Yểm Nguyệt

Chương 1


Đọc truyện Yểm Nguyệt – Chương 1

 Sương sớm nhàn nhạt bao quanh trang viện nguy nga sừng sững, như mây trong nước, như một tầng lụa mỏng manh.

          Sương tan, ánh mặt trời vàng rực lập tức toả xuống mặt đất, chiếu lên những đoá hoa như ngọc, toả mùi hương thơm ngát, đúng là cảnh xuân rực rỡ. Lúc này võ trường của Đỗ gia bảo lại loé lên ánh kiếm sáng quắc, quyền chưởng giao nhau sinh ra những tia gió xoàn xoạt.

          Ta lặng lẽ đứng dưới tàng cây bên cạnh võ trường, lộ ra ánh mắt hâm mộ và buồn bã nhìn mọi người luyện tập.

          Người của Đỗ gia bảo nổi danh võ lâm, lẽ ra từ nhỏ phải là kì tài luyện võ, không có kĩ năng gì là không biết, nội lực cuồn cuộn, chiêu thức sắc bén… Ai cũng thế, ngoại trừ ta.

          Cũng tập võ từ nhỏ, nhưng nội lực của ta không thâm hậu như đại ca, kiếm thuật không bén nhọn như nhị ca, ám khí không tài giỏi như tam ca, khinh công không thượng đẳng như tứ ca, thậm chí lục đệ nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng võ công cũng tốt hơn ta rất nhiều.

          Trên giang hồ thỉnh thoảng nghe thấy người ta tán thưởng người của Đỗ gia bảo hành hiệp trượng nghĩa, anh dũng khi gặp chuyện bất bình, được nhiều người hâm mộ. Thế nhưng người ta đã quên mất Ngũ thiếu gia của Đỗ gia, thậm chí còn có người cho rằng Đổ gia chỉ sinh ra năm người con trai đầy triển vọng.

          Rốt cuộc, sau khi tiểu muội được khen tặng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tên của ta triệt để bị quên đi.

          Ta không quan tâm chuyện này cho lắm, trên đời có người giỏi võ thì cũng sẽ có người dở võ, mà ta chỉ thuộc dạng bình thường. Nếu thật sự có gì đó phải phàn nàn, thì chỉ là xấu hổ với sự kì vọng của cha mẹ mà thôi.

          Ta từng tự trách quỳ xuống trước mặt cha mẹ, sợ rằng một người không giỏi võ như ta sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đỗ gia. Thế nhưng phụ thân vuốt ve tóc ta mà an ủi. “Yểm Nguyệt cũng khiến trong nhà có hơi hướm của người đọc sách mà”

          Từ đó ta không tiếp tục cưỡng cầu ở sân luyện võ nữa.

          Mỗi người có số phận của riêng mình.

          Hôm đó ta và mấy huynh đệ ra ngọn núi ở ngoại thành chơi, vốn là non xanh nước biếc, hoà thuận vui vẻ, nhưng dông tố nổi lên khiến mọi người xung quanh đua nhau tìm chỗ trú, khiến ta thất lạc với những người khác.

          Ta men theo con đường nhỏ không quen thuộc lắm, may mắn tìm được một căn nhà bỏ hoang.

          Giọt mưa nhỏ như hạt đậu ào ào rơi xuống, ta vội bước vào nhà, gạt những sợi tóc ướt dính vào gò má ra, vô tình phát hiện trong phòng có dấu chân.

          Một nam tử áo đen lười biếng gác chân ngồi bên tường, mái tóc đen như mực ẩm nước, trước mặt là một đống lửa cháy sạch, xua tan một phần khí lạnh trong phòng. Thế nhưng toàn thân đều là nước mưa khiến ta hơi rùng mình một cái.

          Nam tử kia tuy chưa từng ngẩng đầu nhìn ta một cái, nhưng khiến ta không tự chủ được để ý tới hắn.

