Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 15: Việc Đời Bất Thường
Xác của Đầu Sắt đã được thu về. Nước bài cuối cùng trong đời đạt “Chí Tôn Bảo”
của gã vẫn đặt trên bàn.
Trúc Diệp Thanh ngồi bên bàn dùng tay khe khẽ gõ trên mấy lá bài rồi mỉm cười
bảo: “Nghe nói trong đời người đạt nước bài “Chí Tôn Bảo” này vạn người chỉ có
một lần cơ hội, ý tứ muốn nói là hàng ngày cho ngươi đỗ bài cửu đến đều trong
năm mươi năm thì cơ hội đạt nước bài này có nhiều cũng không quá ba chục lần.”
Gã đâu phải nói một mình vì gã biết A Cát đang đi từ trong ra và đang lặng lẽ nhìn
gã.
Trúc Diệp Thanh mỉm cười lại nói:
“Vì thế bất kỳ ai đỗ được nước bài này thì vận khí của người ấy sẽ rất hay!”
A Cát nói ngay:
“Thế mà người tối qua đỗ được nước bài này vận khí lại chẳng ra gì!”
Trúc Diệp Thanh thở dài bảo:
“Đó cũng là điều tôi định nói việc đời thật bất thường, đời người thật vô thường,
liệu ai có thể giữ mãi được vận may cho mình!”
Gã ngẩng đầu đăm đăm nhìn A Cát rồi ôn tồn bảo:
“Vì vậy người ta hễ có thời cơ thì phải nắm chắc ngay lấy, chớ nên bõ lỡ!”
A Cát hỏi:
“Ngươi muốn nói gì?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Tôi muốn bảo là thời vận của các hạ đã tới!”
A Cát hỏi:
“Thời vận nào?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Người đời bôn ba vất vả cả một đời cốt để tìm kiếm cái gì? Chẳng qua chỉ có hai
chữ “danh, lợi” mà thôi!”.
Gã mỉm cười nói tiếp:
“Hiện giờ các hạ đang có cơ hội, một cơ hội đáng mừng, đáng vui.”
A Cát đăm đăm nhìn Trúc Diệp Thanh, nhưng cũng chẳng khác gì nhìn vào một
bức tường, bỗng chàng hỏi:
“Ngươi là Trúc Diệp Thanh?”
Trúc Diệp Thanh vẫn mỉm cười bảo:
“Tôi họ Diệp, tên là Diệp Thanh Trúc, nhưng mọi người lại ưa gọi là Trúc Diệp
Thanh.”
Gã vẫn mỉm cười, nụ cười hơi có vẻ kỳ quái.
A Cát bảo:
“Phải chăng là Lão Chủ Lớn phái ngươi tới?”
Trúc Diệp Thanh thừa nhận.
A Cát bảo:
“Thế thì ta phải cho ngươi biết một điều!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Điều gì vậy?”
A Cát nói:
“Một con người suốt đời vẫy vùng phấn đấu có khi lại chẳng vì hai chữ “danh lợi”
như ngươi nói đâu!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Ngoài hai chữ đó ra hỏi còn chữ gì nữa?”
A Cát bảo:
“Cũng hai chữ: “Lý tưởng”!”
Trúc Diệp Thanh nói:
“Lý tưởng”?
Quả thật gã không hiểu rõ ý tứ của hai chữ này:
“Thật sự chàng muốn thế nào ?”
A Cát bảo:
“Ta muốn mọi người đều được tự do sống những ngày như mình mong ước !”
Chàng biết ý nghĩa câu này, Trúc Diệp Thanh chắc là không hiểu nỗi, bèn giải
thích: “Tuy có một số kẻ bán rẻ thân mình nhưng cũng có những người nguyện ý
chịu nghèo khỗ, vì họ thấy tâm hồn yên ỗn nên có chịu khỗ một chút cũng chẳng
quan hệ gì !”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Thật có loại người ấy ư?”
A Cát bảo:
“Ta có rất nhiều bè bạn đều là loại người ấy, lại còn vô vàn người khác nữa cũng
như vậy. Chỉ đáng tiếc là các ngươi không chịu để họ tự sống cuộc đời của mình vì
vậy…”
Trúc Diệp Thanh hỏi ngay:
“Vì vậy thế nào?”
A Cát đáp:
“Vì vậy các ngươi muốn ta đi thì chỉ có một điều kiện…”
Trúc Diệp Thanh lại hỏi ngay:
“Điều kiện thế nào?”
