Bạn đang đọc Y Vương Vạn Dặm Truy Thê – Chương 677
Trần Thành Hạo chẳng ngại ngần nói, bác sĩ tức giận đến đỏ bừng mặt, không nói được lời nào.
“Cút đi”
“Cậu! vậy thì mấy người cứ trở về chờ chết đi, đến lúc đó có tới cầu xin tôi thì tôi cũng không đồng ý mấy người!”
Ba mẹ của Đường Phi Dương cũng khó xử, không biết như nào mới phải.
“Bác trai bác gái đừng lo lắng, cháu xem phim trước đã.
” Ninh Vũ Phi nói.
Huấn luyện viên Tằng nói: “Sao vẫn chưa có phim vậy, bác sĩ đã nói là rất nghiêm trọng, giới thiệu thiết bị y tế thì được còn CT thì sao không nhắc đến.
”
“Đúng là bác sĩ lang băm.
” Ninh Vũ Phi nói tiếp: “Thành Hạo, Đỗ Đức Mạnh, hai người đỡ Đường Phi Dương dậy, để tôi xem.
”
“OK!”
Ninh Vũ Phi giải thích: “Tôi học y mấy năm, có thể xem qua một chút.
“
Đường Phi Dương ngồi ở trên giường, Ninh Vũ Phi bóp lưng hỏi: “Có cảm giác không?”
“Có.
”
“Ừ!”
Ngay sau đó, Ninh Vũ Phi gõ nhẹ vào xương sống, rồi hỏi: “Cậu có cảm nhận được âm thanh tôi gõ vào đốt sống cổ của cậu không?”
“Có!”
Vì môi trường truyền âm là chất rắn nhanh nhất nên vẫn có thể phân biệt được rõ ràng.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, nói: “Không nghiêm trọng như vậy, sắp được chữa khỏi.
“
“Gì cơ?”
Ngoại trừ Trần Thành Hạo, tất cả mọi người đều không thể tin được, tuy rằng không thể tin vào cái gì mà khoa học công nghệ, nhưng ít nhiều các bác sĩ vẫn có thể tin được.
“Mọi người phải tin tưởng Ninh Vũ Phi.
Tôi đã nghĩ rằng eo tôi đã gãy rồi, nhưng Ninh Vũ Phi đã cho tôi cách chữa trị và chữa lành nó.
” Trần Thành Hạo nói.
Ninh Vũ Phi tiếp lời của Trần Thành Hạo: “Đừng có nói là tình trạng của Đường Phi Dương cũng giống như của cậu.
Chỉ là vị trí ở cổ, chỉ là xương nhỏ bị dịch chuyển chèn ép lên dây thần kinh, có thể đặt lại.
”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của bác sĩ từ bên ngoài truyền đến: “Mấy người còn ở đây làm cái gì vậy, mau ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ tống cổ mấy người đi!”
“Ông lèm bèm ít thôi được không, tên lang băm như ông mà còn muốn thu tiền bừa bãi à?” Trần Thành Hạo kéo ông ta vào.
“Làm gì vậy, buông ra!”
“Câm miệng! Nhìn cho rõ, chúng tôi chữa trị như thế nào? Mẹ nhà ông còn nói là nghiêm trọng, ông đây đánh gãy xương.
” Trần Thành Hạo cảnh cáo.
Bác sĩ hối hận rằng mình không còn việc gì thì quay lại đây làm gì chứ, Trần Thành Hạo chỉ từng người từng người một, quả thật có chút sợ.
“Dựa vào mấy người? Còn nghĩ chữa khỏi cho cậu ấy, lấy đâu ra mà tự tin thế?” Bác sĩ khinh thường.
“Tên lang băm, giương đôi mắt chó của ông lên mà nhìn cho rõ.
”
“Đúng là nực cười, mấy người nếu có thể chữa khỏi, tôi sẽ nhảy từ đây xuống!” Bác sĩ chỉ vào cửa sổ.
Trần Thành Hạo kinh ngạc nói: “Được đó, đây là tầng hai, không chừng nhảy xuống cũng sẽ bị gãy xương, vừa hay ông có thể thử cái khoa học công nghệ của ông.
”
Đột nhiên Trần Thành Hạo nghiêm nghị nói: “Nếu ông không dám nhảy, tôi sẽ ném ông xuống.
“
“Hừ!” Bác sĩ hừ lạnh.
Ninh Vũ Phi nói: “Hai người giữ chắc Phi Dương, tôi sẽ đặt lại các xương bị dịch chuyển.
“
“Ok!” Đỗ Tuấn Mạnh và Chu Thịnh đi tới giúp đỡ.
.