ngươi định mượn kiếm của ai đây?” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Của ngươi!” Đối với một số người mà nói, kiếm chẳng qua chỉ là cây kiếm là thứ dùng gang thép đúc nên, có thể phòng thân cũng có thể là vũ khí sắc bén để giết người. Nhưng đối với một số người khác ý nghĩa của cây kiếm lại hoàn toàn khác hẳn, vì họ đã đem cuộc sống của mình dâng hiến cho cây kiếm do đó cuộc sống của họ đã hòa cùng cây kiếm thành một thế.
Vì chỉ có kiếm mới đem lại thanh danh, của cải, vinh dự cho họ và cũng chỉ có kiếm mới đem lại cho họ sự nhục nhã và cái chết.
Kiếm còn người còn, kiếm mất người chết! Đối với họ, kiếm không chỉ là cây kiếm mà là người bạn duy nhất có thể tin cậy được. Bản thân cây kiếm cũng có sinh mệnh, có linh hồn. Nếu nói họ thà mất vợ mất con chứ không chịu mất kiếm cũng không phải là nói khuếch khoác quá lời, cũng không phải là quá đáng.
Ngô Đào là người như vậy. Gã cho rằng bất kỳ ở trong tình huống nào mà để mất kiếm thì đó là một tội lỗi không có phép nào có thể tha thứ, là một sự sỉ nhục không lấy gì gột rửa sạch vì vậy sau khi mất kiếm thì chẳng còn kiếm đâu mà ở lại.
Mai Trường Hoa cũng là người như vậy.
Thấy vết xe đỗ của Ngô Đào để mất kiếm nên Mai Trường Thanh đề phòng đặc biệt cẩn thận đối với cây kiếm của mình.
Giờ lại thấy Tạ Hiểu Phong đứng trước mặt bảo là sẽ mượn kiếm của mình thì Mai Trường Thanh cả cười, cười sặc sụa. Tay gã nắm chặt cán kiếm, gân xanh trên mu bàn tay vì dùng sức nắm quá chặt nên nỗi vồng cả lên. Chắc không ai có thể giằng được cây kiếm từ tay gã trừ phi tay gã bị chặt lìa! Gã nghĩ vậy.
Gã tuyệt đối tin ở mình, tuy vậy gã vẫn đề phòng Tạ Hiểu Phong.
Nhưng giờ gã vừa cười thì Tạ Hiểu Phong đã ra tay.
Không ai có thể tưởng tượng nỗi tốc độ đòn khi Tạ Hiểu Phong vừa ra tay mà cũng chẳng ai hình dung nỗi sự khéo léo và tài biến hóa của đòn này. Mục tiêu công kích của chàng không phải là kiếm của Mai Trường Hoa mà là đôi mắt gã.
Mai Trường Hoa né mình lùi lai sau và lật tay rút kiếm. Rút kiếm là một khâu cực trọng yếu trong kiếm thuật mà đệ tử phái Hoa Sơn xưa nay chưa từng coi thường.
Mai Trường Hoa rút kiếm ra tay còn nhanh hơn, ánh kiếm vừa lóe lên đã tới dưới sườn trái của Tạ Hiểu Phong rồi.
Ai ngờ chính trong thoáng chốc đó sườn của Mai Trường Hoa đã bị Tạ Hiểu Phong nhẹ nhàng nâng lên, toàn bộ cơ thể mất trọng tâm bị hất vọt đi như đằng vân giá vũ.
Đến khi gã dừng được ỗn định trọng tâm thì kiếm đã vào tay Tạ Hiểu Phong.
Đó chẳng phải kỳ tích cũng chẳng phải phép yêu ma mà là tuyệt kỹ thiên hạ vô song “Thân thiện hoán nhật đoạt kiếm thức” của Tam thiếu gia nhà họ Tạ (thức cướp kiếm trộm trời đỗi mặt trời). Xem ra thì thủ pháp Tạ Hiểu Phong dùng không mấy phức tạp nhưng chỉ cần chàng đưa ra dùng thì xưa nay chưa lần nào hụt.
