Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 696


Bạn đang đọc Y Vương Vạn Dặm Truy Thê – Chương 696


“Tần Nguyên này không cam tâm, tôi sẽ không để yên đâu.

Ninh Vũ Phi, cậu chờ đi, cậu sẽ không dễ dàng đạt được nguyện vọng.”
“Đưa đi!” Cảnh sát trưởng Dương nói.
Tần Nguyên bị bắt đi, đồ ăn trộm cũng bị lấy đi, chỉ có chế tài của pháp luật đang chờ Tần Nguyên.
“Ninh Vũ Phi, chuyện này thật sự là nhờ có cậu, nếu không hiện tại chúng tôi vẫn loay hoay mất.”
“Không có chuyện gì, tên này đã nghĩ tới việc nhắm vào tôi, giải quyết anh ta cũng là tốt cho tôi.” Ninh Vũ Phi nói.
Lăng Bảo Châu trở lại sau một cuộc tra khám và đưa một số kẻ lang thang đã bị bắt đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
“A!”
Nhìn thấy điều này, Ninh Vũ Phi nhanh chóng nhảy sang một bên và ngạc nhiên hỏi: “Chị Bảo Châu, chị đá tôi làm gì vậy?”

“Đây rõ ràng là kế hoạch của cậu, tại sao lại trốn tránh tôi hả, hừ.”
“Ừm…Tôi không cố ý, chuyện này là do cảnh sát trưởng của chị.

Tôi làm gì có quyền lực giấu chị chứ, có đúng không?” Ninh Vũ Phi trực tiếp chối đẩy trách nhiệm.
Cảnh sát trưởng Dương tối sầm mặt nói: “Đừng tính toán mấy chuyện này nữa, đêm nay mọi người trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay làm việc mệt mỏi rồi.”
“Thưa sếp, vẫn còn một số việc chưa hoàn thành.

Chúng tôi sẽ phong tỏa bệnh viện ngay lập tức.

Trong đó hẳn là có một số bí mật chưa được biết đến.”
“Cái này…Thôi được rồi, cứ giao cho cô xử lý hết.

Người nào mua với giá cao không thể bỏ qua, tất cả sẽ bị bắt và đưa ra trước công lý.”
“Vâng!” Lăng Bảo Châu lập tức đi làm công chuyện.
Ninh Vũ Phi sờ sờ cằm, cười nói: “Cảnh sát trưởng, đêm nay cậu cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi đấy.”
“Đứa nhóc cậu mau trở về đi, thuốc của cậu thật có hiệu quả, sau chuyện này tôi có thể ngủ ngon rồi.”
“Ừ!”
Không còn gì cho Ninh Vũ Phi làm nữa, vì vậy anh quay trở lại biệt thự Ngự Giang và ăn tối cùng Giang Vị Noãn.

Đối mặt với những bằng chứng, Tần Nguyên vốn đã không còn cách nào có thể biện hộ, ngay cả luật sư cũng bất lực.

Lăng Bảo Châu tìm thấy trong két sắt bệnh viện những thứ liên quan đến việc mua trái phép nội tạng để cấy ghép của những người giàu có.

Nếu tất cả chỗ này bị phanh phui ra, thì họ gặp chuyện là cái chắc.

Nếu không có họ thì chắc chắn không có chuỗi ngành vô nhân đạo như buôn bán nội tạng này.
Chỉ mất ba ngày để phá hủy toàn bộ chuỗi sản xuất và các kênh bán hàng của Tần Nguyên.
Cùng lúc đó, Tần Nguyên, kẻ có khuôn mặt người và trái tim dã thú, đã được đưa tin và trở thành một con chuột bị mọi người la hét và đánh đập trong toàn bộ thành phố Ngọc Trai và thậm chí cả khu vực phía Nam.
Ngoài ra còn có tài khoản ngân hàng nước ngoài của Tần Nguyên, có 30 tỷ đô la Mỹ, tất cả đều có được thông qua các giao dịch bất hợp pháp trong nhiều năm.
Tần Nguyên hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình và không chịu nhận tội, nhưng dù có không nhận tội khi đã có đủ chứng cứ thì cũng vô ích mà thôi.
Cuối cùng Tần Nguyên bị kết án tử hình, Tần Nguyên cuối cùng cũng biết số phận của mình.
Sau khi sự việc kết thúc, toàn bộ đội của Lăng Bảo Châu đã được khen ngợi từ trên xuống dưới, về phần Ninh Vũ Phi, anh đã nói với cảnh sát trưởng anh sẽ không tham gia bất kỳ cuộc họp khen thưởng nào.
Tuy nhiên, Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn đều tới xem cuộc trao thưởng, khi họ nhìn Lăng Bảo Châu trên sân khấu nhận giải trong bộ đồng phục cảnh sát, những người bên dưới đều vỗ tay tán thưởng.
Lăng Bảo Châu cảm thấy rằng cô ta rất xấu hổ khi nhận giải thưởng một mình, khi phần lớn công lao đều thuộc về Ninh Vũ Phi.

Nhưng Ninh Vũ Phi không thích công khai nên chỉ có thể nhờ cô ta giúp lấy phần của mình.
“Chị Bảo Châu mặc đồng phục cảnh sát thật đẹp luôn, xinh chết mất thôi…” Ba người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Ninh Vũ Phi nhìn họ như những kẻ ngốc, anh sẽ không bị tẩy não bởi Lăng Bảo Châu đâu.
Mặc dù Ninh Vũ Phi không được đề cập trong phần khen thưởng trên, nhưng cảnh sát Dương đã cảm ơn sự giúp đỡ của Ninh Vũ Phi rồi.
Buổi họp khen thưởng kết thúc, Ninh Vũ Phi cười hỏi Lăng Bảo Châu: “Chị Bảo Châu, đi dạo một vòng đi, tối nay ăn cơm ngon không?”
“Có, có ngon.”
Lăng Bảo Châu đưa bó hoa trong tay cho Ninh Vũ Phi: “Được rồi, nếu cậu không nhận giải thưởng ở đây, thì tôi sẽ làm một bữa cơm thưởng xứng đáng cho cậu.”
“Điều này được đó, chị Bảo Châu.”
Bọn họ trở lại biệt thự, sẵn sàng mở tiệc nướng ngoài trời vào lúc bảy giờ.
Đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên vệ sĩ vội vàng đi tới: “Cậu chủ Ninh, bên ngoài có người tới nói muốn tìm sĩ quan Lăng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.