Đọc truyện Yểm Nguyệt – Chương 7
Đôi tay phản kháng của ta bị hắn siết chặt sau lưng, cái lưỡi nóng như thiêu đốt dọc theo cổ mà hôn lên vành tai đỏ ửng của ta. Ta cảm nhận được hai điểm đỏ bừng trước ngực cọ xát lên quần áo hắn, khiến cho cảm giác sưng đau ban đầu lại càng tê dại khó nhịn.
Tay hắn mạnh mẽ khiêu khích tại vùng kín của ta, trong lúc mê mang, ta nhớ ra hôm qua mình cũng làm chuyện này với hắn. Thế nhưng rõ ràng chỉ là xoa nắn lên xuống, hắn cũng không hề dịu dàng và nhẹ nhàng, thế nhưng thân dưới của ta lại phản chủ, từng đợt sảng khoái kéo tới khiến toàn thân ta xụi lơ, không biết là thở dốc hay rên rỉ, nước mắt bắt đầu lưng tròng.
Hắn đặt ta nằm sấp lên bờ hồ, cởi ra quần áo trên người, thân thể rắn chắc nhuộm đẫm hơi nước, dương cương mà đẹp đẽ, cường tráng mà mị hoặc.
Dưới tác dụng của nước thuốc, ngón tay thon dài của hắn dễ dàng đâm vào thân thể ta hơn bao giờ hết. Bàn tay ta siết chặt thành nắm đấm, nhiều lần muốn thoát khỏi tay hắn nhưng đầu ngón tay kia lại ngày càng đâm sâu vào, số lượng cũng tăng dần. Hơi nóng bên trong bể tắm tràn ngập xung quanh, dần dần, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng hổi.
Hắn rút ngón tay ra, lúc ta còn chưa kịp phản ứng thì khoảng trống trong cơ thể đã bị lấp đầy. Đó là thứ thuộc về người kia, giống như thiêu đốt, làm tan rã tất cả lý trí của ta. Ta chỉ đành thừa nhận va chạm mãnh liệt của hắn, không ngừng thăm dò nơi sâu nhất trong thân thể ta. Thần trí mê mang, gấp gáp thở dốc, tất cả những gì ta cảm nhận được ngoại trừ hơi nước oi bức chính là hơi thở đặc trưng của hắn.
Lưỡi không chút kiêng kị quấn lấy nhau, không còn phân biệt được là chủ động hưởng ứng hay là bị động quấy nhiễu…
Cuối cùng, ta vẫn chỉ là một nam sủng?
Lồng ngực nghẹn lại, ta khẽ cắn môi, rũ xuống mi mắt, nhìn xuống ngón tay đang siết chặt của mình. Tiếng ồn của đại hội võ lâm, tiếng đao kiếm va chạm đều bị ta ném sang một bên, chỉ còn lại cảm giác hổ thẹn.
Bởi vì yếu đuối, hay bởi vì không muốn đối mặt với vết sẹo nhiều lần bị vạch trần? Hay bởi vì tựa vào lồng ngực kia nên không cần cố gắng kiên cường? Ta không muốn tìm tòi, chỉ biết rằng Đỗ Yểm Nguyệt – kẻ đang rên rỉ dưới thân hắn, kẻ đang đong đưa nghênh hợp kia đã không còn có thể dùng danh nghĩa của kẻ bị hại mà tự nhận mình thanh cao, chỉ trích người khác!
Chạng vạng hôm đó, kiệu của Võ Lâm Minh đi tới lầu các. Vì BCT đã cho người thông báo trước nên các huynh đệ của ta và người của Mộ Dung phủ lúc đầu tản ra bốn phía tìm kiếm đã tập trung lại một chỗ. Ta từ trong rèm nhìn thoáng qua vẻ mặt căng thẳng của Mộ Dung Phương, trong lòng có chút áy náy. Những người khác rõ ràng cũng biết chuyện qua lời kể của hắn. Các huynh đệ toàn bộ kéo đến, khăng khăng muốn nhìn thấy ta bình yên vô sự.
