Yến Thập Tam

Chương 32: Chủ Tâm Đã Sẵn


Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 32: Chủ Tâm Đã Sẵn

Thiết Khai Thành cúi mình bảo:
“Khi cha tôi còn sống, vãn bối thường nghe lão nhân gia nói chuyện về Tạ đại hiệp một kiếm tung hoành thiên hạ vô song!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Kiếm pháp của ngươi cũng không kém.” Chàng thiếu niên bảo:
“Không dám!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Kiếm pháp mà giết được người là kiếm pháp hay!” Chàng thiếu niên bảo:
“Tuy nhiên vãn bối giết người không phải muốn giết người để lấy oai, càng không phải giết người vì khoái giết người!” Tạ Hiểu Phong:
“Thế ngươi giết người thông thường là vì gì?” Chàng thiếu niên lại nói:
“Vì tiên phụ lập ra tiêu cục vẫn dậy chúng vãn bối ai ai cũng phải nhớ sáu chữ.” Tạ Hiểu Phong:
“Sáu chữ?” Chàng thiếu niên đáp:
“Trách nhiệm. Kỷ luật. Vinh dự.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Hay! Quả nhiên là quanh minh lỗi lạc, đường đường chính chính. Chẳng trách không lạ sao tiêu cục Hồng Kỳ giữ uy danh hai mươi sáu năm nay không sụt.” Thiết Khai Thành khom lưng cảm tạ rồi nghiêm sắc mặt bảo:
“Tiên phụ thường dạy chúng tôi muốn lấy tiêu cục làm nghề nghiệp thì bất kỳ lúc nào cũng phải nhớ ghi sáu chữ kia nằm lòng nếu không thì còn khác gì với bọn trộm cướp!” Sắc mặt chàng ta đột nhiên nghiêm hẳn lại bảo:
“Vì vậy bất cứ ai vi phạm sáu chữ đó là giết không tha!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Hay cho giết không tha!” Thiết Khai Thành bảo:
“Trương Thực lơ là sơ hở làm hỏng chức trách giữ cờ, Hồ Phi tự thân trụy lạc, sai phạm tư cách vì vậy tuy họ là người cũ của tiên phụ cả nhưng vãn bối cũng không thể vì riêng tư mà quên phép chung.” Mắt chàng ta long sòng sọc nhìn uy hiếp Tạ Hiểu Phong, bảo:
“Thần kiếm sơn trang uy trấn thiên hạ đương nhiên cũng phải có gia pháp chứ ạ!” Tạ Hiểu Phong không nói thừa nhận nhưng không thể phủ nhận.
Thiết Khai Thành bảo:
“Bất kỳ môn quy gia pháp của mọi nhà phải chăng là đều không dung thứ con em đệ tử khinh nhờn đạo nghĩa giang hồ phá hoại quy củ võ lâm?” Mắt chàng ta sắc như dao, có khi còn sắc lẻm hơn cả mũi dao:
“Uống rượu gây rối, vô cớ gây sự chẳng những làm người bị thương còn xé cờ tiêu cục có quan hệ đến danh dự sinh mạng của tiêu cục như thế có thể gọi là phá hoại quy củ giang hồ hay không?” Câu trả lời của Tạ Hiểu Phong giản dị mà trực tiếp:
“Có chứ!” Trong ánh mắt Thiết Khai Thành lần thứ hai lộ vẻ kinh ngạc. Trên tay chàng ta đang cầm sẵn một cuộn thừng bện rất tốt đang sẵn sàng tròng vào cỗ “chú em”, Tạ Hiểu Phong tất nhiên phải biết rõ ý tứ của chàng ta, tại sao lại chẳng ngăn cản chứ! Bất kể ra sao, cơ hội này không thể bỏ lỡ được, Thiết Khai Thành lập tức truy hỏi:
“Không thèm để ý đến đạo nghĩa giang hồ, vô cớ phá hoại quy củ của giang hồ, loại người ấy phạm tội gì?” Tạ Hiểu Phong trả lời dứt khoát như dao chém đá:
“Tội chết!” Thiết Khai Thành ngậm miệng.
