Yến Thập Tam

Chương 13: Quân Sư Áo Xanh


Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 13: Quân Sư Áo Xanh

ở vườn sau lá phong đã rực đỏ, cúc mùa thu rực rỡ như vàng mười.
Lão Chủ Lớn chắp hai tay sau lưng đứng trước bồn hoa cúc, lẩm bẩm một mình:
“Đợi đến lúc chúng nó chở cua lớn ở hồ Dương Trình tới, chưa biết chừng vừa khéo
cúc lại nở thì thật là thời điểm tuyệt vời !”
Lão thỏa mãn thở ra một hơi dài rồi lại lẩm bẩm:
“Thế mới là tuyệt vời, thật tuyệt vời”.
Phía sau lưng lão là cả một đám đông. Một gã mặc áo dài vải xanh trông cứ như
một vị tú tài hỏng thi trạc tuỗi trung niên đứng gần ông chủ nhất. Còn gã Tay sắt A
Dũng tay quấn băng đứng xớ rớ ở tít xa xa.
Đứng gần cũng được, đứng xa cũng được, trong khi Lão Chủ Lớn thưởng hoa tuyệt
đối không có một tên nào dám mở miệng.
Lão Chủ Lớn khom lưng cúi xuống dường như để hít hương hoa bỗng đột ngột ra
tay, lão vươn hai ngón tay kẹp con sâu đang bay rồi mới chậm rãi hỏi:
“Các ngươi bảo người ấy tên là gì ?”
A Dũng đáp:
“Là A Cát, “A Cát vô dụng”
Lão Chủ Lớn bảo:
“A Cát ? Là “A Cát vô dụng” ?”
Lão bóp hai đầu ngón tay một cái bóp bẹp con sâu rồi quay ngoắt lại đăm đăm nhìn
A Dũng bảo:
“Ngươi bảo là A Cát vô dụng, còn ngươi là Tay sắt A Dũng phải không ?”
A Dũng đáp:
“Vâng!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Thế tay quyền của ngươi cứng hay của hắn cứng?”
Tay sắt A Dũng gục đầu nhìn lại tay quyền đang băng bằng vải trắng rồi đành thừa
nhận:
“Quyền của hắn rắn hơn!”
Lão Chủ Lớn lại vặn:
“Thế ngươi dũng cảm hay hắn?”
A Dũng lại đáp:
“Hắn!”
Lão Chủ Lớn tiếp tục truy hỏi:
“Thế ngươi vô dụng hay là hắn vô dụng?”
A Dũng Tay sắt đành bảo:
“Tôi!”
Lão Chủ Lớn thở dài bảo:
“Xem thế thì hình như tên của ngươi gọi nhầm thì phải?”
Tay sắt A Dũng đáp:
“Vâng ạ!”
Lão Chủ Lớn cay nghiệt:
“Thế tại sao ngươi không đỗi tên đi, đỗi thành “A Cẩu (con chó) của vứt đi” ?
Khuôn mặt tái nhợt của A Dũng bắt đầu co rúm lại, biến dạng. Gã áo xanh nãy giờ
đứng một bên bỗng khom lưng bảo:
“Dạ, hắn cũng đã hết sức rồi đấy ạ!”
Lão Chủ Lớn lại thở dài vẫy tay:
“Thôi, bảo nó xéo đi!”
Gã áo xanh đáp:
“Dạ!”
Lão Chủ Lớn nói thêm:
“Cho nó ít tiền chữa vết thương. Chữa lành rồi thì tới gặp ta!”
Gã áo xanh lập tức cao giọng hô:
“Ông Chủ Lớn bảo ngươi đến phòng kế toán lĩnh một ngàn lạng bạc chữa thương,
ngươi còn chưa tạ ơn sao!”
A Dũng lập tức dập đầu như chày giã tỏi. Lão Chủ Lớn lại thở dài nhìn gã áo xanh,
thở dài cười gượng mà bảo:
“Vừa ra tay đã được cả ngàn lạng, con người ngươi quả là rộng rãi quá lắm đấy!”