Nụ cười của Mai Trường Hoa đông cứng lại trên mặt gã và ngưng kết thành một kiểu cười cực kỳ bí hiểm và quỷ quyệt.
Bỗng một tiếng rồng gầm vang lên dường như từ ngoài trời vẳng tới. Một đạo kiếm quang bay tới xoay tròn trên lưng chừng không và từ lưng chừng không đánh xuống nhoáng như điện chớp. Đó chính là kiếm pháp “Cửu Long Cửu thức” nỗi danh thiên hạ của phái Côn Luân. Kiếm như con thần long, người như đám mây sà ngang, lực đánh của nhát kiếm này thì không có đòn kiếm của môn phái nào so sánh bằng.
Nhưng tiếc thay đối tượng ra đòn của gã lại là Tạ Hiểu Phong. Kiếm của Tạ Hiểu Phong đánh ra như một cơn gió. Trong cơn gió, sức lực lớn mạnh đến đâu cũng bị cơn lốc làm cho mất tăm mất tích.
Đợi đến khi lực của nhát kiếm tiêu tan hết gã bèn thấy dường như có một cơn gió hây hẩy thỗi tới thân mình.
Gió tuy nhẹ nhưng lạnh thấu xương. Huyết dịch toàn thân gã như ngưng đọng lại, như đông cứng lại. Cả con người gã từ trên lưng chừng không nặng nề rơi bịch xuống đất.
Gió tắt.
Hơi thở của người ta cũng như bị ngừng. Chẳng biết kéo dài bao lâu, Âu Dương Vân Bằng mới thở dài than rằng:
“Quả nhiên là kiếm pháp thiên hạ vô song!” Chỉ có Lịch Chân Châu lạnh lùng nói đế vào:
“Chỉ tiếc là xuất thủ không chính, xét thân phận của Tam thiếu gia họ Tạ vốn không nên giành khéo như vậy!” Giản Truyền Học bỗng bật nói:
“Ông ấy vốn đang bị thương lại nằm trong vòng vây đánh của bẩy cao thủ các vị dĩ nhiên là phải chọn lối đánh nhanh thắng mau xuất kỳ chế thắng chứ!” Lịch Chân Châu hỏi:
“Ngươi cũng hiểu kiếm à?” Giản Truyền Học đáp:
“Tôi không hiểu kiếm nhưng hiểu đạo lý ở đời!” Gã bỗng thở dài rồi chậm rãi nói tiếp:
“Vốn ông ấy cũng có nhất định muốn thắng đâu, chỉ tiếc rằng ông ấy là Tạ Hiểu Phong nên còn sống một ngày là phải thắng chứ không thể thua được! Vì ông ấy không thể để danh tiếng của Thần kiếm sơn trang bị tiêu diệt bởi tay mình.