Giờ thì sợi thừng đã tròng vào cỗ “chú em” rồi, Thiết Khai Thành cũng hiểu rõ ý tứ của Tạ Hiểu Phong. Tính mạng của “chú em” rất nặng nhưng uy tín của Thần kiếm sơn trang còn nặng hơn nhiều, một khi trong hai điều trên chỉ được chọn có một, Tạ Hiểu Phong tất phải hy sinh “chú em”.
Giờ thì Trương Thực và Hồ Phi đều đã chịu tội mà chết, “chú em” đương nhiên phải chết chẳng thể tha! Các tiêu sư của Hồng Kỳ tiêu cục đều là các tay lão luyện giang hồ mắt như bó đuốc đương nhiên đều nhìn ra điểm đó, người nào người ấy tay đều lăm lăm dao kiếm sẵn sàng ùa lên.
Thiết Khai Thành bỗng vẫy tay bảo:
“Lui cả xuống, tất cả lui xuống!” Chẳng ai hiểu sao chàng ta lại làm như vậy nhưng cũng không ai dám làm trái lệnh.
Thiết Khai Thành lửng lơ bảo:
“Tội do Tạ đại hiệp định, có Tạ đại hiệp ở đây há phải dùng đến tay các ngươi ử” “Chú em” bỗng cao giọng bảo:
“Chẳng phải ai ra tay cả!” Gã nhìn Tạ Hiểu Phong đăm đăm rồi bỗng cười vang bảo:
“Tạ Hiểu Phong, quả nhiên không hỗ là Tạ Hiểu Phong! Quả nhiên đã săn sóc ta đến nơi đến chốn! Lòng ta thật vô cùng cảm kích đây!” Gã lại cười vang nhẩy từ nóc xe xuống xông vào đám đông, chỉ nghe “rắc” một tiếng tay tiêu sư bị bẻ gẫy còn cây kiếm đã lọt vào tay “chú em”. Không thèm nhìn Tạ Hiểu Phong lấy một lần gã đưa kiếm cứa vào cỗ mình.
Nét mặt trắng bệch của Tạ Hiểu Phong không lộ một chút tình cảm nào, toàn thân cơ hồ không hề nhúc nhích, nhưng mọi người chỉ nghe “cách” một tiếng rồi lại vang lên một tiếng “rắc”, trên tay “chú em” chỉ trơ lại mỗi cái cán kiếm. Lưỡi kiếm ba thước gẫy vụn trên không và có một vật tương tự theo lưỡi kiếm cùng rơi xuống đất, rõ rành rành là một hạt minh châu.

Chuỗi hạt châu trên tay Tạ Hiểu Phong lại bớt đi một hạt.
Trên tay “chú em” tuy vẫn cầm cán kiếm nhưng bị chấn dội mạnh quá phải lùi lại hai bước. Đứng phía sau gã là ba tiêu sư đã chực sẵn, hai cây đao và một cây kiếm như điện chớp đồng thời đánh ra.
Ba người này cùng vị tiêu sư bị gẫy tay chơi với nhau rất thân, cùng căm thù đối phương đã sẵn bây giờ lại nhân Tạ Hiểu Phong ra tay nên họ có ra tay cũng không coi như vi phạm lệnh của Tỗng tiêu đầu.
Ba người cùng lượt ra đòn.
Lại nghe đầu ngón tay Tạ Hiểu Phong “vèo” một tiếng, tiếp đó lại “cách” một tiếng, hai thanh đao một thanh kiếm đồng thời gẫy lìa, ba người cùng lúc bị chấn dội về phía sau năm bước đến cán đao cán kiếm cũng không cầm vững.
Thiết Khai Thành sa sầm nét mặt, lạnh lùng bảo:
“Lực đạo mới mạnh làm sao, công phu mới giỏi làm sao!” Tạ Hiểu Phong lặng im.