Trên người ta mặc quần áo sạch sẽ, tóc cột chỉnh tề, đuôi tóc rũ xuống vai. Đầu ngón tay hơi run của ta sau vài lần do dự thì vén lên màn kiệu, chào đón mọi người.
Lúc đầu, hô hấp của những người có mặt đều nghẹn lại, mắt trợn trừng lộ ra vẻ kinh diễm. Ta bất an nhìn quanh, cố gắng giả vờ như bình thường, nhưng cũng không che giấu được nét mị hoặc sau khi làm tình. Thấy mọi người không được tự nhiên, vẻ mặt các huynh đệ lại càng lo lắng.
Có thể tưởng tượng ra bọn họ đang suy đoán điều gì, nhưng bởi vì không khác là bao so với sự thật nên càng khiến ta chua sót.
“Yểm Nguyệt, ngươi… không sao chứ?”. Đại ca mở miệng, vô cùng tự trách.
Ta lắc đầu, biết đại ca trách bản thân sơ ý, cũng không muốn khiến cho Mộ Dung Phương áy náy. Theo lý mà nói, nếu Tả Đường Chi không nảy sinh ác ý, Mộ Dung Phương cũng không phụ lòng nhờ vả của đại ca. Ta miễn cưỡng cười. “Cũng may có Mộ Dung nhị công tử nên Yểm Nguyệt mới thoát thân được”
Nhị ca hỏi. “Nhị công tử đã kể rõ những chuyện xảy ra, nhưng chuyện Tả thiếu hiệp cứu ngươi…”
Tứ ca tức giận cắt ngang. “Yểm Nguyệt, tên Tả Đường Chi chó má kia rốt cuộc mang ngươi đi đâu?”. Tứ ca không có ấn tượng tốt với Tả Đường Chi.
Điều mọi người muốn biết chính là nguyên nhân ta về muộn.
Ta lảng tránh ánh mắt của mọi người, nhẹ giọng nói ra lời nói dối mà mình suy nghĩ đã lâu. “Ở trong rừng… Hắn đi rồi”. Không phải ta muốn giữ thể diện cho Tả Đường Chi, mà là sự việc khó có thể kể ra, nhục nhã khiến ta không nói nên lời.
“Vậy hắn… ực…”. Nhị ca dừng lại, cẩn thận hỏi. “Yểm Nguyệt… không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Các vị thiếu hiệp xin hãy yên tâm!”. Tiếng cười sang sảng của Cừu Bùi Tâm đánh tan không khí quái dị nơi này, thu hút sự chú ý của mọi người. “Lão phu tình cờ gặp ngũ thiếu trong rừng, ngoại trừ bên ngoài hơi nhếch nhác thì không hề thương tổn, bình yên vô sự!”
Bây giờ ta đã biết tác dụng của Cừu Bùi Tâm, cũng không khỏi bái phục suy nghĩ sâu sắc của Đấu Tiêu. Quả thật khi người đứng đầu Phong Thanh thành, minh chủ võ lâm, người được giang hồ công nhận là đức cao vọng trọng – Cừu Bùi Tâm đưa ra cái cớ gặp nhau trong rừng thì sẽ khiến mọi người tin tưởng mà không hề có chút nghi ngờ.
Lúc này Cừu Bùi Tâm hoàn toàn là một người được võ lâm kính trọng, đôi mắt mà ta đã từng ngăn cản hắn móc ra hiện tại đang sáng ngời, vẻ mặt vâng vâng dạ dạ khi đối mặt với Đấu Tiêu của hắn cũng trở nên huyền ảo không chân thật.
