Ý Xuân Hòa Hợp

Chương 82: Cô Dư, xin cô hãy tự trọng


Đọc truyện Ý Xuân Hòa Hợp – Chương 82: Cô Dư, xin cô hãy tự trọng

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách, mỹ nhân tắm chắc chắn có sắc xuân kiều diễm khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải suy nghĩ miên man. Tần Hề là ngoại lệ, không cần phải nói, trong lòng anh không có ý nghĩ xấu. Lúc này đây bỗng có điện thoại gọi đến, anh nghe máy, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh Tô.” 

“Bác sĩ Tần, tiến triển thuận lợi chứ?” 

“Ừm.”

Đầu dây bên kia hơi kích động: “Vậy… bao lâu thì có kết quả?” 

“Ngoại trừ nhân tố ngoài ý muốn, khoảng hai tháng sẽ có.” 

Đầu dây bên kia nói một tràng: “Vất vả cho bác sĩ Tần quá, anh có yêu cầu gì cứ nói, miễn là nhà họ Tô có thể làm được.” 

“Ừm.”

Ấn nút ngắt cuộc trò chuyện, Tần Hề cất di động vào trong túi, nhìn thoáng qua phòng tắm rồi lập tức dời tầm mắt, rất giống một quý ngài tao nhã. Anh định đi ra ngoài thì đột nhiên có tiếng gào thét cao vút chói tai truyền đến. 

Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, cửa kính đúc* hoa văn đã bị mở tung, Dư Sơ chạy ra khỏi phòng tắm, đôi mắt hoảng loạn cuồn cuộn sóng xuân, những lọn tóc nhỏ tùy ý xòe ra như cánh hoa và rối bù cả lên, váy ngủ hai dây mắc kẹt dưới vai, không kéo lên được, phong cảnh trước ngực nửa ẩn nửa hiện, da thịt trắng như tuyết, non mềm nở nang, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lớp vải dệt cùng với đầu nhũ hoa màu hồng nhạt. 

* Kính đúc hoa văn là kính có hoa văn được tạo ra bằng quá trình nung chảy. Kính được nung chảy trên khuôn và sẽ cho ra các loại hoa văn thực sự tinh tế và có thể cảm nhận được bằng xúc giác. 

Dư Sơ nhắm thẳng Tần Hề rồi bổ nhào vào lòng anh, không đợi anh đẩy mình ra, hai cánh tay vừa mềm vừa dẻo như dây mây của cô đã quấn chặt lấy phần eo rắn chắc của anh, bộ ngực đầy đặn còn cọ lua xua vào ngực anh, cái miệng nhỏ giả mù sa mưa cất tiếng nói: “Trong phòng tắm có bọ ngựa, không chỉ một mà rất nhiều con, nhiều lắm, làm tôi sợ muốn chết.” 


Giọng nói này thật sự yêu kiều, rất quyến rũ. 

Tần Hề chưa từng gặp cảnh này nên cảm thấy rất mới mẻ, đồng tử vốn ngưng tụ từ nãy đến giờ bỗng lóe lên tia sáng: “Cô muốn quyến rũ tôi à?” 

Không phải chứ, bị vạch trần rồi ư?

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy vẻ mặt anh vẫn như trước, nhìn không ra một cảm xúc nào, da trắng bệch như người mắc bệnh, mặt mày lạnh lùng, vừa đẹp vừa hoàn mỹ nhưng lại âm u tĩnh mịch, trông có vẻ rất đáng sợ. 

Dư Sơ chột dạ, ôm chặt anh hơn: “Không phải đâu, thật sự có bọ ngựa đó.” 

“Bọ ngựa?”

À há, lol nói chơi thôi mà: “Là con gián, con gián, tôi nói sai rồi.” 

“Cô Dư, xin cô buông tay cho.” 

Cô không cử động một chút nào. 

Tần Hề nắm lấy vai cô rồi đẩy ra, nhưng Dư Sơ bấu lấy anh quá chặt, anh lo mình sẽ khiến da mịn thịt mềm của cô bị đau nên chẳng dám dùng sức, chỉ có thể vươn tay ra sau lưng, mỗi tay nắm lấy một cổ tay cô, đẩy mạnh ra từ hai bên, cô đánh không lại anh, phần mông ngã ngồi xuống giường ngay tức khắc.