Thiết Khai Thành cười nhạt bảo:
“Võ công của Tạ đại hiệp cao cường người trong giang hồ ai ai cũng biết cả rồi Tạ đại hiệp có tín nghĩa hay không có tín nghĩa thì sợ người trong giang hồ không mấy ai được biết!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Ta có tín nghĩa hay không có tín nghĩa?” Thiết Khai Thành không trả lời mà hỏi lại:
“Vừa rồi ai định tội?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Tạ” Thiết Khai Thành lại hỏi:
“Định tội gì?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Tội chết!” Thiết Khai Thành hỏi vặn:
“Đã định gã tội chết sao còn ra tay cứu?” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Ta mới chỉ định tội một người, người có tội đâu phải là gã!” Thiết Khai Thành hỏi:
“Không phải gã thì là ai?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Là ta!” Lần thứ ba mắt Thiết Khai Thành lộ vẻ ngạc nhiên, bèn hỏi:
“Tại sao lại là đại hiệp?” Tạ Hiểu Phong đáp:
“Vì tất cả những chuyện coi thường đạo nghĩa giang hồ, phá hoại quy củ giang hồ đều do ta dạy gã làm” Mắt Tạ Hiểu Phong lại u uất một nỗi thống khỗ và buồn thương khó nói nên lời rồi chàng từ tốn nói tiếp:
“Nếu không phải ta thì gã đã chẳng làm những chuyện như vậy, ta nhận tội đáng chém chứ quyết không thể để gã vì ta mà chết!” Thiết Khai Thành đăm đăm nhìn Tạ Hiểu Phong, đôi mắt chàng ta dần dần nheo lại rồi bỗng ngửa mặt thở dài bảo:
“ở trên lầu Trạng Nguyên ngài chỉ dùng một cây tăm xỉa răng phá được kiếm pháp Võ Đang của Tào Hàn Ngọc, kiếm pháp của ngài cao cường quả thật đời nay có một không hai!” Đến lúc này “chú em” mới biết cuộc đấu trên lầu Trạng Nguyên ra sao, ai thắng ai bại.
Mặc dầu gã vẫn chưa nhìn lại Tạ Hiểu Phong lấy một lần nhưng trong lòng bỗng thấy hối hận, chỉ hận mình sao lại bỏ khi mà không ở lại để xem Tam thiếu gia dùng cây tăm phá kiếm thì uy phong biết chừng nào.
Thiết Khai Thành lại bảo:
“Lúc đó anh em họ Viên cũng thấy giá hai anh em họ có dùng “song kiếm hợp bích” (hai kiếm cùng đánh) cũng không phải là đối thủ của ngài vì thế mới thấy khó mà bỏ đi. Tại hạ hai mắt không mù dĩ nhiên đã trông thấy cả, nếu chẳng phải là việc vạn bất đắc dĩ thực tâm không hề muốn giao thủ cùng ngài.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Rất tốt!” Thiết Khai Thành bảo:
“Nhưng bây giờ ngài đã nói đến vậy, nghĩ rằng phải sẵn sàng một trận thắng bại sống chết về kiếm pháp vậy!” Chàng ta cười nhạt, nói tiếp:
“Đạo lý trong chốn giang hồ vốn chỉ được rõ ràng ở nơi lưỡi đao mũi kiếm, nếu không thế hà tất người ta phải học võ công làm gì! Người võ công cao minh vô lý cũng thành có lý chuyện ấy có đáng kể gì đâu!” Tạ Hiểu Phong đăm đăm nhìn chàng ta rất là lâu, bỗng thở dài bảo:
“Ngươi sai rồi!” Thiết Khai Thành hỏi:
“Sai ở chỗ nào?” Tạ Hiểu Phong bảo:

“Ta dù nhận tội đương nhiên đâu phải dùng đến ngươi ra taỵ” Thiết Khai Thành xưa nay vẫn tự phụ lại không hay để lộ vẻ mừng giận ra mặt bao giờ lần này trên mặt chàng ta không nén nỗi mà không để lộ vẻ kinh ngạc. Trên giang hồ, nhận tội thay kẻ khác chịu hình phạt cắm hai đao hai bên sườn thay cho bè bạn không phải là chàng ta chưa trông thấy nhưng bằng vào thân phận và võ công của Tạ Hiểu Phong tại sao lại chịu khỗ coi rẻ mạng sống của mình như vậy?