Gã áo xanh mỉm cười bảo:
“Chỉ tiếc là tôi vẫn còn căm hận cho hắn!”
Lão Chủ Lớn cười vang bảo:
“Chỗ hay nhất của con người ngươi là biết nói thật!”
Đợi tiếng cười của chủ đã tắt, gã áo xanh mới khe khẽ thì thào:
“Tôi có mấy lời tình thực muốn trình bày!”
Lão Chủ Lớn bỗng phẩy tay bảo:
“Thôi lui cả đi!”
Tất cả lập tức lui đi hết.
Vườn hoa tĩnh mịch, phong đỏ rực, cúc vàng ươm. Tịch dương đã ngả, kéo dài
bóng lão chủ lớn lê thê trên mặt đất.
Lão đang thưởng thức cái bóng của mình. Lão béo phì mà thấp lùn nên rất thích
những người gầy mà cao.
Gã áo xanh gầy mà cao vì vậy khi gã khom lưng bẩm báo, lão Chủ Lớn khỏi phải

ngẩng đầu. Giờ gã cúi khom, giọng nói còn hạ xuống thật thấp bảo:
“Cái tên A Cát vô dụng kia tuyệt không phải là không dùng được đâu thưa ông
chủ!”
Lão Chủ Lớn lắng nghe. Khi gã áo xanh nói gì, Lão Chủ Lớn bao giờ cũng chú ý
lắng nghe. Gã áo xanh bảo:
“Tay sắt A Dũng xuất thân từ phái Không Động. ít năm lại đây, nhân tài của phái
Không Động tuy có bị điêu linh xơ xác nhưng công phu độc môn của phái này vẫn
có chỗ độc đáo riêng.”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Phái Không Động khá chứ!”
Gã áo xanh nói tiếp:
“Trong số đệ tử phái Không Động, A Dũng là một tay hảo thủ cứng cựa nhất. Khi
còn chưa bị đuỗi khỏi môn phái y đã từng khử gọn bốn đại hòa thượng Thiếu Lâm
và hai tay kiếm phía Võ Đang!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Những chuyện ấy ta biết rồi, nếu không vậy sao hàng tháng ta phải phí tám tră
lạng để dùng y!”
Gã áo xanh bảo:
“Nhưng cái tên A Cát vô dụng chỉ một đòn đã phế A Dũng. Từ đó mà suy, tên A
Cát này là kẻ không giản đơn đâu!”
Lão Chủ Lớn cười nhạt.
Gã áo xanh lại bảo:
“Điều quái lạ là trong vòng mấy trăm dặm quanh đây không có một ai biết về lai
lịch của A Cát cả!
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Ngươi điều tra rồi à?”
Gã áo xanh đáp:
“Tôi đã phái sáu mươi ba tên đều là hạng mắt tinh tai thính đi dò xét, đã có ba
mươi mốt tên trở về nhưng đều điều tra không ra!”
Lão Chủ Lớn nãy giờ vẫn từ từ chậm bước về phía trước, bỗng quay cỗ đứng lại
bảo: “Thế cuối cùng ngươi muốn nói điều gì?”
“A Cát còn quanh quẩn ở đây sớm muộn cũng xẩy ra tai họa!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Thế thì ngươi mau mau gọi người khác đến “làm” nó đi!”
Gã áo xanh hỏi:
“Gọi ai cơ ?”
Lão Chủ Lớn đáp:
“Đầu sắt!”
Gã áo xanh bảo:
“Vâng. Công phu “Du đầu quán đỉnh” (Thông đầu suốt đỉnh) của Đại Cương quả là
ít người sánh bằng.”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Chính mắt ta có lần trông thấy hắn húc một cái gẫy đôi một cây lớn!”
Gã áo xanh bảo:
“Rất tiếc A Cát lại chẳng phải là cây!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Ngạnh (cứng) công phu của hắn cũng khá à ?”
