Bạn đang đọc Y Vương Vạn Dặm Truy Thê – Chương 50
“Cậu!” Nghe vậy, Giang Trấn Hải phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào Ngô Bảy nói: “Người ta tốt bụng tới báo cho tôi, không ngờ cậu lại…”
“Chủ tịch bớt giận, vậy chuyện đó là thật hay giả?” Trưởng phòng an ninh hỏi.
“Là thật.
Cô chủ đã mất liên lạc sắp một ngày rồi.”
“Cái gì?” Chân của trưởng phòng bảo vệ cũng mềm nhũn, nhìn Ngô Bảy quát: “Cậu bị sao vậy hả? Tôi đã bảo là bất kể gặp ai cũng phải lịch sự cơ mà!”
“Trưởng phòng, không thể trách tôi được!”
Giang Trấn Hải nói: “Đi lấy camera theo dõi hôm qua cho tôi, mau lên! Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa nữa!”
“Vâng!” Bảo vệ lập tức đi làm.
Ngô Bảy vô cùng hoảng sợ, biết mình xong đời rồi.
Năng lực làm việc của vệ sĩ rất mạnh, lập tức bật đoạn video theo dõi hôm qua, lúc Ninh Vũ Phi bị chặn lại.
Bởi vì camera này là loại có thể ghi âm nên cũng nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
Giang Trấn Hải đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Vệ sĩ vội vàng đuổi kịp, hỏi: “Chủ tịch, ngài đi đâu vậy?”
“Cục cảnh sát bảo lãnh Ninh Vũ Phi, bây giờ chỉ có mình cậu ta biết tình huống và manh mối của Vị Noãn.”
“Vâng.”
Hai người tới cục cảnh sát, nhưng lại nghe tin Ninh Vũ Phi đã sớm được nộp tiền bảo lãnh, không có ở đây.
“Xong đời.
Một khi Ninh Vũ Phi bỏ mặc chuyện này thì muộn rồi.” Giang Trấn Hải cảm thấy nghẹt thở.
“Chủ tịch đừng nóng ruột.
Cô chủ bị bắt cóc đơn giản là vì tiền thôi, ngài đừng nóng vội.”
“Tôi không nóng vội sao được? Bây giờ Vị Noãn còn chưa biết sống chết thế nào.” Giang Trấn Hải thở dài.
Rõ ràng có thể biết trước chuyện này, nhưng vì bảo vệ và tổng giám đốc mà lại kéo dài một ngày.
Nếu có điện thoại của kẻ bắt cóc thì còn may ra, chủ yếu là không có, đây mới là đáng lo nhất.
Trong bệnh viện.
Ninh Vũ Phi đã thành công thay máu cho Lý Gia Long.
Đám Lý Lục Hổ nhìn mà sửng sốt, trên thế gian này thực sự có cao thủ.
Hiện giờ Lý Gia Long đã khỏe mạnh, số liệu dần dần trở nên bình thường.
Lý Lục Hổ đi tới, hai tay ôm quyền nói: “Người anh em, cảm ơn cậu, những lời tôi nói vẫn có tác dụng, sau này cậu sẽ thay thế chỗ của tôi trở thành người đứng thứ hai trong bang Hắc Long.”
“Thôi, tôi chỉ vãn hồi danh dự cho bác Đường mà thôi, không có hứng thú với bang phái gì đó đâu.” Ninh Vũ Phi khoát tay, lấy di động trong túi áo ra rồi nghe máy.
“Ừ, tôi tự đi được, không cần báo cảnh sát đâu.”
Đây là điện thoại của luật sư.
Trải qua một đêm cố gắng, cuối cùng cũng điều tra được vị trí cuối cùng mà Giang Vị Noãn bị đưa tới.
Ninh Vũ Phi rời khỏi bệnh viện, bắt taxi tới nơi mà luật sư báo cáo.
Hai tiếng sau, tài xế đưa Ninh Vũ Phi đến một ngôi làng nhỏ hoang vắng ngoài ngoại ô.
Sau khi xuống xe, anh phát hiện trước mặt mình có hai con đường, một con đường đi thông tới nông thôn, một con đường đi thông ra sau núi.
Con đường lên núi vẫn có dấu lốp xe rất rõ ràng.
Ninh Vũ Phi men theo dấu lốp xe đi khoảng một cây số, thấy có một ngôi nhà tranh ở cách đó năm trăm mét.
Nếu anh đoán không nhầm thì người trong nhà tranh là một cái trạm gác của kẻ bắt cóc.
Bởi vì cảnh sát là đuổi tới nơi này thì chắc chắn sẽ hỏi dân làng chung quanh, lúc đó kẻ bắt cóc có thể nhanh chóng truyền tình báo cho đồng bọn để nhanh chóng đổi chỗ.
Ninh Vũ Phi đi đến trước cửa nhà gõ cửa.
Một gã to con mặc áo ba lỗ đi ra, bất mãn quát: “Đứa nào đấy?”
“Đại ca, tôi là một sinh viên, tới đây để vẽ vật thực, không có nước nên muốn uống chút nước.
Gã to con quan sát Ninh Vũ Phi một chút, chỉ khoảng 19 20 tuổi, hoàn toàn không giống cảnh sát, cho nên mở cửa ra, chỉ vào vại nước trong sân nói: “Có nước ở đó.”
“À vâng!”.