Tạ Hiểu Phong đã đi tới vỗ vào đầu “chú em” bảo:
“ở đây không còn việc gì với ngươi nữa, ngươi đi đi!” “Chú em” không nhúc nhích cũng không quay lại.
Tạ Hiểu Phong bảo:
“Ta xưa nay chưa săn sóc tốt cho ngươi, ngay từ khi còn bé ngươi đã phải chịu sự khinh khi, làm nhục đủ kiểu của người đời, ta chỉ mong ngươi cố làm người tốt, hai chữ “tửu, sắc” thì tốt nhất là…” Là gì, ở phía dưới, Tạ Hiểu Phong bảo sao “chú em” nghe không thấy.
Nhớ lại những gì đã gặp trong buỗi thiếu thời, nhớ lại “cô bé” ôm Tạ Hiểu Phong.
“Chú em” chỉ thấy trào lên niềm căm giận, đột nhiên quát to:
“Được! tôi đi đây! Đây là tự ông đi theo tôi, tôi vốn không có nợ nần gì ông đâu nhé!” Gã nói đi là đi, không hề ngoảnh lại. Không ai ngăn cản gã con mắt mọi người đều đỗ dồn cả vào Tạ Hiểu Phong.
Trời mưa to như trút, nước từ mái đầu ướt sũng của chàng ròng ròng đỗ xuống tràn qua cặp mắt, chẳng ai phân biệt rõ được đó là nước mưa hay nước mắt! Tạ Hiểu Phong đứng đó không nhúc nhích dường như giữa trời đất chỉ còn mỗi một mình chàng. Chẳng biết đã bao lâu chàng mới quay mình, đứng đối mặt với Thiết Khai Thành.
Thiết Khai Thành không hé răng mà cũng hà tất phải mở miệng. Đã có Tam thiếu gia nhà họ Tạ cúi đầu nhận tội, cả tiêu cục Hồng Kỳ từ trên xuống dưới còn ai nói gì được nữa?
Bỗng Tạ Hiểu Phong bật hỏi mấy câu rất kỳ quái:
“Nghe nói Thiết lão tiêu đầu mấy năm lại đây ít qua lại trên giang hồ, phải vì việc thân dậy dỗ ngươi không?” Thiết Khai Thành chậm chạp gật đầu, âm thầm đáp:
“Chẳng may lão nhân gia hai tháng trước đã từ trần.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Nhưng xét cho cùng ngươi cũng nên người rồi!” Thiết Khai Thành nói:
“Đó là nhờ sự dạy dỗ của lão nhân gia, vãn bối không lúc nào dám quên.” Tạ Hiểu Phong chậm chạp gật đầu lẩm bẩm:
“Rất hay, rất hay, rất haỵ..” Chàng nhắc đi nhắc lại hai chữ ấy không biết bao nhiêu lần, tiếng nói càng lâu càng thấp, đầu cũng cúi xuống càng lâu càng gục… Nhưng hai tay Tạ Hiểu Phong nắm lại rất chặt.
Đường phố dài dày đặc những người là người. Có người là thuộc hạ của tiêu cục Hồng Kỳ, có người không phải, ai nấy đều trông thấy rõ vị hiệp khách lừng tiếng thiên hạ vô song cõi lòng tràn ngập tự trách và hối hận đang sẵn sàng dùng máu mình để rửa cho sạch.