Lịch Chân Chân bỗng cười vang bảo:
“Có lý! Nói có lý lắm! Tam thiếu gia nhà họ Tạ vốn không thể thua được!” Giản Truyền Học bảo:
“Ông ấy không bại tức là nàng bại, nàng vui nỗi gì?” Lịch Chân Chân hỏi:
“Ngươi không hiểu ử” Giản Truyền Học đáp:
“Tôi không hiểu!” Lịch Chân Chân bảo:
“Thật không ngờ trên thế gian này lại vẫn còn kẻ không hiểu việc là ngươi!” Nét biểu hiện trên mặt của nàng ta cũng chẳng khác gì thời tiết tháng mưa dầm trời tạnh trời mưa khó mà biết được, nét cười vừa lộ đã lại sa sầm nét mặt bảo:
“Nếu quả tình ngươi không hiểu, làm sao ta phải nói ngươi hay?” Lê Bình Tử bỗng cao giọng bảo:
“Để ta bảo ngươi!” Mặt Lịch Chân Chân bỗng đỗi sắc, nàng nói tranh:
“Lời các ngươi đã nói ra có thừa nhận hay không đã?” Lê Bình Tử:
“Chúng ta đã nói thế nào? Ta quên từ lâu rồi!” Âu Dương Vân Bằng:
“Ta chưa quên!” Thái độ của chàng ta rất nghiêm túc và nặng nề:
“Chúng ta đã từng nói, trước khi thắng bại được phân rõ ràng tuyệt đối không được nói lộ bí mật trong này!” Lịch Chân Chân thở ra một hơi nhẹ nhõm:
“May mà chàng là người quân tử còn biết giữ lời ước hẹn, giữ được chữ tín!” Lê Bình Tử lạnh lùng:
“Gã là quân tử, gã cứ việc giữ điều hẹn giữ chữ tín. Còn ta là kẻ tiểu nhân, mà lời kẻ tiểu nhân nói ra đều coi như phát rắm mà thôi!” Tạ Hiểu Phong long lanh ánh mắt cười nhạt:
“Đánh rắm cũng là việc lớn của con người làm ra, ta đảm bảo với ngươi là không ai ngăn cản ngươi đâu!” Lê Bình Tử:
“Thế thì hay quá!” Một con mắt của gã lấp lánh sáng, tiếp đó gã bảo:
“Lần này chúng ta tới đây cùng ngươi cuộc kiếm đều do nàng ta tìm tới cả!” Tạ Hiểu Phong:
“Ta nghĩ tới rồi!” Lê Bình Tử:
“Nhưng ngươi tuyệt nhiên không nghĩ là chính nàng ta cũng đánh cuộc với chúng ta!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Cuộc thế nào?” Lê Bình Tử:
“Nàng ta cuộc sáu chúng ta đều không tiếp nỗi ba chiêu của ngươi!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Như thế là nàng thua ta và thắng các ngươi chứ gì?” Lê Bình Tử:
“Nàng thua chỉ một mình ngươi, nhưng thắng những sáu người chúng ta, nàng ta thắng gấp mấy lần thua!” Lịch Chân Chân lại cười duyên dáng:
“Kỳ thực các ngươi đều biết từ trước, việc thua thiệt đời nào ta chịu làm!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Nàng đánh cuộc với các ngươi thế nào?” Lê Bình Tử:
“Ngươi có biết Thiên Tôn không?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Ta biết!” Lê Bình Tử:
“Gần đây thế lực Thiên Tôn ngày càng bành trướng mạnh. Bẩy đại kiếm phái không thể nào ngồi mà nhìn được. Các bậc tiền bối thì đã đóng cửa không ra, các đệ tử đời của chúng ta quyết sẽ tụ hội ở Thái Sơn kết thành liên minh bẩy phái.” Tạ Hiểu Phong:
“Chủ ý ấy hay đấy!” Lê Bình Tử:
“Ngày nọ chúng ta đương nhiên cử ra một vị chủ trì liên minh.” Tạ Hiểu Phong:
“Nếu các ngươi thua nàng ta thì phải cử nàng ta làm chủ liên minh chứ gì!” Lê Bình Tử đáp:
“Không sai chút nào!” Lịch Chân Chân dịu giọng:
“Coi như các ngươi bầu ta làm minh chủ, có gì là không hay nào!” Lê Bình Tử:
“Chỉ có một điểm không hay!” Lịch Chân Chân hỏi:
“Điểm nào?” Lê Bình Tử đáp:
“Nàng quá thông minh, nếu chúng ta suy cử nàng làm minh chủ thì các liên minh ở Thái Sơn sợ lại hóa thành Thiên Tôn thứ hai!” Lịch Chân Chân:
“Bây giờ các phái Côn Luân, Hoa Sơn, Không Động, Điểm Thương trong chớp nhoáng đã bị thảm bại về tay Tam thiếu gia, lẽ nào người nắm vững sẽ chống lại được ba chiêu của chàng?” Lê Bình Tử:
“Ta không nắm chắc.” Nhưng gã cười nhạt nói tiếp:
“Chỉ vì không nắm vững nên đã coi cái điều ước hẹn này như phát rắm thôi!” Lịch Chân Chân thở dài:
“Thật ra ta vẫn biết ngươi là kẻ tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời, may mà những người khác lại không phải thế!” Âu Dương Vân Bằng chợt nói:
“Ta cũng thế!” Lịch Chân Chân giờ mới là giật mình, thất thanh:
“Ngươi! Ngươi cũng như gã?” Sắc mặt Âu Dương Vân Bằng nặng trĩu:
“Ta không thể không làm thế. Giang hồ không nên xuất hiện một Thiên Tôn thứ hai!”.