          Chắc là một người nghiêm túc, trong đầu ta hiện lên suy nghĩ này. Nhờ vào sự nổi tiếng của Đỗ gia bảo, từ nhỏ ta đã gặp rất nhiều loại người: bạn bè, kẻ thù, những kẻ nịnh hót… Trong chốn giang hồ cũng không thiếu những người trầm mặc ít nói, đối với dạng người như nam tử trước mặt, phương pháp tốt nhất chính là mặc kệ hắn, giống như hắn không thèm nhìn tới ta vậy.

          Đáng tiếc, quyết định trong lòng ta lại nhanh chóng bị cái lạnh lung lạc. Những đồ vật mang theo đều do người hầu giữ, trên người ta ngay cả đá lửa cũng không có! Chán nản một lúc, vì nội lực của mình chỉ thường thường, ta đành quyết tâm lấy lòng nam tử cùng trú mưa với mình.

          “Huynh đài…”. Một lúc lâu sau, biết rằng người này vĩnh viễn sẽ không để ý tới ta, ta đành tự nói tiếp, dù sao cũng đã mở lời rồi, có nghe hay không là chuyện của hắn. “Huynh đài, có thể cho ta mượn lửa…”. Những chữ còn lại toàn bộ bị ta nuốt xuống yết hầu.

          Ánh mắt nam tử bất ngờ quét tới, đôi mắt tà mị khí phách như chim ưng, con ngươi đen lạnh lùng nghiêm nghị, loé sáng dưới ánh lửa khiến người ta lông tơ dựng đứng, không dám nhìn gần!

          Hắn lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, nhưng vì vậy mới khiến ta cảm nhận được khí thế áp bức của hắn.

          Ta nhút nhát lùi về sau một bước, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt!


          Nam tử hứng thú nhếch môi, cánh môi mỏng truyền ra chất giọng trầm thấp. “Mượn? Ngươi có trả nổi không?”

          Trong nháy mắt, áp lực mạnh mẽ vô hình ép xuống ngực ta, khiến ta gần như không đứng vững. Vội tự trấn định khiến cho bản thân không thể run rẩy một cách mất mặt như vậy, bằng sự kiêu ngạo của người Đỗ gia, một lát sau ta mới tìm về giọng nói của mình. “Bao nhiêu mà… không trả nổi?”. Ta nhớ trong người còn một ít bạc vụn.

          Kể ra thì chỉ mượn một ít lửa sưởi ấm, hong khô quần áo thôi, cần gì phải trả tiền? Chỉ có thể nói rằng nam tử áo đen này là kẻ cực kì keo kiệt còn sót lại trên đời, quỷ hẹp hòi!

          Thầm chửi đối phương một trận xong, không biết lấy ở đâu ra dũng khí mà ta bước tới chỗ nam tử, cởi áo ngoài ra, thoải mái giăng lên cọc gỗ bên cạnh đống lửa, không khách khí ngồi xếp bằng xuống, nhưng vẫn theo bản năng cách xa hắn.

          Đống lửa mang tới hơi ấm khiến thân thể đông cứng của ta ấm áp lại.

          Lúc này nam tử thản nhiên đứng dậy, dưới sự nghi hoặc của ta mà đến gần, ngồi xổm xuống cạnh ta, một tay cưỡng chế bóp lấy cằm ta, khiến ta đối diện với gương mặt anh tuấn và đôi mắt lạnh lùng của hắn. Có lẽ là sự lúng túng trong đôi mắt to tròn của ta lấy lòng hắn, trên mặt nam tử hiện ra ý cười, nghiêng người kề môi vào tai ta, nhẹ nhàng hà hơi. “Ta sẽ không khách khí”

          Ta trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, tức giận muốn tránh ra nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay đẩy qua một bên. Ta dùng hết sức chống lại nhưng vẫn quá yếu ớt so với hắn.

          “Ngươi làm gì vậy, buông ra!”. Trong lòng ta bộc phát tức giận, ra sức giãy dụa. Nam nhân này muốn làm gì?

