[YANDERE][Miku] Em... Rất Ngon!

Chương 14


Đọc truyện [YANDERE][Miku] Em… Rất Ngon! – Chương 14

Cậu bế Rin rời khỏi nơi u ám ấy. Vừa vào phòng cậu thì lúc đó cậu giật mình, Loky về rồi. Cậu có thể cảm nhận được sống lưng mình đang lạnh run lên. Cậu cho nó vào tủ đồ rồi đóng lại, cậu có bỏ cậu lên người nó để anh không ngửi thấy mùi nó được. Theo cậu, chắc chắn ở yến tiệc Len và Rin đã gây chuyện gì đó rồi.

– Rinto. Len về nhà chưa? – đang nghĩ ngợi thì một câu nói của anh làm cậu đứng tim.

– E….e..em không biết….! – cậu cố tỏ ra vẻ như bình thường.

– Em mà bao che cho ai. Đừng trách anh.

Loky vừa rời đi thì cậu mới thở phào, khóa cửa lại dù biết nó không có tác dụng nhưng sẽ không người hầu nào vào. Cậu đặt nó lên giường, nhìn nó trông thiếu sức sống. Cậu đỏ mặt, nó thật xinh đẹp, thật quyến rũ, ngực không quá to cũng chẳng nhỏ, mái tóc vàng ngắn óng ánh, kể cả bờ môi cũng căng mịn hồng hào một màu. Nhìn cặp đùi trắng nõn khó mà được che bởi chiếc váy ngắn cũn cỡn như vậy, cậu nhăn mặt khi thấy vết cắn còn rỉ máu khi nãy của hắn. Nó đã đỏ mặt, xấu hổ khi hắn chạm vào, khi hắn hôn. Cậu cắn răng, đôi mắt dần chuyển sang màu đỏ. Nhưng bây giờ nó trông rất tệ, cậu không muốn hút máu nó.

– Tôi ngu thật. Ngu ngốc vì đã yêu em mất rồi. Rin… – cậu mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ vào trán nó – Nếu em yêu onii-chan thì em cứ việc, nhưng chuyện tôi yêu em không thể lay chuyển được. Nếu onii-chan không yêu em, thì tôi sẽ làm việc đó…

Nó bỗng trở mình, lông mày không nhăn vào nữa mà giãn ra thoải mái. Nó ngủ say rồi, mặt còn rất chi là dễ thương, một con mèo nhỏ đang say giấc nồng.

Cậu nhìn thấy, nuốt nước bọt. Cậu khát quá, cậu muốn…

Cậu ôm nó ngồi dậy, nó vẫn ngủ say mà tựa đầu vào vai cậu. Cậu ôn nhu, liếm nhẹ cổ nó, hắn không thích máu ở cổ mà là ở đùi nên cổ nó vẫn chưa có dấu vết.

– Tôi khát quá… – cậu vuốt ve tóc nó – Em cứ ngủ đi, tôi uống chút thôi. Không làm em đau. – cậu cắn nhẹ nhàng vào chiếc cổ nhỏ, hút từng giọt máu tươi và không để một giọt nào chảy đi cả. Nó nhúc nhích, cơn đau đang lan dần khắp cơ thể. Cậu buông ra rồi đặt nó nằm xuống, không có tí vết màu nào còn dính ở cổ nữa. Nó lại thả lỏng người và chìm vào giấc ngủ.


– Ư….Len…. – nó nhăn mặt, đổ mồ hôi – Đ…đừng mà…

Cậu vuốt mặt nó, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mịn, hôn thật lâu.

Nó ngủ lại bình thường, cậu nhìn nó mà đau.

Nghĩ lại thì, từ lúc nó bước xuống tầng hầm đó. Trước khi nó thấy xác cha mình thì vẻ mặt của nó đã vô hồn rồi. Cậu đứng dậy, hắn đã nói gì làm tổn thương nó, cậu phải gặp hắn.

Cậu gõ cửa phòng hắn, chỉ có tiếng trả lời vọng lại.

– Ai?

– Onii-chan, em Rinto đây. Em muốn gặp anh.

– Vào.

– Em có thứ muốn đưa cho anh. – cậu nắm chặt thứ đó trong tay, mở cửa phòng thì thấy hắn đang hút máu một cô hầu và cô ta đã chết.

– Thứ gì? – hắn liếm vết máu trên miệng, ném cô hầu xuống đất.

– Sợi dây này, là của anh? – cậu giơ trước mặt hắn một sợi dây chuyền – Em đã tìm thấy nó khi dẫn Rin đi dạo. Nó bị rơi ở một con sông. – Trả đây. – hắn trợn mắt.

– Trước khi trả, em muốn hỏi.

– Nói.

– Hình cô gái này, là Rin? – cậu mở mặt dây chuyền.

– Là Rin thì đã sao? Mau đưa đây cho anh.

– Anh đã nói gì với Rin của bây giờ?