Gã áo xanh bảo:
“So với công phu thiết quyền (quyền sắt) của A Dũng còn mạnh hơn nhiều!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Ngươi cho là Đầu sắt không đối phó nỗi thằng A Cát vô dụng hay sao ?”
Gã áo xanh:
“Không phải là tuyệt đối không thể, nhưng chẳng qua chỉ là chưa nắm chắc thôi!”
Gã chậm rãi nói tiếp:
“Tôi còn nhớ ông Chủ Lớn từng dặn dò: “việc chưa nắm chắc, tuyệt đối không nên
làm!”
Lão Chủ Lớn mỉm cười gật đầu, cảm thấy vô cùng hả hê. Lão thích những người
khác luôn ghi nhớ lời lão mà tốt nhất là ghi nhớ từng câu từng chữ.
Gã áo xanh bảo:
“Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại mãi, bên ta đối phó với hắn mà ăn chắc thì chỉ có một
người thôi!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Hỗ sắt ?” (Thiết Hỗ)
Gã áo xanh gật đầu bảo:
“Lai lịch của hắn dĩ nhiên Ông Chủ Lớn đã biết. Con người này mưu trí thâm trầm,
bình thường ra tay ít khi để lộ công phu thực, so với Đại Cương, A Dũng thì cao
minh hơn nhiều!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Nhưng đến khi nào hắn mới quay về?”
Gã áo xanh bảo:
“Công việc giao cho hắn lần này không dễ làm, theo ý tôi nhanh nhất phải mười

ngày nữa!”
Lão Chủ Lớn sầm mặt xuống bảo:
“Thế chẳng lẽ chúng ta hiện tại chẳng có cách nào để đối phó với tên A Cát vô
dụng kia ư?”
Gã áo xanh bảo:
“Dĩ nhiên là có.”
Gã cười, nói tiếp:
“Chúng ta chỉ cần dùng một chữ là có thể đối phó được gã!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Chữ gì ?”
Gã áo xanh bảo:
“Kéo !”.
Gã nói thêm để bỗ sung:
“Chúng ta có thì giờ, lại có tiền; còn phía bọn chúng, có cơm mà ăn cũng thành vấn
đề lớn. Đã thế chúng còn phải luôn đề phòng chúng ta tới tìm bắt bọn chúng bất kỳ
ở đâu, bất kỳ lúc nào, như thế thì đến ngủ chúng cũng chẳng dám ngủ say! Cứ như
vậy chỉ qua dăm ba ngày, chẳng cần chúng ta ra quân bọn chúng cũng bị kéo cho
đỗ gục!”
Lão Chủ Lớn cười vỗ mạnh vào vai gã áo xanh bảo:
“Thằng ranh này giỏi, có con người như ngươi chẳng trách người ta gọi ngươi là
Trúc Diệp Thanh” (lá trúc xanh).
Trúc Diệp Thanh còn là tên gọi một loại rượu nỗi tiếng. Uống rượu này ít người
uống vào mà không say. Trúc Diệp Thanh còn là tên một loại rắn độc (rắn lục), độc
đến độ bị cắn là chết người ngay.
Bỗng Lão Chủ Lớn hỏi:
“Coi như ta không đi tìm chúng, dễ hắn không biết tới tìm ta ư?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Một kẻ đi tìm người khác để liều mạng chẳng lẽ còn có thể dắt theo một thằng
ngu đần bị thương nặng và một đứa con gái bán dâm hay sao?”
Lão Chủ Lớn cười:
“Không thể!”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Nếu gã dám tới trước tìm chúng ta, nhất định gã phải để tên Miêu Tử ấy ở lại.”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Gã có thể giấu chúng nó đi chứ!”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Trong thành toàn người của ta cả, chính vì thế mà tôi đã sớm cho người của ta đến
làm tai mắt phục quanh nhà bọn chúng, gã định giấu người vào đâu ạ?”
Lão Chủ Lớn cười nhạt bảo:
“Trừ phi bọn chúng hóa làm bọ hung chui xuống đất!”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Lần này tên A Cát dám ra mặt liều mạng chính là vì hai anh em nhà kia. Nếu hai
đứa ấy rơi vào tay chúng ta thì A Cát hòng nhẩy ra khỏi lòng bàn tay của Ông Chủ
ư?”