          Nam tử áo đen nhếch môi. “Nếu cần ngươi có thể kêu lên”

          Nói xong bèn bá đạo hôn lên môi ta. Ta không kịp ngậm môi, lại còn ngơ ngác hơi hé ra, đầu lưỡi nam tử không hề gặp trở ngại mà luồn vào, tuỳ ý đẩy lưỡi ta ra, quấn hút. Hơi thở cực nóng không ngừng đảo quanh khoang miệng, dường như ngăn không cho ta tiếp túc với không khí. Vất vả lắm mới thoáng chốc tách ra, nhưng lại kéo theo một tia nước lấp lánh. Không khí mập mờ quanh quẩn, ta thở hổn hển, mặt đỏ lên, đầu óc hỗn loạn, chỉ có thể nghĩ rằng: Nam nhân này thế mà mới hôn ta!

          Ý thức đột nhiên phục hồi, ta cắn răng chửi. “Khốn kiếp!”. Ta bắt đầu vội vã tránh né nhưng không hề có chút tác dụng.

          Trong lòng sợ hãi, ta dùng hai tay cố gắng đẩy ra thân thể cường tráng của hắn nhưng không nhúc nhích mảy may. Nếu hỏi có khi nào ta từng hối hận về võ công của mình thì khẳng định không có lúc nào hơn được lúc này!

          Nam tử đặt ta nằm ngửa xuống đất, siết chặt lấy hai tay ta, hai chân đá lung tung cũng bị hắn nắm lấy. Nam tử lạnh lùng nhìn xuống, giọng nói có chút không vui. “Đừng gây thêm phiền phức”. Nói xong thì nghiêng người cướp lấy đôi môi ta.

          Đầu tiên là nhẹ nhàng chạm môi, sau đó đầu lưỡi ấm áp dời xuống cổ ta, bàn tay mò vào trong áo, ngả ngớn chơi đùa hai khoả hồng hồng nổi lên trước ngực ta. Sự sợ hãi đột nhiên lan toả khiến ta nghẹt thở, ta tức khắc hiểu rõ ý đồ của nam tử, hoảng loạn hét to, không còn giận dữ như hồi nãy mà trong mắt ngập nước sợ hãi. Ta không nhịn được cầu xin. “Buông…”

          Nam tử mạnh đến đáng sợ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu thê thảm mà gặm cắn xương quai xanh của ta. Áo trong ướt đẫm của ta cũng không còn có thể che thân, lộ ra bả vai và hơn nửa ngực.

          Hắn cúi đầu ngậm lấy điểm mẫn cảm của ta, lưỡi uốn lượn, ngón tay chuyển động. Hai khoả hồng anh của ta lập tức dựng lên. Ta cong người, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, nước mắt lăn xuống khoé mi.

          “Đừng! Đừng…”. Trong phòng tràn ngập tiếng kêu rối loạn của ta, tóc bám vào trên trán, xoã tung trên người và trên mặt đất.

          Động tác của nam tử không hề bị ta ảnh hưởng, luồn tay vào quần ta, đặt lên nơi khó nói. Ta không dám tin tưởng mở trừng mắt, thậm chí còn nhìn thấy tay của hắn đang xoa nắn.

          Dù không dịu dàng nhưng lần đầu trải nghiệm cũng khiến người giữ nghiêm lễ giáo như ta không nhịn được thở hổn hển, lời nói đã lộn xộn, hơn nữa vì quá căng thẳng và sợ hãi mà toàn thân nóng lên. Không bao lâu, chỗ đó không còn khống chế được mà đầu hàng. Ta vô lực nằm đơ ra, hai mắt mờ sương nhìn người phía trước dùng ngón tay dính tinh dịch dò vào trong cơ thể ta.

