Yên Chi Trảm

Chương 111: Quay về cho tốt 1


Đọc truyện Yên Chi Trảm – Chương 111: Quay về cho tốt 1

Thất Thất thấy Lưu quản sự đau lòng nhức óc đi rồi, chỉ phải càng
thêm xám xịt đi về phía phòng giặt quần áo, càng đi càng cảm thấy ủy
khuất, tên Doãn Trường Ninh kia làm tiện mình còn bỏ đói mình ba ngày
cơm, sau đó lại đem mình ném tới phòng giặt đồ này làm nô làm tỳ, tuy
rằng bộ dáng này của mình hiện tại nhìn thế nào cũng không quá như ý
người, thế nhưng cũng không phải mình cầu xin Doãn Trường Ninh kia đến
làm tiện nha, vì sao mình phải chịu thứ tội như vậy.

Miên man suy nghĩ, Thất Thất còn chưa đi đến phòng giặt quần áo chợt
nghe có tiềng ồn ào, Thất Thất vội nhanh hơn tốc độ đi đến nơi đó xem,
chỉ thấy Y Phương đang vẫy tay cho tiểu nha đầu kia một bạt tai
mắng:“Tiểu tiện nhân ngươi cư nhiên dám đem cái váy ta thích nhất làm
mất, lấy mười cái mạng của ngươi cũng đền không nổi cái váy kia của ta,
xem ta hôm nay đánh chết ngươi thứ tiện hầu này hay không!”

Thất Thất vội vọt đi vào nói:“Phương tiểu chủ, váy kia là nô tỳ không cẩn thận để cho nước cuốn trôi, ngài muốn phạt liền phạt nô tỳ đi!”

Y Phương thấy Thất Thất hừ một tiếng nói:“Làm sao, ngươi cảm thấy ta
không dám phạt ngươi sao?” Nói xong nhân tiện nói:“Quản sự, nô tài này
làm mất quần áo của chủ tử, hẳn nên phạt như thế nào?”

Quản sự kia vừa nghe, biết Thất Thất từng được Lôi Nhân kêu đi ra

ngoài nói chuyện, lại lên phòng trên, do dự một chút nói:“Hẳn là phạt
quỳ, phạt không được ăn cơm!”

Y Phương hừ một tiếng nói:“Sao quy củ sửa lại, không có phạt roi sao, không phải ấn theo vật giá nhận roi tương đương sao?”

Thất Thất có chút ý cười nhạo nói:“Phương tiểu chủ dường như rất hiểu biết quy củ, roi cũng được, phạt quỳ cũng được, phạt không ăn cơm cũng
được, nô tỳ cam nguyện bị phạt!”

Thất Thất bằng cảm giác của mình nhận thấy Y Phương thích Lôi Nhân,
Lôi Nhân đột nhiên đến chỗ Doãn Trường Ninh cầu thân, khiến cho dư luận
xôn xao, Y Phương ở bên cạnh đại công chúa không có khả năng không biết, cho nên Thất Thất đối với việc mình lúc này làm mất váy của Y Phương,
chỉ có thể tự nhận không hay ho, cái dạng hình phạt gì đều phải nhận.

Thất Thất đối với việc bị đánh đã có kinh nghiệm nhất định, biết ngày hôm sau trái lại mới là thời điểm đau nhất, cũng may quản sự kia nghĩ
đến nàng có người nào đó ở phía trên để dựa vào, ước chừng cảm thấy Lôi
Nhân là người nàng dựa vào, ngầm động tay động chân, trận roi kia đánh
không ác bằng mấy trận từng chịu ở chỗ Doãn Trường Ninh; Nói là phạt
cơm, lại ngầm cho tiểu nha đầu kia vụng trộm tặng bánh ngô linh tinh,
cho nên Thất Thất lần này bị phạt là cực nhẹ.

Bò ở trên giường, Thất Thất một bên ho một bên rầm rì, quản sự kia
thấy chẳng những không an bài chuyện gì, ngược lại còn trấn an vài câu,

điều này làm cho Thất Thất cảm kích Lôi Nhân từ trong lòng, lần bị phạt
này gần giống như trên thiên đường, tâm tình tốt liền khẽ hát một tiểu
khúc mang theo ho khan, nhưng vừa nhớ đến Doãn Trường Ninh tìm cho mình
một người nam nhân vừa già vừa xấu lại tàn tật, tiểu khúc rốt cục hát
không nổi nữa, đem hết tất cả nam giới mình có thể nhìn tới được, hình
tượng không được tốt lắm nhất nhất loại bỏ một lần, không biết đóa “hoa” đuôi chó này sẽ “Hoa” rơi vào nhà ai: Tiểu nha đầu nói phía sau chuồng
heo có ông già đã gần tám mươi, tính cách có chút cổ quái, vẫn chưa
thành thân, hiện tại già đến độ không nhúc nhích nổi, Thất Thất cảm thấy người này rất tốt, gả qua nhiều nhất giống như chăm sóc mỗ mỗ; Quản sự
nói phòng bếp có nam nô nhóm lửa, khí lực rất lớn, bộ dáng không được
tốt lắm, nhưng có sức khỏe bưng đồ, Thất Thất cảm thấy người này có phần không tốt lắm, vạn nhất phải đánh nhau, mình dường như không có bản
lĩnh như khi xưa đối phó với Nhị Ngưu ; Còn có người nói đại thúc làm mì kia gần đến năm mươi tuổi, một tay giỏi làm mì, thường xuyên được chủ
tử ban thưởng, Thất Thất cảm thấy người này không tệ, có một tay nghề
tốt, đi đến đâu cũng không lo, nhưng nghĩ lại nghĩ ra, người tốt như vậy dường như tên Doãn Trường Ninh kia sẽ không làm lợi cho mình…, vì thế
Thất Thất càng hát không nổi, không thể không bắt đầu vì chuyện tương
lai lập gia đình lo lắng lên.