Chàng ta lặng lẽ bỏ đi tới cạnh Lê Bình Tử.
Lê Bình Tử cả cười vỗ vai Âu Dương Vân Bằng:
“Bây giờ tuy ngươi không được coi là vị quân tử chân chính nhưng thật sự trang nam tử chân chính!” Âu Dương Vân Bằng thở dài:
“Có khi ta vốn chẳng phải là quân tử!” Câu nói chưa dứt thì chàng ta đã ra tay đánh một khuỷu tay vào sườn Lê Bình Tử.
Tiếng xương sườn gẫy vụn vang lên, lưỡi kiếm sắc đã rút ra khỏi vỏ.
ánh kiếm lóe lên, máu tươi tóe ra bốn phía. Con mắt độc nhất của Lê Bình Tử lồi hẳn ra ngoài, trợn nhìn Âu Dương Vân Bằng. Đến giờ gã mới hiểu Âu Dương Vân Bằng và Lịch Chân Chân là cùng một phe. Và cũng đến giờ gã mới biết ai thực là tiểu nhân thực sự! Đầu mũi kiếm vẫn đang rỏ máu thành giọt.
Tần Độc Tú, Mai Trường Hoa, Điền Tại Long, mặt cả ba đều không còn sắc máu.
Âu Dương Vân Bằng lạnh lùng nhìn họ, ôn tồn:
“Âu Dương Vân Bằng tôi bình sinh căm nhất kẻ tiểu nhân nói chẳng giữ lời, chỉ hận không làm sao lần lượt giết hết bọn chúng dưới lưỡi kiếm của mình. Nếu các vị cho rằng tôi giết sai thì Bằng tôi chẳng ngại gì mà không chết để tạ tội!” Lịch Chân Chân dịu giọng:
“Họ đều biết chàng là vì người, họ tuyệt đối không nghĩ thế đâu!” Âu Dương Vân Bằng:
“Thắng là thắng, bại là bại. Các vị đều là quân tử, tuyệt đối chắc không đến nỗi nuốt lời bội tín!” Điền Tại Long bỗng cao giọng:
“Ta chẳng phải quân tử. Giờ đây ta chỉ cần nghe được một từ là cảm thấy nói phát buồn nôn ra!” Âu Dương Vân Bằng sa sầm mặt xuống:
“Như thế thì Điền huynh có ý tứ gì…” Điền Tại Long:
“ta chẳng có ý tứ gì hết, có điều việc ở Thái Sơn ta cũng nghĩ rồi, các ngươi tùy ý muốn cử ai làm minh chủ thì tùy, đều chẳng có liên hệ đến ta cả!” Tần Độc Tú:
“Ngươi không đi ta cũng đi!” Mai Trường Hoa:
“Ta càng không nên không đi!” Điền Tại Long tinh thần chấn động:
“Tốt! Chúng ta cùng đi, xem ai dám ngăn cản chúng tả” Ba người kề vai sải bước mà đi. Điền Tại Long đi giữa. Mai Trường Hoa, Tần Độc Tú một bên phải một bên trái bỗng cùng kẹp vai vào giữa. Đến khi họ lìa nhau ra thì hai bên cạnh sườn Điền Tại Long đã vọt máu tươi ra. Gã định rút kiếm nhưng kiếm chưa ra khỏi vỏ người đã ngã gục.