Lão Chủ Lớn lại cười to bảo:
“Tốt! Chúng ta cứ ở đây uống rượu ngắm hoa chờ chúng đến nộp mạng!”
Trúc Diệp Thanh mỉm cười bảo:
“Tôi xin bảo đảm, không quá ba ngày chúng sẽ tới thôi!”
***
Hoàng hôn.
“Cô bé” vừa bưng lên một bát canh thịt, nước mắt lã chã từng giọt rơi vào bát canh.
Canh thịt không làm ai rơi nước mắt mà đã làm cô rơi lệ, rơi lệ vì người mua thịt,
rơi lệ vì người nấu canh không còn nữa…
Canh thịt còn đây, người đã chôn sâu dưới đất vàng! Còn bát canh thịt ai nỡ nhẫn
tâm mà nuốt nỗi?
Nhưng cô muốn họ phải ăn hết vì họ cần có sức khỏe, người mà bụng đói thì lấy
đâu ra sức lực!
Cô lau khô nước mắt, đặt bát canh thịt cùng hai cái bánh màn thầu lớn lên mâm gỗ
rồi bưng ra khỏi nhà bếp.
A Cát vẫn ngồi nguyên trong bóng tối gian nhà. Cô bé bưng một bát canh và một
cái bánh màn thầu đặt trên bàn trước mặt A Cát. A Cát không động đậy, không nói
không rằng.
Cô bé lại đem canh, bánh đặt trước mặt ông anh và nói khe khẽ:
“Canh vẫn còn nóng, anh ăn mau đi!”
Lão Miêu Tử hỏi:
“Còn em?”
Cô bé ấp úng:

“Em… em… không đói!”
Có thật cô không đói không? Một con người suốt hai ngày một đêm chưa được hớp
cháo mà không đói ư?
Cô bé không đói. Chỉ vì đây là chút lương thực cuối cùng, chỉ vì hai người cần phải
có sức lực hơn cô!
Lão Miêu Tử ngấc đầu nhìn cô, miễn cưỡng nén nước mắt bảo:
“Dạ dày anh không bình thường ăn sao hết nhiều thế này, anh em mình mỗi người
một nửa!”
Cô bé cũng nén nước mắt bảo:
“Chẳng lẽ em không ăn không được ư ?”
Lão Miêu Tử đáp gọn lỏn:
“Không được!”
Anh ta đang định bẻ bánh màn thầu làm đôi đưa cho em gái thì A Cát đứng bật dậy
bảo:
“Bát canh này phần “cô bé”!”
Lão Miêu Tử lập tức nói to:
“Không được! Đó là phần chú!”
A Cát không nghe, sải bước đi ra ngoài.
“Cô bé” đi tới kéo A Cát bảo:
“Anh định đi đâu?”
A Cát đáp:
“Đi ăn cơm!”
“Cô bé” bảo:
“Nhà còn thứ ăn mà anh còn định đi ăn ngoài cái gì?”
A Cát:
“Vì anh không muốn ăn màn thầu!”
“Cô bé” đăm đăm nhìn anh:
“Anh không muốn ăn màn thầu thì muốn ăn gì ? Hay anh muốn ăn Đầu Sắt?”
A Cát ngậm miệng.
Cuối cùng nước mắt “cô bé” lã chã rơi xuống, cô dịu giọng bảo:
“Em rất hiểu ý của anh, cứ kéo dài mãi thế này đến em cũng chẳng chịu nỗi huống
gì anh, có điều…”
Nước mắt cô rơi xuống như mưa trút, nghẹn ngào bảo:
“Có điều anh phải hiểu trong thành đâu đâu cũng toàn người của chúng, hà tất anh
phải đi nộp mạng!”
A Cát bảo:
“Cho là đi nộp mạng còn tốt hơn ngồi đây mà chờ chết!”