          “A”. Ta hầu như muốn nhảy lên, cố gắng né tránh, nhưng càng khiến hắn đè xuống. Ta không thể ngăn cản ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển, cảm giác khó chịu pha trộn một thứ gì đó khác lạ kéo tới. Dần dần, số lượng ngón tay tăng thêm, nức nở của ta chuyển thành rên rỉ. Khi tay hắn rời khỏi, thân thể ta còn không ngừng run rẩy. Ngay sau đó, dục vọng lớn hơn so với ngón tay bắt đầu đâm vào, như lưỡi đao sắc bén cắt lấy người ta, đau đến mức rơi nước mắt.

          Không biết từ lúc nào hai tay ta đã được thả ra. Ta dùng sức nắm chặt lấy vai hắn, đau đớn từ nơi thân thể kết hợp xông lên gáy, nhưng lại giống như đang ôm ấp nhau.


          Cảm nhận được máu tươi chảy xuống đùi, thế nhưng ta đã đau đến mức không thể cất tiếng. Nghiêng đầu, ta mặc cho nước mắt từ gò má rơi xuống đất tạo thành một mảng nước.

          Phụ thân từng nói ta là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, lúc này nhớ tới lại có chút giễu cợt. Ngay cả sức lực kêu lên mà ta cũng không có, thế nhưng vẫn có thể miên man suy nghĩ.

          Ta cảm giác nam nhân trên người đã chậm lại động tác, thong thả di chuyển hông, nặng nề thở dốc và va chạm, càng đâm mạnh vào. Thân dưới của ta đau đớn kịch liệt, ta nhìn cơ bắp ưu nhã của hắn co lại, trên gương mặt không có quá nhiều dấu vết tình dục nếu không phải vì một tầng mồ hôi mỏng thì với nét mặt lạnh nhạt đó không ai nghĩ rằng hắn đang xâm phạm một nam nhân.

          Không khí bốc lên mùi tình dục dâm mị, trên tường chiếu ra bóng dáng của đôi ta. Hai tay ta đang vòng qua cổ hắn, nhìn không ra là cưỡng bức hay tự nguyện, chỉ biết rằng xuân sắc vô biên.

          Trong cổ họng ta phát ra tiếng rên rỉ không rõ, giống như đang cầu xin. Nước mắt chưa từng ngừng lại, một giọt rồi một giọt rơi xuống, chỉ có thể mặc cho tuyệt vọng bao trùm. Đang lúc cố gắng hồi tưởng lại những ân huệ mà hôm nay ông trời ban cho ta thì đã ngất xỉu.

          Lúc ta lấy lại ý thức thì đang nằm trong một vòng tay ấm áp, bởi vì đau đớn khi chỗ đó chạm tới nước nóng mà tỉnh lại. Đau đớn thấu xương khiến cơn buồn ngủ biến mất, ta theo bản năng giãy dụa thì bị nam nhân ôm lại, hai người cùng tiến vào trong nước.

          Cảm giác đau đớn trôi qua rất nhanh, đổi thành thư thái. Ta tựa vào lồng ngực màu mật ong của hắn, ngẩng đầu lên thì thấy một thùng gỗ đầy nước nóng đủ chứa mười người. Hơi nước dày đặc, hơi nóng bốc lên xung quanh khiến ta không khỏi bối rối. Tuy ta hôn mê một lúc lâu nhưng hắn tìm đâu ra một thùng tắm lớn như thế?

          Ta miên man suy nghĩ, thân thể vô lực bám vào người hắn. Ngón tay thật dài của hắn chải vuốt mái tóc đen mềm của ta, mang theo dòng nước chuyển động quanh da thịt ta. Ngón tay hắn không báo trước mà nhè nhẹ ấn xuống nơi đêm qua hai người kết hợp, móc ra thứ bên trong cơ thể. Ta biết đó là gì, tâm trạng lại càng ấm ức, từng giọt nước mắt rơi xuống thùng tắm.

