Y Thống Giang Sơn

Chương 9: Đổi trắng thay đen (hạ)


Mộ Dung Phi Yên chứng kiến một màn xảy ra trước mắt, chẳng những không thất vọng, ngược lại đáy lòng cảm thấy rất may mắn, có thể nói lần này Hồ Thiên Hùng ra tay cho tất cả mọi người thoát khỏi phiền toái lớn, tuy rằng thanh trường kiếm của nàng chẳng phải tuyệt thế Thần Binh gì, nhưng cũng được làm bởi tinh cương thượng đẳng, mạnh hơn nhiều lần so với đao kiếm thông thường, Đường Khinh Tuyền luyện võ từ nhỏ, nên lực tay cũng không nhỏ, lại lúc nàng đang thẹn quá hóa giận dùng toàn lực, uy lực không phải chuyện đùa, một kiếm này mà đâm vào Hồ Tiểu Thiên, hắn không chết cũng trọng thương.

Trong thượng thư phủ Hồ Thiên Hùng có võ công cao nhất, gã vừa đến đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế, chân phải hạ ở đầu cột cẩm thạch hình hoa sen, sau đó đằng không bay lên, tuy tư thế bay không phiêu dật uyển chuyển như Đường Khinh Tuyền cùng Mộ Dung Phi Yên, nhưng bay vừa cao lại nhẹ nhàng, lộn mèo rồi quay người giữa không trung, rồi nhanh chóng hạ xuống trước người Hồ Tiểu Thiên, rút yêu đao ra vẽ lên một đường đao sắc bén rét lạnh, một tay nhấc ngoại bào lên, một tay giơ đao ra phía trước, tư thế điển hình của anh hùng xuất thế, tụ khí trong ngực, trung khí mười phần nói: “Hay! Một đám chuột nhắt lớn mật, có Hồ Thiên Hùng ta ở đây, ai dám làm tổn thương thiếu gia nhà ta!”

Vốn Hồ Tiểu Thiên đang tràn ngập cảm kích do được tên này cứu kịp thời, nhưng nhìn tư thế của gã này, lại nghe gia hỏa này nói như sợ mọi người không biết gã là Hồ Thiên Hùng đã cứu mình không bằng (tỏ ra vượt trội, ngươi nha không giả bộ thì có thể chết sao?)

Đường Khinh Tuyền mặc kệ gã là ai, trong lòng bây giờ chỉ nghĩ tới việc giết chết Hồ Tiểu Thiên, còn muốn tiếp tục cứng rắn xông tới, đã bị Mộ Dung Phi Yên kéo lại, Mộ Dung Phi Yên lần này đã rút kinh nghiệm, thấy Đường Khinh Tuyền đã giết đỏ cả mắt rồi, không chừng sẽ bất thình lình xuất thủ, nên dứt khoát ôm lấy Đường Khinh Tuyền từ phía sau, thấp giọng nói: “Khinh Tuyền, đừng làm bậy!”

Đường Khinh Tuyền giãy giụa một lúc không thoát được, lúc này hai tên anh trai của cô ả đã đồng loạt chạy tới, hai tên này thấy em mình đã được cứu ra thành công nên không cố kỵ gì nữa, Đường Thiết Thành hét lớn: “Các huynh đệ, xông lên giết tên dâm tặc này, đòi lại công bằng cho em ta!”

Hơn trăm tên đại hán được chúng đem tới nghe hắn kêu gọi liền kêu gào: “Giết dâm tặc, báo thù cho Đường tiểu thư!” Hơn một trăm người đồng thời hét lên làm động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ người trong phạm vi một dặm đều nghe rõ.


Hồ Bất Vi tuy đã phái thiếp thân thị vệ của mình là Hồ Thiên Hùng đi về, mặt ngoài vẫn trấn định như thường, nhưng trong lòng có chút lo lắng, chỉ sợ chỉ số thông minh của con mình Hồ Tiểu Thiên lại trở về như cũ, tuy nửa năm trước con mình đã khôi phục lý trí, lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, có thể Hồ Bất Vi cảm giác chuyện này rất kỳ quặc, khó nói bệnh của con trai mình có tái phát không, cho nên nay nghe Đường Văn Chính nói chuyện này, suy nghĩ đầu tiên là con mình có khi lại tái phát rồi.

Đường Văn Chính ngồi trên xe ngựa của Hồ Bất Vi, trong lòng cũng như lửa đốt, tuy xe ngựa chạy rất nhanh, nhưng hắn vẫn hận không thể mọc thêm hai cái cánh bay thẳng đến phủ thượng thư cứu con gái mình, lúc đến đây tìm Hồ Bất Vi gã đã biết hai đứa con trai mình đã tới phủ thượng thư cứu người, Đường Văn Chính một mặt phái người đến cản hai đứa con trai mình làm loạn, một mặt chạy tới tìm Hồ Bất Vi. Đường Văn Chính trong lòng hận không thể giết chết đứa con đần độn của Hồ Bất Vi, dù sao hai người đều là quan trong triều, Hồ Bất Vi lại là Bộ Hộ Thượng Thư, quan giai hơn xa hắn, trong lòng rất cố kỵ, Đường Văn Chính lúc này thậm chí không dám suy nghĩ nhiều, vạn nhất con gái bảo bối của mình bị đứa con đần độn của Hồ Bất Vi làm mất trong trắng, thì không biết làm sao cho phải?