A Cát đáp:
“Chỉ cần các ngươi buông tha những người ấy thì ta cũng buông tha các ngươi, chỉ
cần Lão Chủ Lớn tự miệng nói lời đáp ứng yêu cầu của ta, không ép buộc bất cứ ai
làm bất cứ chuyện gì nữa thì ta lập tức đi ngay!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Chàng muốn Ông Chủ Lớn tận mặt nói lên điều đó ?”
A Cát đáp:
“Nhất định thế!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Mười vạn lạng bạc có thể thay đỗi được điều kiện này không?”
A Cát đáp gọn:
“Không được!”
Trúc Diệp Thanh ngẫm nghĩ rồi từ tốn bảo:
“Chàng thật có ý muốn gặp Ông Chủ Lớn?”
A Cát bảo:
“Hôm nay ta có ý muốn gặp lão ta!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Gặp ở đâu?”
A Cát đáp:
“Tùy lão!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“ở chỗ mụ Cả Hàn được không?”
A Cát đáp:
“Được!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Gặp vào giờ ăn cơm tối được không?”
A Cát đáp:
“Được!”
Trúc Diệp Thanh đứng dậy chuẩn bị đi bỗng y lại mỉm cười bảo:
“Tôi quên chưa hỏi quý tính đại danh của chàng!”
A Cát đáp gọn:
“Ta là A Cát, A Cát vô dụng!”
Trúc Diệp Thanh không hỏi thêm chỉ quày quả bỏ đi ngay.
Nhìn theo Trúc Diệp Thanh bỏ đi rồi quay lại nhìn nhóm bài “Chí Tôn Bảo”, A Cát
trầm ngâm rất lâu. Chàng đang ngẫm nghĩ về lời Trúc Diệp Thanh nói khi nãy:
“… Người ta hễ có thời cơ thì phải nắm chắc ngay lấy, chớ nên bõ lỡ.”
Cơ hội bọn chúng dành cho chàng là cơ hội gì đây?
Chàng không nghĩ nữa vì chàng chợt nghĩ đến một việc đáng sợ: quả nhân khi
chàng xông vào trong phòng ngủ thì đúng là Kim Lan Hoa đã mất tích!
***
Lão Chủ Lớn ngồi chễm chệ trên cái ghế bành to rộng thoải mái của lão đăm đăm
nhìn Trúc Diệp Thanh đứng trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy có chút xin lỗi
ngầm. Con người này đã làm việc cho lão 6 năm nay, làm việc cực kỳ vất vả so với
bất kỳ ai mà hưởng thụ lại quá ít so với bất kỳ ai!
Giờ đây gã suốt đêm không chợp mắt, cơm nước chẳng kịp đút miệng mà không hề
để lộ ra một chút vẻ gì là mệt nhọc uể oải, cứ như được làm việc cho ông chủ đã là
vinh dự và là niềm động viên lớn nhất đối với gã vậy!
“Những người trung thành vô hạn thế này bây giờ ngày càng hiếm gặp!”
Lão Chủ Lớn ngầm thở dài trong lòng rồi mới hỏi:
“Ngươi gặp A Cát rồi à?”
Trúc Diệp Thanh gật đầu bảo:
“Con người này đúng như cây đao đã rút ra khỏi vỏ mà lại là cây khoái đao!”
Lão Chủ Lớn nói:
“Ngươi đã mua được nó về chưa?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Hiện giờ thì chưa!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Phải chăng gã đòi giá tiền quá cao?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Tôi đã mang theo mười vạn lạng ngân phiếu nhưng vừa gặp gã thì biết ngay là có
mang theo gấp mười cũng chẳng làm gì!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Tại sao?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Khi tôi đến nơi trên bàn vẫn chất đầy bạc lượng mà gã không hề mó tới, thậm chí
còn không cả thèm liếc qua!”
Gã bỗ sung thêm:
“Gã nghèo đến độ cơm chẳng có mà ăn mà không thèm liếc mắt vào đống bạc lớn
như thế, qua đó có thể thấy, cái mà gã cần không phải chỉ bằng ấy!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Thế gã cần gì?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Gã đòi có mỗi một điều kiện là bảo chúng ta để mọi người được sống tự do qua
ngày như họ muốn!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Thế là ý làm sao?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“ý tứ gã muốn bảo chúng ta hãy buông tay, tất cả các vụ làm ăn của chúng ta phải
dừng!”
Lão Chủ Lớn sầm mặt.