          “Cứ thích khóc”. Hắn cười khẽ một tiếng, hơi nước lơ lửng bên trên, mái tóc đen rối tung trên vai, gương mặt tà mị và biếng nhác khó tả. Bàn tay bên hông ta nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ta tựa lên vai hắn, cho đến khi nước trong thùng nguội đi hắn mới ôm lấy ta, kéo qua chiếc khăn trên giá gỗ bên cạnh mà nhẹ nhàng lau thân thể của ta.

          Lúc này ta mới hoảng sợ vì khung cảnh sạch sẽ khác biệt với lúc trước. Căn nhà hoang đã không còn thấy bóng dáng, mặt đất dơ bẩn được trải lên lông cừu trắng muốt, vách tường nứt nẻ cũng phủ từng tầng tơ lụa. Nếu không phải trên nóc nhà vẫn còn cái lỗ thật lớn khó tu sửa thì ta còn tưởng mình đang ở cung điện. Đến lúc hoàn hồn thì hắn đã mặc áo trong vào cho ta.

          “Không, không cần… ta tự làm!”. Ta quật cường kéo áo hắn, thân thể yếu ớt vô lực, vì cưỡng chế chống đỡ mà đứng cũng khó khăn.

          Hắn không để ý, xoay người lấy một bộ quần áo khác. Chờ ta vất vả cài xong cái nút cuối cùng thì hắn đã ăn mặc chỉnh tề, vẫn là áo đen.

          Nắm lấy tóc, ta liếc thấy dây cột tóc trong tay hắn, định không nhờ vả nhưng phát hiện hai tay không còn sức giơ lên cao, cũng không thể để tóc xoã mà đi ra ngoài, cuối cùng đành thuận theo để hắn cột tóc cho ta.

          Chờ cho xong hết mọi chuyện, ta vội vã muốn rời đi, nhưng vừa bước đi đã đụng tới chỗ đau, đau đến mức chân mày ta nhíu lại.

          Hắn bế ta lên, bước ra cửa, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, người lái xe cung kính mở cửa. Nam tử cẩn thận buông ta xuống, hắn nhìn ta thật sâu, ánh mắt đen loé lên nhưng không nói một câu.

          Ta quay đầu sang hướng khác, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp. Sau khi đóng cửa thì xe ngựa chậm rãi khởi hành.

          Ta không thèm để ý đến trang trí hoa lệ và lớp đệm dày trong buồng xe. Ta nhìn xuống chiếc áo màu trắng như mới, không khỏi âm thầm thở phào. Như vậy ít nhất cũng không phát hiện mới vừa bị…

          Vừa nghĩ tới, sắc mặt ta lại tối sầm xuống. Ta tự hỏi không thẹn với trời đất, sao lại gặp tai hoạ bất ngờ? Dù nam nhân không cần trinh tiết nhưng cảm giác nhục nhã cũng không thua kém nữ tử!

          Ta cắn mạnh môi… thôi quên đi! Coi như chưa từng phát sinh qua!

          Trở lại phủ, thủ vệ vừa vào bẩm báo thì các huynh đệ lập tức vây lấy ta.

          “Ngũ ca đi đâu vậy? Chúng ta tìm ngươi rất lâu!”


          “Đúng vậy, suốt đêm không thấy, nương rất lo lắng”

          “A Nguyệt, sắc mặt ngươi kém quá, không phải bị phong hàn đấy chứ?”

          Mỗi người một câu, ầm ĩ như cái chợ. Thế nhưng lúc này ta rất biết ơn sự nói nhiều của bọn họ, vì như vậy ta sẽ không thể trả lời, đương nhiên cũng có thể im lặng mà chống đỡ.

          Cuối cùng, khi cha mẹ và tiểu muội nghe tin vào trong sảnh thì các huynh đệ mới yên tĩnh lại, ta phải cố gắng tìm cách giải thích nơi mình đến.

          “Tìm được một căn nhà hoang… sau đó vô ý ngủ quên… mới vừa tỉnh lại…”. Ta nói năng lộn xộn, thứ nhất là vì thân thể vô cùng suy yếu, mặt khác là vì nhớ tới những chuyện xảy ra mà sợ hãi.