Hai người tới Thượng Thư Phủ đúng luc nghe thấy âm thanh kêu giết thấu trời kia.

“Giết dâm tặc, báo thù cho Đường tiểu thư!”

Đường Văn Chính nghe thấy rõ ràng, lập tức quá sợ hãi, trong lòng thầm kêu không tốt, chẳng lẽ con gái mình lại rơi vào độc thủ của dâm tặc, mẹ kiếp, nếu Khinh Tuyền nhà ta gặp chuyện, Đường Văn Chính ta dù liều cái mạng già cũng phải tìm Hồ Bất Vi ngươi đòi lại công đạo!

Hồ Bất Vi tiếng hét cũng sợ hết hồn hết vía, lão chỉ có một đứa con trai bảo bối, si ngốc mười sáu năm không nói được một lời, vừa mới khôi phục thần trí nửa năm, lại dính vào tai vạ lớn như vậy, điều Hồ Bất Vi lo lắng nhất bây giờ không phải con gã chọc bao nhiêu tai vạ mà là con mình có bình an vô sự hay không.


Trong lúc nhất thời cảm xúc đám đông trở nên hung dữ, cục diện rất có thể không khống chế nổi, tuy Hồ Thiên Hùng võ công cao cường, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, còn đám gia đinh trong phủ kia thấy tình hình không ổn, không biết đã chạy trốn đến chỗ nào rồi.

Huynh muội Đường gia cùng hơn một trăm người đang chuẩn bị thống khoái giết Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên thấy tình thế nguy cấp ôm chặt Đường Khinh Tuyền nói lớn: “Mọi người nghe ta nói một câu, Hồ Tiểu Thiên có làm xằng bậy hay không, cũng đều có quan phủ khiển trách, các ngươi ngàn vạn lần không được hành động theo tình cảm.” Bên ngoài là nàng cản huynh muội Đường gia bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, nhưng thực tế là suy nghĩ cho Đường gia, Mộ Dung Phi Yên dù sao cũng giữ chức vụ trong trong quan phủ, biết rõ lợi, hại trong việc này.

Hồ Tiểu Thiên ở trong tình huống này, cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào, gật đầu nói chen vào: “Mộ Dung Bộ đầu nói đúng, xúc động là không tốt, Đại Khang có quốc pháp của Đại Khang, ai đúng ai sai đợi quan phủ đến giải quyết!”

Mộ Dung Phi Yên hung hăng trừng mắt với hắn một cái, trong lòng thầm mắng tên hoàn khố này thực sự là vô sỉ đến cực điểm, làm ra chuyện đáng xấu hổ, lại còn không chút xấu hổ nào nói ra những lời này, ngươi dám đem luật lệ ra nói chính là biết rồi mà cố tình vi phạm!

Hồ Tiểu Thiên lúc này đã nhìn thấy bóng dáng cha mình xuất hiện ở sân, dẫn theo một vị trung niên to lớn, hai người đều mặc quan phục, nhìn vào trang phục hai người đã thấy khác biệt, trước ngực Hồ Bất Vi là hình vẽ Khổng Tước, trên mũ trang trí một khối bảo thạch màu hồng, bên trên đính san hô. Còn Đường Văn Chính là quan lục phẩm, trước ngực là hình cò trắng, trên mũ là khối bảo thạch bé xíu, trên là xà cừ.


Khổng Tước so với cò trắng đương nhiên là khí thế cao hơn, về phần bảo thạch đính trên mũ, khối bảo thạch màu hồng nếu so với khối bảo thạch màu lam be bé của Đường Văn Chính ít ra phải to hơn bốn phần, đây chính là cái gọi là người so với người tức chết người, hàng so với hàng muốn ném đi. Quan tam phẩm đứng với quan lục phẩm, khác biệt đương nhiên là rõ ràng rồi, nói về dáng người không thì Đường Văn Chính cao tới tám thước, còn Hồ Bất Vi người rất bình thường miễn cưỡng cũng được bảy xích, có thể do Hồ Bất Vi đi giầy quan đế dày đến bảy xen, hiệu quả tăng chiều cao là rất rõ ràng, hơn nữa bản thân lão có khí thế không giận mà uy, đứng cạnh Đường Văn Chính, làm người ta cảm giác lão có thể nháy mắt giết chết Đường Văn Chính, Đường Văn Chính nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ nghèo khó.