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Gã còn muốn gặp mặt ông chủ, tự ông chủ đáp ứng điều kiện của gã”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Thế ngươi bảo sao?”
Trúc Diệp Thanh nói:
“Tôi đã thay mặt ông chủ ước hẹn với gã tối nay gặp gỡ ở chỗ nhà mụ Cả Hàn!”
Trong mắt Lão Chủ Lớn lộ sắc giận, lão lạnh lùng bảo:
“Ngươi biến đỗi thành thay ta giải quyết mọi việc từ bao giờ vậy?”
Trúc Diệp Thanh gục đầu bảo:
“Làm gì có ai dám làm chủ mọi việc thay ông chủ!”
Lão Chủ Lớn buông sõng:
“Còn ngươi?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Tôi chẳng qua chỉ thay ông chủ thắt một cái thòng lọng để nó tự chui đầu vào
thôi!”
Lão Chủ Lớn đỗi tư thế ngồi, thần sắc trên mặt cũng ôn hòa đi nhiều.
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Khi tôi đàm phán với gã ở nhà ngoài thì bỗng phát hiện một sự lạ!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Sự gì?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Tôi phát hiện ra cô ba nhà Đầu Sắt cứ lấp ló nhìn trộm đằng sau khe cửa mà toàn
chăm chăm nhìn vào gã, tỏ vẻ rất bối rối rất lo lắng cho gã.”
Bàn tay Lão Chủ Lớn nắm chặt lại, lão bảo:
“Thế con đàn bà ấy Đầu Sắt mang ở đâu về?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Người đàn bà này tên là Kim Lan Hoa vốn là danh kỹ nỗi tiếng cả một giải Hoài
Dương. Rất nhiều người nỗi tiếng trên chốn giang hồ đã từng làm khách vào màn
của nàng này!”
Mắt Lão Chủ Lớn chợt lóe sáng, lão bảo:
“Ngươi cho rằng con này nhận được ra gã A Cát vô dụng đó ư?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Không chỉ nhận ra mà còn là quen thân đã lâu!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Như thế thị nhất định biết lai lịch của A Cát hử?”
Trúc Diệp Thanh khẳng định:
“Nhất định!”
Lão Chủ Lớn nhìn Trúc Diệp Thanh bảo:
“Hiện nay đương nhiên là thị không còn ở nơi gã A Cát chứ?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Dĩ nhiên là không rồi!”
Lão Chủ Lớn hài lòng thở ra một hơi dài bảo:
“Thị ở đâu?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“ở ngoài kia, cùng anh em nhà Miêu Tử ở một chỗ.”
Lão Chủ Lớn mắt càng sáng lên bảo:
“Ngươi làm sao mà tìm ra bọn chúng?”
Trúc Diệp Thanh trả lời:
“Tôi cho tìm những nơi chúng có thể ẩn nấp được khắp trong toàn thành nhưng vẫn
tìm không ra…”
Lão Chủ Lớn lay động ánh mắt:
“Vì vậy ngươi tìm ở nơi ít khả năng trốn nhất chứ gì?”
Mắt Trúc Diệp Thanh lộ vẻ cung kính và khâm phục, đáp:
“Những gì tôi nghĩ ra dĩ nhiên đều nằm trong sự tính toán của ông chủ cả rồi…”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Thế ngươi tìm bọn chúng ở đâu ra?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Hai tên tôi sai đi nghe ngóng có một đứa tên là Đại Ngưu, tuy tinh ranh nhưng lại
nhát gan và là thằng đàn ông rất lo lắng cho gia đình, tiền kiếm được phần lớn đều
vác về nhà…”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Vì vậy ngươi mới nghĩ A Cát rất có khả năng lợi dụng điểm này để bắt chẹt Đại
Ngưu đem Miêu Tử và con em nó giấu trong nhà chứ gì!”
Trúc Diệp Thanh nói:
“Tôi chỉ nghĩ đến chuyện hai con người lớn tướng còn sống sờ sờ ra đó làm sao lại
có thể bỗng không mất tăm mất tích cho được!”
Lão Chủ Lớn mỉm cười bảo:
“Ngón này gã A Cát chơi cũng rất thông minh, chỉ đáng tiếc gã không ngờ ở chỗ ta
lại có người còn thông minh hơn gã!”