          Nói xong, trên mặt mọi người đều khó hiểu, lại không chỉ ra được chỗ nào không thích hợp…

          Vẫn là tiểu muội phát hiện ra trước. “Ngũ ca, quần áo của ngươi hình như không giống…”

          Ta thầm giật mình, vội cúi đầu kiểm tra. Màu sắc, kích thước và trang trí đều giống nhau, nhưng vừa rồi vì vui mừng quần áo trên người vẫn sạch sẽ mà ta quên mất, trên đó đừng nói là không có vết mưa, ngay cả một hạt bụi cũng không dính! Đây không phải là quần áo lúc đầu của ta!

          Nhất định là hắn thay cho ta lúc ta hôn mê. Nhớ tới căn nhà hoang đột nhiên trở nên hoa lệ, một bộ quần áo chắc cũng không phải vấn đề gì lớn…

          Quả nhiên tiểu muội sờ sờ ống tay áo của mình, sau đó sờ tay áo của ta rồi đưa ra kết luận. “Chất liệu tốt hơn”

          Vải vóc của Đỗ gia bảo đều giao cho nhà may nổi tiếng trong thành, thuộc dạng xa xỉ, thế nhưng chất vải trên người ta lại tốt hơn nhiều, ngay cả ta cũng phát hiện.

          “Trâm cài tóc của A Nguyệt hình như cũng không giống…”. Tam ca nghe tiểu muội nói nên cũng quan sát kĩ.

          Ta hơi sợ hãi, gò má lại tái nhợt vài phần. Mẫu thân phát hiện, hoảng hốt đặt tay lên trán ta. “Cảm lạnh ư?”. Thế là vội vàng muốn ta đi nghỉ ngơi, chuyện liên quan đến quần áo lập tức bị bỏ qua.

          Trở về phòng, lưng tựa vào cánh cửa khép lại, nhớ tới chuyện hôm qua, ta rốt cuộc không nhịn được khóc lên.

          Sau đó ta bị bệnh vài ngày, cũng tiêu bớt không ít.

          Ngày nọ, ta không lay chuyển được sự quan tâm của các huynh đệ mà ra vườn ngắm hoa giải sầu. Cả đám ăn uống tới nửa đêm mới tan tiệc, ta mang theo cơn buồn ngủ về phòng, nhưng sau khi bước vào thì ngực thắt lại.

          Trong bóng tối toả ra khí tức không bình thường, không biết tại sao lại khiến ta không ngừng sợ hãi.

          Ta run rẩy đốt nến lên, căn phòng lập tức sáng rọi như ban ngày, cũng làm rõ nguyên nhân khiến ta bất an.

          Người ngồi trên ghế đúng là nam nhân kia!

          Ánh mắt sâu và đen, ngạo khí mãnh liệt, là bóng ma ám ảnh ta suốt mấy ngày qua!

          Mắt ta mờ sương, tức giận khó có thể kiềm chế, toàn thân không tự chủ được run lên. Hồi ức mà ta cố gắng muốn vứt bỏ lại hiện lên một lần nữa, ta mím chặt môi, cố gắng đè xuống hoảng loạn trong lòng, đề phòng và sợ hãi nhìn cánh cửa còn đang mở hờ.

          Phòng của đại ca và nhị ca cách đây không xa, chỉ cần ta kêu một tiếng thì lập tức có thể tới cứu!

          Hắn đọc được ý đồ trong mắt ta, nhếch môi cười khẽ. “Có tin rằng ta xử lý bọn họ trước khi bọn họ kịp tới quấy rối không?”

          Ta vốn hi vọng hắn thấy khó mà lui, tốt nhất là rời đi trước khi bị người khác phát hiện, thế nhưng nghe giọng điệu này thì rõ ràng hắn không để Đỗ gia bảo vào mắt.