“Cô Dư, xin cô tự trọng.” Đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh khẽ nhếch lên, chỉ trong chớp mắt nụ cười ấy đã biến mất. 


Không sai, anh rất sung sướng.

Từ nhỏ anh đã được người xung quanh khen ngợi ưu tú xuất chúng, mười bảy tuổi lấy được cả hai bằng Tiến sĩ về Tâm lý học và Dược tễ học nên càng được gọi là thiên tài. Anh cũng cho rằng mình như vậy, hơn nữa đối với bản thân mình, từ chỉ số IQ, EQ, tiền tài, thể lực và tất cả những phương diện khác được tiến hành tổng hợp và đánh giá, anh cho điểm cao đến tận 97. Trong khoảng thời gian từ mười bốn tuổi đến hai mươi tám tuổi, chưa từng có người khác phái nào theo đuổi anh, điều ấy khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, cuối cùng tự đưa ra kết luận “Tự chọn theo ý mình cho xong.”

Dân gian có câu: “Anh không phải là kiểu người mà cô ấy thích.” —> (Nam chính ế, ế thật sự)

Tuy rằng mục đích có chút không trong sáng, nhưng Dư Sơ là người đầu tiên tỏ vẻ có cảm tình với anh, mong muốn nảy sinh quan hệ tình dục khác phái với anh, Tần Hề không khỏi có ấn tượng tốt hơn về cô. 

Thế nhưng, anh vẫn sẽ từ chối cô. 

“Cô Dư, cô không phải hình mẫu lý tưởng của tôi.” Anh ra vẻ nghiêm túc. 

Dư Sơ không thèm đếm xỉa tới, chưa giữ được tính mạng mà còn đòi mặt mũi gì? Cô cố ý ưỡn ngực, da như tuyết mặt như hoa, hoạt sắc sinh hương*: “Anh không muốn sao?” 

*Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ

Tần Hề thành thật lắc đầu: “Không muốn.”

“Tại sao? Tôi không xinh đẹp à? Dáng người chưa đủ ư?” 

Anh lại lắc đầu, khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ: “Tôi không có hứng thú với cô, nói một cách nghiêm túc, tôi chưa từng nảy sinh cảm giác kích thích với người khác phái hoặc cùng phái nào cả.”


Chưa bao giờ nảy sinh cảm giác kích thích với người khác phái hay cùng phái.

Câu nói ấy cứ chuyển qua chuyển lại giữa răng môi cô, thưởng thức một chút, cô ngạc nhiên đến mức khó tin: “Cho nên… anh không có năng lực ư?”

Sự hoài nghi của cô khiến anh rất bất mãn, cánh môi khẽ nhếch lên, bờ môi lạnh lùng: “Không, cơ thể tôi rất khỏe mạnh.” 

Đương nhiên Dư Sơ không tin, thầm than trong lòng rằng không hay rồi, kế hoạch bị ngâm nước nóng nhanh như vậy, ngẫm lại cảm thấy không cam lòng. 

Hàng mi khẽ chớp như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, mê người một cách đặc biệt, đôi mắt trong veo của cô nhìn xuống thắt lưng anh: “Anh bớt giả nai đi, nói mình khỏe mạnh, sao có thể không nảy sinh cảm giác kích thích được?” 

Tần Hề nhăn mày lại, bởi vì sự hứng thú cực nhỏ trong anh bỗng dao động, khuôn mặt anh đặc biệt cứng đờ khiến biểu cảm cũng quái dị theo: “Tôi chắc chắn cơ thể mình rất khỏe mạnh, tôi chỉ cho rằng bản thân mình không cần thiết phải sinh hoạt tình dục.” 

Cô cười khẽ: “Sao có thể không cần thiết chứ?” 

“Bởi vì công việc của tôi cần phải thường xuyên giữ đầu óc thanh tỉnh. Tuy ái tình có những hiệu quả tích cực như phòng chống ung thư, giảm bớt bệnh tật, có lợi cho mạch máu ở tim, ổn định huyết áp, cải thiện giấc ngủ, nhưng tôi cho rằng đối tượng ái tình có thể khiến người ta mắc phải những cảm xúc tiêu cực như nôn nóng, ghen tỵ, tự ti, không an lòng, dễ nóng giận.” 