Thái độ của Trúc Diệp Thanh càng cung kính hơn nữa, đầu càng cúi gục mà bảo:
“Giờ đây trước hết chúng ta chỉ cần moi ở miệng Kim Lan Hoa ra lai lịch của gã
rồi dùng tên Miêu Tử và em gái gã làm mồi câu nhử, há lại sợ gã chẳng ngoan
ngoãn đút đầu vào thòng lọng của ta ư!”
Lão Chủ Lớn cười càng hí hởn bảo:
“Thế thì hay quá!”
Trúc Diệp Thanh lại bảo:
“Nhưng chỉ sợ Kim Lan Hoa không chịu nói thực thôi!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Thị chẳng phải là con điếm ư?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Phải!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ngươi đã từng thấy một con điếm chung tình bao giờ chưa?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Chưa ạ!”
Lão Chủ Lớn cũng bảo:
“Ta cũng chưa!”
Tấm trải giường trắng như tuyết, sạch tinh, vẫn còn mang mùi hương của Kim Lan
Hoa. A Cát xé tấm khăn trải giường ra thành từng giải vải quấn chặt quanh những
vết thương trên mình. A Cát thừa biết Lão Chủ Lớn không đời nào chịu chấp nhận
điều kiện của chàng đề ra và chàng cũng thừa hiểu đêm nay tất phải xẩy ra một
trường ác chiến.
Tuy vậy chàng chẳng bận tâm đến những chuyện đó nhưng chàng không thể không
nghĩ đến Kim Lan Hoa.
“Nhất định thiếp nghe lời chàng, thà chết chứ tuyệt không bao giờ làm lộ bí mật
của chàng!”
Ngấn lệ của cô đọng trên mặt chàng tuy đã khô nhưng giọng nói của cô dường như
vẫn phảng phất bên tai chàng. Những lời ấy liệu chàng có thể tin được không? Một
con người ngay bản thân mình còn đem bán liệu có ai dám tin người ấy thà chết
chứ không chịu bán người khác?
A Cát dùng sức buộc nút những giải vải quấn quanh mình lại. Trong lòng chàng
cũng có nhiều nút buộc, ngàn vạn nút buộc, toàn những nút không cởi ra được vì
chàng đâu phải là người từ trên trời rơi xuống nên dĩ nhiên chàng cũng phải có quá
khứ của mình. Trong một số những ngày đã trôi qua ấy chàng từng trải qua đau
thương, trải qua vui sướng và có cả đàn bà. Xưa nay chàng chưa bao giờ tín nhiệm
một người phụ nữ nào. Trong mắt chàng, đàn bà đều như con mèo ngoan ngoãn
luồn vào lòng chàng. Khi chàng chán ghét thì chàng vứt bỏ họ như vứt bỏ rác cưởi.
Về điểm này xưa nay chàng không hề giấu giếm và cũng không hề áy náy vì chàng
toàn cho rằng trời sinh ra chàng để được hưởng sự sủng ái của phụ nữ.
Nếu có phụ nữ nào yêu chàng, yêu chàng đến chết, yêu đến nỗi hận không chết
trong lòng chàng thì chàng lại cho rằng đáng đời người đàn bà ấy.
Vì vậy bây giờ Kim Lan Hoa có bán đứng chàng thì chàng cũng sẽ cho rằng đáng
đời mình. Chàng chẳng cần bận tâm một chút nào. Vì chàng đã sẵn sàng liều mình
rồi mà!
Một con người, một mạng sống, bất kể mạng sống ra sao chỉ cần người ấy sẵn sàng
liều mạng rồi thì còn có gì đáng phải bận tâm?
“Có thật chàng không hề để ý không?”
“Trong lòng chàng có nỗi đau ẩn giấu nào đó không thể nói lộ ra với ai hay
không?”
“Có phải chàng từng đã bị vết thương nào đó không thể nào bao giờ chữa lành
không?”
Ai hay những nỗi niềm trên?
Ngay đến bản thân chàng tựa hồ đã quên lãng cả.
Hoặc giả chàng đang toàn tâm toàn ý hy vọng mình có thể lãng quên thì cũng liệu
có ai hay?
***
Bên bàn có ba người ngồi. Lão Chủ Lớn, Trúc Diệp Thanh và Kim Lan Hoa
Lão Chủ Lớn không hề mở miệng.
Chưa đến lúc cần thiết, lão đâu cần ra lời. Có người nói thay những điều lão định
nói thì hà tất lão phải nói?
Bao giờ mở lời trước lại chẳng là Trúc Diệp Thanh.