“Các ngươi độc thật!” Đó là câu nói cuối cùng, bốn chữ cuối cùng trong đời của gã.
Không một tiếng động. Rất lâu lặng lẽ không một tiếng động.
Mọi người đều nhìn Tạ Hiểu Phong, mỗi người đều chờ đón phản ứng của chàng.
Tạ Hiểu Phong đang nhìn cây kiếm trong tay. Đây là cây kiếm của Mai Trường Hoa. Mai Trường Hoa chợt bảo:
“Đây là cây kiếm tốt!” Tạ Hiểu Phong:
“Đúng là kiếm tốt!” Mai Trường Hoa:
“Cây kiếm này đời đời truyền lại ở núi Hoa Sơn đã được ba trăm năm. Xưa nay chưa từng lọt vào tay người ngoài bao giờ!” Tạ Hiểu Phong:
“Ta cũng tin như vậy!” Mai Trường Hoa:
“Nếu ông cho là vừa rồi tôi không nên giết Điền Tại Long thì chẳng ngại gì không dùng cây kiếm này giết tôi đi. Tôi có chết cũng không oán ông!” Tạ Hiểu Phong:
“Ngươi vốn đáng chết, ta càng đáng chết, vì chúng ta cùng nhìn lầm người!” Tạ Hiểu Phong khẽ rung mũi kiếm, chậm chạp ngẩng đầu:
“Bây giờ Ngô Đào phái Điểm Thương đã khí bại bỏ đi. Lê Bình Tử phái Hải Nam bị giết để bịt miệng, Điền Tại Long đã chết. Môn hạ phái Côn Luân nằm trong tay các ngươi, cuộc hội ở núi Thái Sơn đương nhiên là đất trời của các ngươi rồi!” Âu Dương Vân Bằng:
“Kết quả này vốn nằm trong kế hoạch của chúng tôi!” Tạ Hiểu Phong:
“Các ngươi sớm biết ta là người sắp chết rồi chứ?” Âu Dương Vân Bằng:
“Chúng tôi biết đích xác là ông chỉ còn sống có ba ngày nữa mà thôi!” Lịch Chân Chân thở dài:
“Tin tức trong giang hồ truyền đi cực nhanh huống hồ lại là tin tức về chàng?” Tạ Hiểu Phong:
“Đương nhiên các ngươi cũng thấy khi nẫy ta ra tay vết thương lại xé ra chứ!” Lịch Chân Chân:
“Dù chúng tôi không thấy, cũng đoán được!” Tạ Hiểu Phong:
“Vì thế các ngươi mới cho rằng con người như ta bây giờ sẽ hết lo quản việc người khác phải không?” Âu Dương Vân Bằng:
“Tuy vậy chúng tôi cũng đều tôn kính ông. Dù ông còn sống hay đã chết cũng vẫn giữ vẹn toàn được uy danh của Thần Kiếm sơn trang!” Lịch Chân Chân:
“ít ra thì chúng tôi cũng nhận là thua, thua dưới tay ông!” Tạ Hiểu Phong:
“ta biết. Riêng điểm này ta cũng cảm kích lắm, chỉ tiếc là các ngươi quên mất một điều.” Lịch Chân Chân hỏi:
“Điều gì?” Tạ Hiểu Phong:
“Đáng lẽ có ta ở đây, Điền Tại Long và Lê Bình Tử vốn không phải chết mới phải!” Lịch Chân Chân hỏi:
“Vì chàng cho rằng chàng có thể cứu được chúng chứ gì?” Tạ Hiểu Phong:
“không sai!” Lịch Chân Chân:
“Vì thế chàng định báo thù cho chúng chăng?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Cũng có thể không phải nghĩ là báo thù cho họ mà chẳng qua là cứu cho sự bình yên của lòng mình mà thôi!” Lịch Chân Chân:
“Tôi hiểu ý tứ của chàng, đằng nào chàng cũng chết thì chết dưới kiếm chúng tôi, chết cho lòng yên lý đúng, tự hỏi lòng mà không thẹn chứ gì!” Nàng ta khe khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Chỉ đáng tiếc là chàng có rất nhiều việc mà chưa được biết!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Hử?” Lịch Chân Chân:
“Chàng chỉ nhìn thấy vỏ ngoài của sự việc này mà thôi cứ phán đoán xem chân tướng bên trong, nghĩ gì thì chàng nghĩ không ra mà hỏi lại không hỏi!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Ta phải hỏi gì bây giờ?” Lịch Chân Chân:
“ít nhất thì chàng cũng hỏi lý do vì sao Lê Bình Tử và Điền Tại Long đáng chết chẳng hạn!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Họ đáng chết?” Lịch Chân Chân đáp:
“Đương nhiên đáng chết!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“tại sao?” Lịch Chân Chân đáp:
“Vì nếu họ không chết thì liên minh bẩy phái chúng tôi chẳng có cách nào thành lập nỗi!” Âu Dương Vân Bằng:
“Vì nếu họ không chết số người chết còn nhiều hơn!” Lịch Chân Chân:
“Lê Bình Tử tính tình giáo giở, là con người để thành việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!” Âu Dương Vân Bằng:
“Chúng tôi muốn thành đại sự không thể không hy sinh những con người như vậy được!” Lịch Chân Chân:
“Đối với cái chết của Bình Tử tôi cũng hơi có chút buồn, nhưng Điền Tại Long thì…” Tạ Hiểu Phong:
“Thì sao?” Lịch Chân Chân đáp:
“Vì gã vốn là gian tế!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Gian tế?” Lịch Chân Chân chỉ cười.
Nàng ta cười nhưng xem ra còn nghiêm túc hơn lúc không cười:
“Chắc chàng không hiểu gian tế là ý tứ gì hẳn! Gian tế là kẻ sẽ bán đứng người khác!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Thế gã bán đứng ai?” Lịch Chân Chân đáp:
“hắn bán đứng chúng tôi, hắn bán luôn cả hắn!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Chủ mua là ai?” Lịch Chân Chân đáp:
“Là Thiên Tôn! Dĩ nhiên là Thiên Tôn! Chàng phải nghĩ ra chỉ có Thiên Tôn mới đủ tư cách mua loại người như Điền Tại Long…” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Nàng có chứng cớ gì không?” Lịch Chân Chân:
“Chàng cần chứng cớ ử” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Ta cần chứ!” Lịch Chân Chân:
“Chứng cớ ở ngay đây này!” Lịch Chân Chân bỗng xoay mình chĩa một ngón tay ra. Ngón tay nàng ta thon nhỏ mềm đẹp nhưng bây giờ nhìn thì thấy giống một thanh kiếm, giống một mũi kim.
“Người này là chứng cớ!” Nàng ta trỏ vào đúng Giản Truyền Học. Giản Truyền Học tuy vẫn trấn tĩnh nhưng nét mặt hơi đỗi.
Lịch Chân Chân:
“Chàng là Tam thiếu gia nhà họ Tạ, chàng là kiếm khách thiên hạ vô song, đương nhiên chàng không thể là đồ ngu ngốc được!” Dĩ nhiên Tạ Hiểu Phong không thể thừa nhận mình là ngu ngốc.
Lịch Chân Chân:
“Thế sao chàng không thể tưởng tượng xem tại sao bọn tôi lại biết chàng sống nhiều nhất chỉ được ba ngày nữa?” Tạ Hiểu Phong bất tất phải nghĩ.
“Sự việc này sớm muộn gì thì người ta cũng biết, thiên hạ rồi sẽ biết cả!” “Nhưng người cho đến giờ được biết chưa phải là nhiều lắm!” “Có người nào hiểu rõ nhất vấn đề này?” “Người nào hiểu rõ nhất hai ngày này Tạ Hiểu Phong sẽ tới đây?” Tạ Hiểu Phong cười.