Đúng lúc ấy trong đám đông bỗng có người thét to:
“Tạ Hiểu Phong! Ông sai rồi! Đáng chết phải là Thiết Khai Thành chứ không phải ông, vì…” Nói tới đó tiếng thét bỗng ngừng ngang, dường như bị lưỡi khoái đao chém ngang vậy. Một người từ đám đông xông ra, hai mắt lồi ra trợn lên nhìn Thiết Khai Thành như muốn nói gì nhưng không nói được chữ nào thì người đã đỗ vật, sau lưng bị đâm sâu một lưỡi dao nhọn ngập lút tận cán.
Nhưng từ đám đông phía bên kia lại có một người khác nói tiếp thay người vừa rồi:
“Chỉ vì ngọn cờ lệnh của tiêu cục Hồng Kỳ đã bị vấy nhục từ trước không đáng một đồng kẽm mà…” Vừa tới đó tiếng nói cũng bị đốn ngang, lại một người nữa mình đầy máu chạy nhào ra và lại ngã lăn ra đất chết luôn.
Tuy vậy ở đời cũng có những người thật tình không sợ chết và cái chết không đe dọa nỗi họ! Bỗng ở mé Tây có người gào đến khản tiếng:
“Hắn bề ngoài vờ trung hậu, trong bụng thì gian trá, không thế thì Thiết lão tỗng tiêu đầu đã chẳng chết không rõ ràng, đã thế…” Người đó vừa gào to vừa chạy ra khỏi đám đông, nhoáng một cái ánh đao loáng lên xuyên vào họng anh ta.
Phía Bắc bỗng lại thấy có người gào tiếp:
“Đã thế ở mé sau thành Tây có nhà vàng chứa gái đẹp cũng là của hắn đã mua về.
Chỉ vì đám tang Thiết lão tiêu đầu vừa xong hắn sợ hiềm nghi nên mới ít tới đó và bị tên Hồ Phi thừa hư lẻn vào.” Người nói này rõ ràng võ công khá cao, tránh được hai lần ám toán rồi nhẩy lên mái nhà mà gào tiếp:
“Khi nẫy Hồ Phi sợ hắn giết người diệt khẩu nên mới không dám hé răng, thật không ngờ đã không nói ra mà cũng không tránh khỏi chết!” Gã này vừa nói vừa lùi lại phía sau, vừa nói xong chữ “chết” từ trên xống nhà có một đạo kiếm quang bay tới cắm phập vào phía sau lưng gã xuyên thẳng ra đằng họng máu phun như tưới, người này lộc cộc lăn từ trên nóc nhà xuống đất lăn ra giữa phố.
Cả đường phố dài như chết lặng.

Chỉ trong chốc lát đã có bốn người chết máu đẫm phố dài đủ khiến người ta bay hồn bạt vía huống hồ họ chết bi tráng như vậy, thê thảm như vậy.
Thiết Khai Thành thần sắc không thay đỗi lạnh lùng bảo:
“Thiết Nghĩa đâu?” Một tiêu sư cao to khỏe mạnh vượt đám đông chạy ra khom mình:
“Có tôi” Thiết Khai Thành bảo:
“Đi tra xét xem bốn người này do ai sai khiến dám đến đây đỗi trắng thay đen ngậm máu phun người?” Thiết Nghĩa nói:
“Vâng!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Nếu bọn họ ngậm máu phun người, hà tất ngươi phải giết người bịt miệng!” Thiết Khai Thành hỏi:
“Ông thấy người giết người là ai?” Tạ Hiểu Phong bỗng nhảy vọt lên, đi xuyên vào đám đông. Chỉ thấy chàng bốn lần nhô lên bốn lần hụp xuống là đã thấy bốn người từ đám đông bay vọt ra, “huỵch” một tiếng, nặng nề rơi bịch xuống giữa phố, cả bốn đều ăn mặc đỏm dáng, toàn là tiêu sư trong tiêu cục Hồng Kỳ.