– Em biết để làm gì? Hình là Rin đã chết, Rin bây giờ chỉ giống cô ấy.

– Chết? Tại sao anh lại dám chắc như vậy? Chẳng phải từ nhỏ cô ấy đã cứu anh khỏi chết đuối sao?


– Không thể nào là cùng một người được. Mẹ Rin trước đây nói cô ấy đã chết rồi, đó là sự thật.

– Anh đã làm Rin tổn thương. Anh đã nói gì hả?!

– Haizz. Cô ta chỉ giống Rin trước đây, cô ta không phải Rin. Anh chỉ yêu cô ta vì cô ta giống Rin trước đây. Nói chung, cô ta là kẻ thay thế Rin đã mất.

– A….anh….

– Xong thì biến.

– Rin đã yêu anh. Mà anh dám xem đùa tình cảm của cô ấy sao?! – cậu tức giận – Còn Rin của anh! Anh tự giữ lấy! Đừng làm tổn thương Rin hiện tại! – cậu ném sợi dây chuyền vào mặt hắn, bỏ ra ngoài. Hắn cầm lấy sợi dây chuyền, hôn nhẹ vào tấm hình.

Cậu bước về phòng, nhìn thấy nó đang cầm con dao đứng trước cửa sổ.

– Rin! Em…em làm gì vậy?! – cậu nhanh chóng bay lại gần, hất bay con dao rơi xuống.

– Anh không cần lo cho một kẻ thay thế như tôi…tôi làm gì là việc của tôi.

– Ai cho em nói năng như vậy?! Tôi yêu em! Tôi yêu em Rin! – cậu trợn mắt, phòng cậu sát phòng hắn nên nó chắc đã nghe thấy.

– Chắc anh cũng yêu cô gái giống tôi nên nói vậy phải không? Tôi không cần sự thương hại. Với lại tôi muốn chết. – nó nói mà không nhìn vào mặt cậu, cúi xuống định nhặt con dao lên nhưng bị cậu ngăn cản. – Tôi vừa nói gì anh không nghe à?

– Em muốn chết nhưng tôi không cho thì sao? – cậu đạp mạnh chân lên con dao nát ra – Em phải sống để phục vụ tôi.


– Sao cũng được. – nó vén dây váy sang một bên – Anh có thể kết thúc bằng cách hút cạn máu tôi.

– Im đi. Lại đây!

– Bỏ ra!

Anh ngồi đọc sách, nhăn mặt vì hiện tại cha của Miku đang rất giận. Còn Miku thì khóc lóc, đòi cha bắt bằng được Len về cho cô. Ông đã nói với anh, nếu mang Len giao cho ông. Ông sẽ bỏ qua chuyện này và không trình báo với…tên đó. Nghĩ tới đây, cậu tức giận. Len là em trai cậu, nó cũng là một phần con người cậu, là con trai ruột của Nữ hoàng Fiat, là một vampire cao quý mang cả hai dòng máu của cha mẹ. Anh bực tức đập mạnh tay xuống bàn, vứt cả cuốn sách sang bên. Không giao Len, tên đó sẽ giết chết anh. Hắn là một vampire không thể giết, không thể làm hắn bị thương, hắn không có trái tim, luôn điên loạn và bệnh hoạn, hắn khao khát máu tươi và hắn…là đấng tối cao của vampire, hắn có thể kết liễu cả một đội quân vampire quý tộc hùng mạnh trong phút chốc. Chưa ai có thể biết tên hắn, chỉ gọi hắn là King.

– Gọi Len vào đây. – anh cất giọng, lập tức một tên vampire gần đó đi gọi ngay.

– Ưm! Ưm! Uhm….!

– Thà trói em như vậy. Em sẽ không tự vẫn cũng không thể cắn lưỡi. – cậu cười nhếch, vuốt ve khuôn mặt nó. Nó quay mặt đi. Sắc mặt cậu bỗng thay đổi – Bộ váy này…không phải của tôi tặng em. Len? Không được mặc nó. – cậu xé rách bộ váy nó, chiếc váy màu đỏ bị xé ra từng mảnh, cậu liếm khóa môi nhìn con mèo nhỏ đang cố thoát ra. – Tôi sẽ làm thứ tôi muốn, nếu em sống mà vẫn như người mất hồn. Tôi sẽ để em toại nguyện chết, nên trước khi em chết, em nên dâng hiến cơ thể cho tôi.

Anh mỉm cười, nhìn hắn nằm dưới đất. Lúc nãy, khi hắn vừa mở cửa phòng, anh đã đánh ngất hắn bằng sức mạnh thật sự của mình, sau khi vật lộn với hắn hồi lâu hắn mới bất tỉnh. Anh thở hồng hộc, nếu hắn mà nổi điên như lần trước nữa thì anh sẽ không đánh lại hắn.

– Len, vì anh mà em nên đến bên Miku là vừa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.