***
Sắc đêm thảm đạm.
Cho dù cảnh đêm có đẹp đến đâu, trước con mắt những người trong lòng đang thê
lương thì đêm cũng hóa ra thảm đạm.
Gió thu lại nỗi. Một người đàn bà bán hạt dẻ ngào đường, đầu trùm một chiếc khăn
vải xanh, co ro rụt cỗ, rao bán hàng trong ngõ hẻm.
A Cát đang đi bỗng dừng bước hỏi:
“Bán gì đấy ?”
Mụ đàn bà bảo:
“Hạt dẻ ngào đường đây, hạt dẻ ngào đường vừa thơm vừa ngọt đây, hai mươi
nhăm đồng tiền lớn một cân đây!”
A Cát bảo:
“Không đắt!”
ở mé ngoài ngõ hẻm còn một lão mù ăn xin đang co ro núp dưới xó tường, không
ngớt run rẩy.
Mụ bán hạt dẻ hỏi:
“Ông muốn mua bao nhiêu?”
A Cát đáp:
“Một trăm cân!”
Mụ bán hàng bảo:
“Nhưng ở đây chỉ có độ mươi cân thôi!”
A Cát bảo:
“Thêm cả mày đủ trăm cân đấy ! Ta muốn mua cả mày luôn thể!”
Mụ bán hàng co mình lùi lại, miễn cưỡng cười lấy lòng bảo:
“Tôi chỉ bán hạt dẻ, không bán người!”
A Cát bảo:
“Ta cứ mua, không bán không được!”
Chàng đột ngột ra tay túm ngay lấy vạt áo mụ. Mụ bán hàng gào to:
“Cướp! Cướp! muốn cưỡng đoạt đàn bà…”
Mụ mới chỉ kêu được vài tiếng thì hàm đã bị bóp chặt.
A Cát lạnh lùng bảo:
“Mày là đàn bà ư, sao lại có râu?”
Cằm người này tuy đã cạo nhưng còn sót lại lơ thơ mấy chân râu.
A Cát bảo:
“Coi bộ mày như kẻ điên, đã điên là phải đập chết!”
Người kia cố chết lắc đầu quầy quậy, nói lúng búng:
“Tôi… tôi không… tôi không phải điên!”
A Cát bảo:
“Nếu mày không điên sao lại chui vào ngõ hẻm này bán hạt dẻ ngào đường, người
ở đây nghèo đến cơm còn chẳng có mà ăn, ai ăn hạt dẻ ngào đường!”
Người kia ngẩn người ra, mắt lộ đầy vẻ khiếp sợ.
A Cát bảo:
“Nếu mày không muốn tao đập chết tươi thì hãy ngoan ngoãn khai ra kẻ nào sai
mày tới đây?”
Người kia chưa kịp mở miệng thì gã mù ngồi núp dưới xó tường xin ăn bỗng đứng

vụt dậy chồm lên bỏ chạy như bay.
Dân trong ngõ này nghèo cơm chẳng có mà ăn, người không tật bệnh gì sao lại mò
vào tận đây để xin ăn?
A Cát cười nhạt, lại hỏi:
“Giờ thằng bạn mày đã bỏ chạy rồi nếu mày không nói thật thì sẽ bị người ta giữ
như chó hoang giết chết tại đây ngay lập tức, chỉ sợ đến người lượm xác cũng
không có đâu!”
Người kia cuối cùng không thể không mở miệng, đành:
“Là… là Trúc Diệp Thanh sai tôi đến!”
A Cát hỏi:
“Trúc Diệp Thanh là người thế nào?”
Người kia đáp: “Là quân sư của Ông Chủ Lớn, là một trong hai người đỏ nhất trước
mặt ông chủ!”
A Cát hỏi:
“Còn người nữa là ai?”
Người kia đáp:
“Là Thiết Hỗ, Hỗ Sắt! Công phu của y cao hơn nhiều so với Đầu Sắt. Y cùng Trúc
Diệp Thanh một văn một võ, không ai gây gỗ được đâu!”