Doãn Trường Ninh đứng ở cửa một hồi lâu, không có nghe đến thanh âm
hát khúc cùng thanh âm ho khan, vội vàng đẩy cửa ra, thấy Thất Thất một
tay nâng má, hai mắt nhìn chằm chằm một cái giỏ trúc treo giữa không
trung đang xuất thần, ba tháng không gặp, nếp nhăn trên mặt Thất Thất
càng ngày càng bằng phẳng, trừ bỏ đen chút, nghiêng mặt nhìn lại có hai

phần xinh đẹp, Doãn Trường Ninh cảm thấy hai phần xinh đẹp này thập phần nhìn quen mắt, hắn từng phát thề không muốn lại để ý đến Tô Thất Thất
dầu muối không vào này, nhưng nhịn không được vẫn phân phó người không
cần phân công quá nhiều việc cho Thất Thất, vừa rồi Lưu quản sự cố ý vô
tình nói Thất Thất đã làm mất váy bị Phương tiểu chủ bên người đại công
chúa phạt roi, Doãn Trường Ninh vẫn kiềm chế không được đi đến nơi này.

Thất Thất đang nhìn giỏ trúc treo trên không kia xuất thần, nghĩ bản
thân mình sẽ “Hoa” rơi nhà ai, chợt thấy có người đi vào, Thất Thất vừa
quay đầu lại gặp là Doãn Trường Ninh, nàng sợ Doãn Trường Ninh thấy nàng thư thái, hắn sẽ khó chịu, vội vàng “Ôi”“Ôi” rên rỉ không ngừng, tỏ vẻ mình thật sự phi thường phi thường thống khổ, còn có tư thế muốn vọt
lên trước chịu Doãn Trường Ninh trách phạt, Doãn Trường Ninh hừ một
tiếng đi đến, nhịn không được lấy tay quẹt mũi một chút hỏi:“Tô Thất
Thất phòng ở của ngươi có thể thu dọn sạch sẽ một chút hay không!”

Thất Thất vội vàng nói:“Tướng quân gia, nô tỳ đợi thân thể khỏe hơn lập tức thu dọn!”

Doãn Trường Ninh cau mày nói:“Thực giống như ổ chó!”

Thất Thất vội vàng chân thành giả cười nói:“Nếu để nô tỳ ở trong ổ vàng ổ bạc, đã sớm bị người ta lột da!”

Doãn Trường Ninh nhìn Tô Thất Thất một hồi lâu mới nói:“Xem ra, ngươi rất thích cuộc sống trước mắt này?”

Thất Thất vừa nghe vội vàng biện bạch nói:“Tướng quân gia của nô tỳ,
nô tỳ làm sao có thể thích cuộc sống trước mắt này đây, ở đây nào có tốt như ủ ổ chăn cho tướng quân gia, nào có ăn ngon như ăn đồ thừa của
tướng quân gia, nhưng nô tỳ là nô, không thích thì có thể làm gì đâu!”


Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Chưa đến hai ba tháng ngươi đã quên chuyện bị bổn vương cưỡng hiếp!”

Thất Thất lập tức lấy lòng nói:“Tướng quân gia đó là nô tỳ ngu dốt,
nô tỳ là người có thể làm vợ của tất cả mọi người, còn có thể được tướng quân gia xem đập vào mắt mà cưỡng hiếp, đó là thiên đại vinh hạnh…,”
Thất Thất tiếng còn chưa hết, trên mặt liền trúng một bạt tai, Thất Thất vươn tay bụm mặt cảm thấy đau bỏng rát tính ra còn hơn phạt roi trên
mông, Thất Thất thật không có dũng khí đem lời chưa nói xong tiếp tục
nói nữa, bụm mặt cúi đầu nhìn mép giường.

Doãn Trường Ninh tát một cái đã có chút hối hận, thu hồi tay phân phó nói:“Thu dọn một chút, dọn về phòng ta!”

Thất Thất bướng bỉnh bụm mặt không nhúc nhích, Doãn Trường Ninh thấy
có hai phần cả giận:“Làm sao vậy bổn vương nói chuyện không nghe được!”

Thất Thất bụm mặt sợ Doãn Trường Ninh lại đánh nàng, lui về sau một
chút, lại kéo vết thương trên mông, cuối cùng nhịn không được kêu
lên:“Tướng quân gia nếu chán ghét nô tỳ như vậy, dứt khoát đánh chết nô
tỳ cho rồi!”

Doãn Trường Ninh vừa nghe cũng tức giận nói:“Ta bao giờ từng chán ghét ngươi, ngươi quả thực là mở to mắt nói dối!”

Thất Thất bỗng chốc không có lời nào, thời điểm mình là Thiên Tuyết,
Doãn Trường Ninh đối với mình là cực kỳ tàn nhẫn, nhưng làm Tôn Tiểu
Lăng xuất hiện ở bên cạnh Doãn Trường Ninh, bằng lương tâm mà nói, nếu
không phải mình đây rất ép buộc, Doãn Trường Ninh đối với nàng tính ra
thực không có hành động gì quá khác người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.