Vẻ an tâm nhanh chóng tỏa ra trên mặt các huynh đệ, đại ca cười chắp tay. “Cảm ơn minh chủ đã cứu đệ đệ, Đỗ gia bảo xin ghi tạc trong lòng”
Cừu Bùi Tâm vuốt râu. “Đại thiếu khách khí. Xin đừng trách lão phu nhiều lời, Đỗ gia bảo không nên để Ngũ thiếu đi một mình như vậy. Phải biết rằng hiện tại trong thành rồng rắn hỗn tạp, lão phu cứu được ngũ thiếu lần này nhưng không chắc cứu được lần sau”
Lời khiển trách của Cừu Bùi Tâm khiến gương mặt các huynh đệ trắng bệch. Mộ Dung Viên bước ra hòa giải, cười nói. “Chỉ là Đỗ đại thiếu đánh giá cao lòng người, đánh giá thấp mị lực của Yểm Nguyệt mà thôi”
Cừu Bùi Tâm cười to. “Mộ Dung trưởng công tử nói đúng, thế nhưng lão phu có một đề nghị, vị này là Đấu quản sự trong thành”. Đấu Tiêu bước lên phía trước, chắp tay với mọi người một cái, sau đó cung kính đứng bên cạnh BCT. “Trong thời gian này, không bằng để hắn đại diện cho Võ Lâm Minh chiếu cố Đỗ ngũ thiếu. Không biết ý đại thiếu như thế nào?”
“Chuyện này…”
“Có Đấu quản sự ở đây, lúc gặp chuyện sẽ dễ dàng điều động hộ vệ của Võ Lâm Minh”. Giọng điệu Cừu Bùi Tâm rất kiên quyết, không cho phép đại ca từ chối, ta nghĩ chắc là do Đấu Tiêu dặn trước, hoặc… không biết có phải do người kia gợi ý hay không?
“Vậy trước hết cảm ơn minh chủ”
Sau khi tiễn bước Cừu Bùi Tâm và thuộc hạ Võ Lâm Minh, hai huynh đệ Mộ Dung Viên và Mộ Dung Phương ở chơi một chút rồi cũng tạm biệt, cuối cùng chỉ còn lại người của Đỗ gia bảo.
Lúc đầu đại ca dặn nhị ca dịch dung cho ta, nhưng ta lắc đầu cự tuyệt. “Nhìn quen rồi sẽ không có gì lạ…”
Mấy ngày sau, trừ phi cần thiết, nếu không ta rất ít khi rời phòng. Đấu Tiêu dẫn một nhóm người tới bảo vệ nghiêm ngặt bên ngoài. Thời gian trôi qua, rốt cuộc cũng tới ngày quan trọng của đại hội võ lâm – thời điểm tranh giành ngôi vị minh chủ võ lâm.
“Cừu minh chủ nhờ người gửi lời rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, đại hội sẽ khó hoàn thành”. Dường như là giọng đại ca.
“Đúng vậy, ba người đầu tiên vì nhìn Yểm Nguyệt đến ngẩn người mà bị đánh rơi xuống lôi đài, thế nhưng những người kế tiếp thì không thú vị như vậy. Ta nghĩ ngôi vị minh chủ lần này sẽ thuộc về mấy đệ tử Thiếu Lâm lục căn thanh tịnh”. Tứ ca giễu cợt.
“E rằng Đỗ gia bảo sẽ rước lấy chỉ trích của mọi người, người khác sẽ cho rằng chúng ta thắng không anh hùng”. Nhị ca lo lắng.
“Ta không muốn ép buộc Yểm Nguyệt, nếu hắn không muốn dịch dung…”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn những anh hùng hào kiệt đang chờ lên lôi đài, thế mới nhớ ra mình đang ở giữa đại hội luận võ. Đỗ gia bảo và cửu đại môn phái, tứ đại thế gia đang ngồi chung chỗ, hướng về phía chính diện. Lúc này, trong sân đang ồn ào không chịu nổi, nhưng trên lôi đài không có một bóng người. Vô số ánh mắt đều đang nhìn về phía ta. Ta nhìn quanh, trong lòng bỗng dưng dâng lên bất an mãnh liệt…