Giọng gã nói rất ôn tồn dịu dàng:
“Đây là hạt trân châu tốt nhất. Người đàn bà đẹp đeo nó lên mình dĩ nhiên chỉ có
càng đẹp thêm, người phụ nữ dù không đẹp mà đeo vào thì cũng sẽ có nhiều đàn
ông cảm thấy sao họ lại đột ngột biến thành đẹp như thế!”
Kim Lan Hoa bảo:
“Tôi biết rồi!”
Trúc Diệp Thanh lại nói:
“Cô đã là người đàn bà đẹp lắm rồi, nhưng người đàn bà nào rồi chẳng có lúc già!”
Kim Lan Hoa bảo:
“Tôi biết rồi!”
Trúc Diệp Thanh lại nói:
“Người đàn bà nào mà chẳng cần đàn ông nhưng có lúc cô sẽ phát hiện ra là trân
châu hóa ra có khi quan trọng hơn nhiều so với đàn ông.”
Kim Lan Hoa lại bảo:
“Tôi biết rồi!”
Trúc Diệp Thanh vỗ nhè nhẹ vào vỏ cây đao bảo:
“Đây là cây đao có thể giết người!”
Kim Lan Hoa bảo:
“Tôi biết rồi!”
Trúc Diệp Thanh nói tiếp:
“Bất kể người đàn bà có đẹp đến đâu nếu bị đao này đâm cho một nhát vào tim thì
trân châu cũng chẳng dùng để làm gì!”
Kim Lan Hoa bảo:
“Tôi biết rồi!”
Trúc Diệp Thanh bỗng hỏi:
“Thế cô muốn bị đâm một dao hay muốn được trân châu?”
Kim Lan Hoa bảo:
“Trân châu chứ!”
Trúc Diệp Thanh đăm đăm nhìn Kim Lan Hoa rất lâu rồi mới từ tốn hỏi:
“Cô có biết tên A Cát vô dụng đó họ gì không? Gã từ đâu tới?”
Kim Lan Hoa bảo:
“Tôi không biết!”
Trúc Diệp Thanh cười. Cùng lúc nụ cười của gã bắt đầu thì cây đao đã nằm gọn
trong tay gã. ánh dao bóng lên hớt ngay tai trái của Kim Lan Hoa.
Nhát dao này không phải là nhát dao hù họa, Trúc Diệp Thanh biết là chỉ khi máu
đỏ rỏ giọt tí tách thì sự thực ấy mới thật sự làm người ta khiếp sợ.
Kim Lan Hoa vì sợ quá mà toàn thân co rúm lại. Nàng đã nhìn thấy máu của mình,
nhìn thấy nửa cái tai trái của mình rơi xuống theo máu rỏ.
Nhưng nàng lại không thấy đau! Nỗi sợ ghê gớm đã làm nàng không còn cảm thấy
đau đớn nữa!
Mặt Trúc Diệp Thanh không lộ một nét tình cảm nào, gã chỉ ơ hờ bảo:
“Mất nửa tai vẫn có thể dùng tóc che lấp đi nhưng nếu bị xẻo cụt nửa mũi thì rất
khó coi lắm đó!”
Kim Lan Hoa chợt cao giọng bảo:
“Được rồi, tôi nói!”
Trúc Diệp Thanh mỉm cười buông dao trong tay xuống bảo:
“Chỉ cần cô chịu nói ra các chân trâu này sẽ là của cô!”
Kim Lan Hoa bảo:
“Thật ra chẳng cần tôi phải nói các ông cũng biết chàng là ai rồi!”
Trúc Diệp Thanh hỏi:
“Hử?”
Kim Lan Hoa bảo:
“Chàng là Diêm Vương đến đòi mạng các ông đấy thôi!”
Câu nói chưa trọn hẳn nàng đã lao tới bên bàn, hai tay nắm chặt cây dao đặt trên
bàn đâm phập vào giữa ngực mình.
Mặt Lão Chủ Lớn biến sắc hất mạnh tay rẽ mái tóc nàng ra nghiêm giọng hỏi:
“Mày chẳng qua chỉ là một con điếm, tại sao lại vì một thằng đàn ông mà chết?”
Mặt Kim Lan Hoa trắng bệch, khóe miệng bắt đầu ứa máu tươi nhưng hơi thở vẫn
còn để nói nốt một câu thoát ra từ gan ruột:
“Vì chỉ có chàng xứng đáng là người đàn ông chân chính còn chúng mày chỉ là
một lũ lộn giống ô hợp không bằng chó lợn, tao… tao rất sung sướng…”