          Muốn đến đây tất nhiên phải đi qua phòng cha mẹ trước. Hắn lẻn vào Đỗ gia, an toàn đến thẳng nơi đây, rõ ràng võ công không thể khinh thường. Nỗi sợ hãi đã cắm rễ vào sâu trong lòng khiến ta không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của hắn. Nếu hắn quả thật đả thương những người khác thì biết phải làm sao?

          Có lẽ thấy được sự khuất phục qua gương mặt tái xanh của ta, hắn nắm lấy cằm ta mà dùng đôi môi cọ xát.     

          “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

          Trên mặt hắn hiện ra điều gì đó mà ta không biết rõ, vì ta đang giận dữ.

          “Ta là nam nhân, không phải luyến đồng hay món đồ chơi của ngươi! Cho dù ta nợ ngươi thì cũng xem như trả xong rồi, sao ngươi còn đến?”

          “Ngươi không phải luyến đồng hay đồ chơi… Hơn nữa ta đến không vì lý do gì…”. Trên mặt hắn hiện ra ý cười tà mị, dường như việc hắn cưỡng ép ta là điều đương nhiên.

          “Vì sao không buông tha cho ta?”

          Cuối cùng, hắn quyết định điểm huyệt ta. Ta cảm thấy lồng ngực nóng rát và nặng trĩu đến mức ngay cả hít thở cũng trở thành cực hình.

          Hắn cởi ra đai lưng trên eo ta, kéo áo ngoài xuống thành một đoàn, thân thể nửa che đậy bằng lớp tơ lụa lộ ra dưới gió, da thịt ấm nóng tiếp xúc với không khí lạnh lẽo giữa trời đêm…

          Sau khi triền miên, hắn mặc lại quần áo chỉnh tề, thấp giọng kề vào tai ta hỏi trước khi rời đi. “Ngươi hận ta không?”

          “…Hận”. Nhưng ta càng hận chính mình.

          Gần trưa hôm sau, người hầu thấy ta dậy trễ nên đến gõ cửa. “Ngũ công tử, ngươi đã tỉnh chưa?”

          Ta mơ hồ mở mắt ra, khẽ động đậy, dưới eo truyền tới cơn đau. Ta giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng kêu to. “Không, không, vẫn chưa! Ngươi đừng vào!”

          “À”. Người hầu không nghi ngờ gì, chỉ ở ngoài cửa nói. “Phu nhân mời công tử qua ăn trưa”. Nói xong thì rời khỏi.

          Ta cử động, bỗng nhiên phát hiện mình lo hão! Vết bẩn trên người và trên giường đã tẩy qua, trong phòng vẫn sạch sẽ như trước, điều duy nhất chứng tỏ mê tình đêm qua chỉ còn lại thân thể đầy dấu hôn và đau đớn của ta.

          Không chỉ vậy, trên bàn nhỏ còn đốt đàn hương, mùi rất thơm, hoàn toàn giấu đi khí tức dâm mỹ, lại còn thêm phần tao nhã.

          Hôm đó ta xin cha mẹ cho mình dời đến căn phòng ở góc xa nhất trong nhà.

          May là bình thường ta thích yên tĩnh nên những người khác cũng không thấy lạ.

          Có điều càng cách xa, bệnh bất an của ta lại càng nặng. Bình thường chỉ cần một âm thanh rất nhỏ cũng đủ khiến ta nhảy dựng lên, sợ hãi có người tới.

          Hắn cứ như vậy mà buông tha cho ta ư?

          Đáp án là không.

          Lần tiếp theo nhìn thấy hắn, ta kề dao lên cổ, liều chết không đồng ý.

          Hắn hơi bất ngờ, nhưng càng thêm thích thú. “Ta sẽ khiến 139 người của Đỗ gia chôn cùng!”

          Một câu nói khiến ta mất đi khí lực, đánh rơi dao, những chuyện xảy ra tiếp theo đương nhiên không cần nói rõ.

          Kết quả là ta trở thành một nam sủng được nuôi trong nhà, đợi người kia ba ngày hoặc năm ngày thì đến lâm hạnh một lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.