Thần sắc Thiết Khai Thành vẫn không đỗi. Lại gọi:
“Thiết Nghĩa!” Thiết Nghĩa nói:
“Có!” Thiết Khai Thành bảo:
“Ngươi đi tra xét lai lịch bốn kẻ này, áo quần mặc trên mình chúng là từ đâu tới?” Bọn này mặc quần áo chẽn mình vốn chẳng phải là thứ kỳ lạ hiếm hoi gì, tiêu sư của tiêu cục Hồng Kỳ mặc được thì người khác mặc cũng được.
Thiết Nghĩa tuy miệng nói “Vâng” nhưng vẫn không động đậy.
Thiết Khai Thành hỏi:
“Sao ngươi còn chưa đỉ” Nét mặt Thiết Nghĩa bỗng lộ vẻ rất kỳ quái rỗi bỗng nghiến răng cao giọng bảo:
“Tôi không phải đi tra xét gì đâu vì các thứ áo quần này đều do tôi mua về cả. Đóa hoa bằng hạt châu Tạ đại hiệp cầm trong tay cũng là của tôi mua về!” Sắc mặt Thiết Khai Thành đột nhiên biến đỗi. Lẽ dĩ nhiên chàng ta biết đóa hoa hạt châu ở trên tay Tạ Hiểu Phong là từ đâu tới.
Dĩ nhiên Tạ Hiểu Phong càng rõ.
Đóa hoa hạt châu này chàng lấy ở trên đầu người đàn bà như con mèo và dùng để làm ám khí giết người.
Thiết Nghĩa lại nói rất to:
“Tỗng tiêu đầu đưa tôi ba trăm lạng bạc ngân phiếu bảo tôi đến cửa hàng Thiên Bảo mua bông hoa hạt châu này cùng một cái xuyến đeo tay còn thừa hơn hai chục lạng thưởng cho tôi.” “Đóa hoa hạt châu mua cho Thiết Khai Thành sao lại lên đầu người đàn bà như con mèo kiả” Tạ Hiểu Phong chợt túm Thiết Nghĩa lên như xách một người bằng giấy hàng mã tà tà bay xiên đi bốn trượng vọt lên nóc nhà.
Chỉ thấy gió rít vù vù rồi hơn chục làn sáng lạnh vèo vèo sạt qua dưới chân họ. Nếu Tạ Hiểu Phong không ra tay mau lẹ Thiết Nghĩa tất cũng đã bị giết người bịt miệng rồi.
Tuy vậy trên nóc nhà cũng chẳng phải chỗ an toàn. Tạ Hiểu Phong đứng chưa vững chân thì từ xống mái nhà có một làn ánh kiếm bay tới. Mà bay thẳng tới yết hầu Tạ Hiểu Phong.
Làn ánh kiếm như chiếc cầu vồng, như tấm lụa trắng vọt ra một lưỡi kiếm, đúng là do cao thủ không còn nghi ngờ gì nữa, mà cây kiếm sử dụng cũng là cây kiếm tốt.
Giờ đây người mà họ định giết không phải là Thiết Nghĩa mà là Tạ Hiểu Phong.
Tạ Hiểu Phong tay trái cắp người tay phải cầm đóa hoa hạt châu nhìn thấy thanh kiếm sắp thọc chạm yết hầu. Tay phải chàng đang cầm bông hoa hạt châu bèn nâng lên, đưa cán bông hoa đẩy chệch mũi kiếm. Chỉ nghe “chát” một tiếng, một viên trân châu bật ra bay vọt lên hai thước tiếp đó lại một viên trân châu nữa bật ra thế bay còn nhanh hơn và hai viên trân châu bay trên không chạm nhau, viên trân châu thứ nhất bay xiên sang trái đánh thẳng vào hàm phải gã áo đen sử kiếm.
Gã này nghiêng đầu né tránh, nhưng không ngờ hạt châu thứ hai lại rơi thẳng xuống đánh trúng vào huyệt Khúc Trì cánh tay cầm kiếm của gã. Khi cây trường kiếm của gã rơi xuống thì Tạ Hiểu Phong đã vọt đi xa rồi.