A Cát hỏi:
“Mày biết y ở đâu chứ?”
Người kia đáp:
“Nghe nói y đi ra ngoài làm việc, phải nửa tháng nữa mới về!”
A Cát lại hỏi:
“Thế còn Đầu Sắt?”
Người kia đáp:
“Y có ba cô vợ nhỏ. Cô ba được y yêu nhất, hơn nữa y lại rất thích đánh bạc nên
bình thường y hay ở đó.”
A Cát hỏi:
“Nhà mày ở đâu ?”
Người kia giật mình hỏi:
“Đại gia hỏi nhà tiểu nhân ở đâu là để làm gì ?”
A Cát bảo:
“Ta hỏi, mày chỉ việc trả lời! Người chết thì làm gì còn nhà nữa?”
Người kia mặt nhăn nhó bảo:
“ở ngõ Chi Ma (vừng)!”
A Cát bảo:
“Nhà mày có bao nhiêu người?”
Người kia đáp:
“Có vợ, con với người ở, cộng sáu người!”
A Cát bảo:
“Bây giờ sẽ thành tám người đó!”
Người kia hỏi:
“Sao lại thế?”
A Cát bảo:
“Vì bây giờ ta thay mày mời hai vị khách tới ở nhà mày độ vài ngày. Nếu mày để
rò rỉ ra một chút tin tức gì thì ta đảm bảo nhà mày lập tức sẽ thành không có người
nào cả!”
Chàng lạnh lùng bảo thêm:
“Tất nhiên trừ người ở ra!”
***
Đêm.
ánh đèn chiếu trên cái đầu trần của Đầu Sắt Đại Cương cứ bóng nhẫy lên chẳng
khác gì một quả bầu quang dầu vừa được vớt trong thùng dầu ra.
Đầu gã càng bóng lọng, chứng tỏ gã càng đang cao hứng. Tối nay khách chơi đặc
biệt đông, nhất là khách đánh bạc đặc biệt đông hơn nữa. Trừ tiền hồ không kể,
riêng gã và ba cô vợ bé đã vơ được hơn ngàn lạng bạc.
Hiện giờ trong tay gã đang cầm bài nước “nhị tứ” sáu điểm. Tuy bài chưa thật hay
nhưng cũng không dở lắm, ngoài ra còn một quân nữa đang “úm” trong tay cô ba.
Cỗ áo cô ba đã mở phanh, hở cả cái cỗ trát phấn trắng như tuyết, hai tay ngọc
thuôn thuôn như cọng hành xuân giữ khư khư cây bài “úm”, đưa mắt liếc Đầu Sắt
hỏi:
“Thế nào ?”
Đầu Sắt Đại Cương hỏi lại:
“Nàng muốn thế nào ?”
Cô ba bảo:
“Vàng sáu bạc năm ghế dài nhỏ”
Tinh thần Đầu Sắt Đại Cương bị chấn động, gã reo lên:
“Hay cho quân vàng sáu bạc năm ghế dài nhỏ.”
“Bốp” một tiếng vang lên, nước bài “tứ lục” trong tay gã đã được gã dùng sức mạnh
đập bày lên bàn.
Cô ba mặt mày bỗng tươi roi rói, cứ cười lên khì khì mà bảo:
“Thứ thiếp cần là con khỉ đực của chàng đây!”
Quân bài trong tay cô ba chính là quân “đinh tam”. Đầu Sắt cười vang:
“Thứ ta cần cũng chính là con khỉ cái của nàng đấy, vợ chồng ta đúng là một đôi vợ
chồng do trời sinh vậy!”
“Đinh tam” cộng với “Tứ lục” là đôi Hầu Vương (vua khỉ) là bài “Chí Tôn Bảo”.
Đầu Sắt hét lên:
“Chí Tôn Bảo, ăn sạch làng!”
Gã khuỳnh cả hai vai đang định vơ toàn bộ số bạc của làng ở trên bàn thì đột nhiên
nghe có người lạnh lùng bảo:
“Không ăn được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.