Dư Sơ nghe mà sửng sốt, cuối cùng tổng kết thành một câu, ha ha, mợ nó lấy trí tuệ ra cản mình. 

Thế nhưng cô vẫn cười khanh khách, vén một lọn tóc ra sau tai, gò má hoa lê ửng hồng, bước tới bên cạnh anh: “Anh chưa từng nảy sinh cảm giác kích thích, có thể là vì chưa tiếp xúc gần gũi phụ nữ, anh có muốn thử với tôi không?” 

Tần Hề rũ mi mắt, lẳng lặng suy xét lời của cô, thân thể mềm mại của người con gái sà vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương vuốt từ ngực xuống bụng anh; lúc đụng tới thắt lưng bằng kim loại, đôi mắt long lanh, trong veo vô tội của chú nai con bỗng xuất hiện ánh sáng xao động.

Ây da, cô muốn bóp cho nổ trứng anh. 

Mò mẫm đến vị trí nam tính giữa hai chân Tần Hề, Dư Sơ đang định vươn móng vuốt ma quỷ thì cổ tay nhỏ bé của cô bỗng bị giữ chặt, Tần Hề khéo léo đẩy cô ra, cô lại ngã xuống giường.

Dựa theo nguyên tắc “cho dù chết cũng không thể khiến anh dễ chịu”, cô lại nảy sinh tâm tư, lại bị ánh mắt âm u lạnh lùng của Tần Hề dọa cho lùi bước, ngón tay cô hậm hực hờn dỗi vuốt cánh môi đỏ hồng, đôi mắt long lanh như nước và gò má cũng phồng to lên. (phồng mang trợn má)


Anh lùi lại mấy bước, cách xa cô một chút: “Cô Dư, xin cô hãy tự trọng, tôi nói rồi, cô không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi.” 

“Vậy hình mẫu bạn đời lý tưởng của anh là kiểu người như thế nào?” 

Xuất phát từ lòng tốt, anh không nói cho cô biết đáp án để tránh đả kích sự tự tin của cô. 

Đối với bạn đời trong tương lại, anh có những yêu cầu cơ bản nhất: Chỉ số IQ phải trên 160, thông thạo hơn ba thứ tiếng, bằng cấp Tiến sĩ, tốt nhất là liên quan đến Y học, có thể cùng anh nghiên cứu đề tài. 

Về phần tướng mạo dáng người, trước hết anh không coi trọng, cũng không cần phải nghĩ tới. 

Chẳng qua bây giờ anh cho rằng, diện mạo thì Dư Sơ ở mức ngang bằng hoặc hơn, dáng người cũng tương đối, bộ ngực ắt là nhỏ hơn một số, bởi vì bầu ngực cô quá lớn và rũ xuống khá nghiêm trọng, núm hoa bị lõm là hiện tượng tích lũy độc tố, hơn nữa sẽ tăng nguy cơ ung thư vú sau thời kỳ mãn kinh.

Tốt nhất là tóc xoăn, không cần quá đen, hơi vàng một chút, mềm một chút, không cần quá dài, qua vai là được rồi. 

Mắt to tròn là đẹp nhất, cần phải trong suốt, linh động. 

Chân phải nhỏ một chút, trắng một chút. 

Đúng rồi, nhất định nhũ quầng* không thể giống cô – bên phải hơi lớn hơn bên trái, không đối xứng, thoạt nhìn rất kỳ quái, anh không thích. 

*Phần da xung quanh núm hoa, đường kính khoảng 3 – 6cm.

Còn có…

Tần Hề vừa nghĩ vừa thong thả đi ra ngoài, Dư Sơ thấy rõ anh không tập trung tinh thần, lại không phòng bị, cô lập tức với tay lấy gạt tàn trên tủ đầu giường, do dự trong chớp mắt, lòng nổi cơn hung ác, nhanh chóng đuổi tới phía sau rồi cắn răng đập mạnh một phát vào gáy anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.