Mưa rơi dày như đan lưới, chỉ thoáng chốc chẳng thấy người lẫn bóng đâu nữa.
Người đứng đằng sau cầm ô che cho Thiết Khai Thành là một tiêu sư bỗng hạ giọng hỏi thật khẽ:
“Đuỗi hay không đuỗi?” Thiết Khai Thành lạnh lùng bảo:
“Đuỗi mà không kịp thì đuỗi làm gì!” Tiêu sư đó bảo:
“Chỉ sợ vấn đề này không giải thích rõ ràng thì khó thuyết phục mọi người!” Thiết Khai Thành cười nhạt bảo:
“Còn ai không phục, cứ giết không tha!” Trời mưa không ngớt, sắc trời tối lại.
Trong ngôi miếu thỗ địa nho nhỏ tối om và ẩm ướt, Thiết Nghĩa phục trên mặt đất không ngừng thở khò khè nôn mửa. Đến khi gã mở được miệng để nói thì gã lập tức kể ngay mọi chuyện gã đã biết. Gã kể:
“Trước đây hai tháng, một hôm sấm chớp đầy trời, mưa còn to hơn trận mưa hôm nay.
Hôm ấy lão tỗng tiêu đầu dường như có tâm sự gì đó nên khi ăn cơm lại uống hơn hai chén rượu rồi đi ngủ rất sớm. Ngày hôm sau tôi nghe tin lão nhân gia bị đột tử mà qua đời.

“Ông già uống rượu vào phát bệnh thì đâu phải chuyện gì quái lạ nhưng ngay tối hôm ấy nhân làm người trực ban ở sau viện tôi lại nghe tiếng người cãi nhau trong phòng lão tỗng tiêu đầu, trong đó có tiếng Thiết Khai Thành.
“Thiết Khai Thành là con nuôi của lão tỗng tiêu đầu nhưng đối với chàng ta lão tỗng tiêu đầu còn yêu quí hơn con đẻ còn gã dạo ấy vẫn rất tỏ vẻ hiếu thảo. Riêng ngày hôm ấy gã dám ngỗ ngược phạm thượng, tranh cãi với lão tỗng tiêu đầu là một điều rất là quái lạ.
“Huống hồ nguyên nhân lão tỗng tiêu đầu bị chết nếu thật sự chỉ vì uống rượu vào phát bệnh thì hôm ấy ở đó trước khi chết còn lấy sức đâu mà tranh cãi hăng thế! “Còn quái lạ hơn nữa là từ tối hôm ấy cho tới khi phát tang Thiết Khai Thành không cho phép người khác tới gần di thể của lão tỗng tiêu đầu đến thay áo quần cũng do Thiết Khai Thành tự mình làm lấy.
“Chính vì thế mọi người đều cho trong việc này tất có ẩn tình, chỉ có điều không ai dám nói ra mà thôi.” Nghe tới đó Tạ Hiểu Phong mới hỏi:
“Tối hôm ấy trực ở sau viện phải chăng là bốn người kiả” Thiết Nghĩa đáp ngay:
“Chính là họ đấy!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Thế còn phu nhân lão tỗng tiêu đầu đâu?” Thiết Nghĩa đáp:
“Hai ông bà già đã ngủ riêng phòng từ nhiều năm trước.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Còn những người khác không nghe thấy tiếng họ cãi nhau ử” Thiết Nghĩa bảo:
“Hôm ấy mưa gió sấm chớp rất to, trừ bốn người trực là có trách nhiệm mang trên mình không dám để sơ sảy nên mới biết còn những người khác đều có uống chút rượu nên đi ngủ sớm cả.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Sau khi sự việc xẩy ra trong tiêu cục tất nhiên phải có lời bàn ra tán vào, dĩ nhiên Thiết Khai Thành cũng phải nghe biết ít nhiều và dĩ nhiên gã cũng phải biết những lời xì xào đó từ đâu mà ra phải không?” Thiết Nghĩa đáp:
“Đương nhiên như vậy!” Tạ Hiểu Phong lại bảo:
“Đối với bốn người kia chẳng lẽ gã không có hành động gì sao?” Thiết Nghĩa bảo:
“Sự việc ấy không chứng cớ nếu gã bỗng dưng có hành động gì với mấy người ấy há chẳng phải “lạy ông tôi ở bụi này” khiến người ta nghi ư. Gã tuy tuỗi tác không nhiều nhưng tâm tư cực kỳ sâu sắc do đó không hề khinh suất làm bừa. Nhưng sau khi liệm xác được ba ngày, gã tìm lý do khác đuỗi cả bốn người ra khỏi tiêu cục.” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Gã tìm ra lý do gì?” Thiết Nghĩa bảo:
“Trong thời gian có tang, say rượu gây chuyện!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Có thật là có chuyện đó không?” Thiết Nghĩa đáp:
“Họ nhớ ơn lớn của lão tiêu đầu, trong lòng có oán ức mà khó nói ra nên có uống nhiều rượu một chút, kể cũng không oan lắm!” Tạ Hiểu Phong lại hỏi:
“Sao gã không vin vào duyên cớ đó giết béng đi bịt miệng?” Thiết Nghĩa bảo:
“Vì gã không muốn tự tay động thủ mà đợi khi họ ra khỏi tiêu cục rồi thì sai người ngầm đuỗi theo giết họ!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Người gã tìm là ai?” Thiết Nghĩa đáp:
“Là tôi!” Tạ Hiểu Phong hỏi:
“Ngươi không nỡ xuống tay chứ gì?” Thiết Nghĩa đáp:
“Tôi quả thực không nỡ, mà chỉ lấy bốn bộ quần áo thấm máu đem về dâng nộp.” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Gã sai ngươi đi mua hoa hạt châu đưa cho nhân tình rồi lại sai ngươi đi giết người bịt miệng, đương nhiên gã đã coi ngươi là kẻ gan ruột thân tín chứ!” Thiết Nghĩa bảo:
“Tôi vốn là thư đồng của gã từ nhỏ, đã cùng gã lớn khôn lên, có điều…” Mặt gã méo xệch đi nói tiếp:
“… Có điều gã tỗng tiêu đầu một đời nghĩa hiệp đãi Thiết Khai Thành không bạc… tôi… tôi thực không nỡ để lão gia nhân bị oan chìm đáy biển. Vốn tôi cũng chẳng dám phản lại Thiết Khai Thành đâu nhưng mắt trông thấy bốn người họ chết thảm thiết bi tráng như thế, nên tôi… tôi… quả thật…” Giọng gã nghẹn ngào. Bỗng gã quỳ phục xuống “cộc! cộc! cộc!” dập đầu ba cái vang lên thành tiếng mà bảo:
“Hôm nay, bốn người họ đã dám đứng lên vạch tội Thiết Khai Thành cũng là vì họ đã thấy Tạ đại hiệp, được biết Tạ đại hiệp quyết sẽ không để họ bị chết dấm chết dúi một cách oan khuất như vậy. Chỉ mong Tạ đại hiệp trượng nghĩa ra tay… tôi… tôi… có chết cũng không dám tiếc!” Thiết Nghĩa dập đầu xuống đất máu chảy đầy mặt. Bỗng gã rút trong cán roi ra một mũi dao nhọn, xoay tay đâm thẳng vào tim mình.
Nhưng chỉ chớp mắt cây đao đã lọt vào tay Tạ Hiểu Phong.
Tạ Hiểu Phong đăm đăm nhìn gã rồi bảo:
“Cho dù ta có đáp ứng lời ngươi hay không thì ngươi cũng không thể chết được.” Thiết Nghĩa bảo:
“Tôi… tôi… chỉ sợ Tạ đại hiệp không tin được lời tôi nên đành lấy cái chết để làm sáng tỏ tấm lòng mình mà thôi!” Tạ Hiểu Phong bảo:
“Ta tin lời ngươi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.