Hồ Bất Vi nhìn cục diện loạn thành một đống ở trước mắt, từ trong đám người đã nhìn thấy con trai bảo bối của mình, thấy hắn không việc gì, liền yên lòng, hừ lạnh một tiếng: “Hồ đồ!” Âm thanh của lão tuy không lớn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, vừa nói đã làm tất cả mọi người nhìn tới.

Cái Đường Văn Chính quan tâm chính là con gái mình, thấy con gái mình vẫn bình an đứng đó, đáy lòng cũng thở dài một hơi, lớn tiếng nói: “Dừng tay cho ta!” Lời nói của gã rất có tác dụng. Dù sao người ở đó đều là của Đường gia, nhìn thấy phụ thân đến, huynh muội Đường gia lập tức bình tĩnh lại, Đường Văn Chính ở nhà luôn vô cùng có quyền uy, nếu như gia chủ đã đến, dù cho phiền toái lớn hơn nữa mọi người cũng muốn để phụ thân xử lý.

Đường Khinh Tuyền nhìn thấy cha đến, vành mắt đỏ ửng, thân thể mềm mại thoắt cái đã giãy khỏi người Mộ Dung Phi Yên, kêu một tiếng cha, sau đó chạy tới nhảy vào lòng phụ thân, khóc nức nở, dù lúc bình thường tính cách nàng vô cùng cứng rắn ương ngạnh, ít khi rơi lệ trước mặt người khác, nhìn thấy bố đến, tất cả ủy khuất cùng chua sót dâng lên, nước mắt không kìm được mà chảy ròng ròng.

Đường Văn Chính thấy con gái khóc đến vậy vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Con gái ngoan đừng khóc, dù chuyện lớn thế nào ta cũng đứng ra làm chủ!” Nói đến đây hắn lạnh lùng liếc Hồ Bất Vi, ý tứ được thể hiện rất rõ ràng, con ngươi làm việc tốt thât, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công bằng!”

Đường Thiết Hán cùng Đường Thiết Thành tiến tới, hai con hàng này cũng không phải khôn khéo gì, Đường Thiết Hán thô kệch nói: “Cha, dâm tặc Hồ Tiểu Thiên cưỡng đoạt em con, chúng ta không thể tha thứ cho hắn!”

Hồ Bất Vi nghe tiểu tử này ăn nói lỗ mãng, khẽ nhíu mày, không nói thêm gì, chậm rãi đi về phía Hồ Tiểu Thiên.


Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy hộ bộ thượng thư đi tới, liền cuống quít quay người lại, nhanh chóng bước tới nghênh tiếp, cái này gọi là xu trí kính, lúc cách Hồ Bất Vi đi tới còn cách bảy xích, hai tay giơ ra trước ngực, hơi cúi đầu, nhúc nhích tay, cong gối, cái này gọi là nữ nhân bái, nàng chỉ là đái đao thị vệ bát phẩm, trước mặt quan tam phẩm nhất định phải làm đủ lễ nghi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn nhất cử nhất động của Mộ Dung Phi Yên, phát hiện lễ tiết của Đại Khang không khác lễ tiết Hoa Hạ thời xưa lắm, tri thức về văn hóa quốc gia của hắn cũng có chút uyên bác, nhìn cử chỉ của họ, bất tri bất giác thấy được điểm đối lập.

Mộ Dung Phi Yên cung kính nói: “Kinh Triệu Phủ thủ hạ dưới trướng Hồng đại nhân Mộ Dung Phi Yên bái kiến Hồ đại nhân!”

Hồ Bất Vi khẽ gật đầu, tỏ ra ôn hòa nói: “Không ngờ việc của hai nhà Hồ Đường lại kinh động đến Kinh Triệu Phủ!” Hồ Bất Vi cáo già, mặc dù không có trách cứ thẳng mặt nữ bổ đầu trẻ tuổi này, lại hời hợt nói ra hai câu trọng điểm, đầu tiên hắn đem sự xung đột hôm nay là chuyện nhà, nói Kinh Triệu Phủ nhúng tay vào nghĩa là xem vào việc nhà của người khác

Mộ Dung Phi Yên nói: “Hồ đại nhân…”

Hồ Bất Vi căn bản không nghe nàng giải thích, lướt qua nàng, hiển nhiên không để một đầu mục nho nhỏ Kinh Triệu Phủ trong mắt. Nhìn thẳng vào đứa con bảo bối Hồ Tiểu Thiên của mình, trong khoảnh khắc lời nói trở nên mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị hét: “Nghiệp chướng, ra đây ta tính sổ với ngươi!” Như người bình thường sẽ hỏi đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hồ Bất Vi không mắc loại sai lầm này, trước mắt thấy tất cả đạo lý thuộc về Đường gia, lão không muốn trước mặt mọi người đem chuyện nhi tử cưỡng đoạt dân nữ nói ra, tình thế sẽ trở nên bất lợi, đến lúc người ta truy cứu sẽ cực kỳ bị động rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.