Y Thống Giang Sơn

Chương 70: Người lưu lạc (Thượng)


Lúc này hắn mới mở miệng bình đặt lên mũi Mộ Dung Phi Yên, Mộ Dung Phi Yên hít thứ khí trong bình, liên tiếp nhảy mũi mấy lần, vậy mà có thể từ trạng thái mê man thanh tỉnh lại. Nàng chớp chớp hai mắt, thấy Hồ Tiểu Thiên trước mặt mặc một bộ tăng y, ngay sau đó lại ý thức được tay chân của mình bị trói, sợ tới mức hét lên, hoảng sợ nói: “A! Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Hồ Tiểu Thiên nửa cười nửa mếu, ta rõ ràng là anh hùng cứu mỹ nhân, tiểu nữu Mộ Dung ngươi coi ta thành dạng người nào? Dĩ nhiên trong lòng hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ bản thân mình là người tốt. Ngươi đã nghĩ ta như vậy, ta không ngại dọa ngươi một chút, Hồ Tiểu Thiên cười gằn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì?”

Mộ Dung Phi Yên sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch: “Hồ Tiểu Thiên, ta là mệnh… quan… triều đình… ngươi ngươi ngươi… dám làm liều…”

Hồ Tiểu Thiên cười đùa tí tửng nói: “Ngươi là mệnh quan triều đình, ta thì không phải? Với nhân phẩm của ta thì có chuyện gì mà không làm được? Huống chi nơi này rừng núi hoang vu, bốn bề vắng lặng, ta cho dù làm chút chuyện thương thiên hại lý gì đối với ngươi cũng không ai biết rõ, sau đó cùng lắm thì đem ngươi hủy thi diệt tích, quăng xuống núi, dã thú trong núi này sẽ đem ngươi ăn đến xương cốt không còn, ai biết? Liệu có ai sẽ biết?

Mộ Dung Phi Yên nổi giận nói: “Ngươi không sợ bị trời đánh sao?”

Lời vừa mới nói xong, trên bầu trời liền đánh liên tục mấy đạo sấm sét, ngay sau đó tiếng sấm rền vang lên liên tiếp, Hồ Tiểu Thiên sợ tới mức cổ rụt rụt, ta nói, không cần phải đúng như vậy đi? Hắn đi vòng qua sau lưng Mộ Dung Phi Yên trước tiên giúp nàng cởi dây thừng trên cổ tay ra, rõ ràng là không dám tiếp tục nói hươu nói vượn.

Mộ Dung Phi Yên giờ mới biết chính mình đã hiểu lầm hắn, khuôn mặt không khỏi một trận phát sốt, nhỏ giọng mắng: “Đồ vô sỉ, dám đe dọa ta.”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Từng nói qua cho các ngươi cẩn thận một chút, uổng công ngươi được xưng Kinh Thành đệ nhất nữ thần bộ, thiếu chút nữa rơi vào cái bẫy của đám dâm tăng này, nếu như không phải ta nhạy bén, chúng ta lần này nhất định phải toàn quân bị diệt.”


Mộ Dung Phi Yên tay chân đạt được tự do, vốn định đứng dậy, nhưng lại cảm thấy thân hình vẫn còn mềm nhũn vô lực, một trận đầu váng mắt hoa, suýt nữa té ngã xuống đất, may mà Hồ Tiểu Thiên kịp thời đem nàng đỡ lấy, chính xác mà nói phải là ôm lấy, nửa phần thân thể mềm mại đã tựa vào trong lòng ngực Hồ Tiểu Thiên rồi.

Mộ Dung Phi Yên vừa vội vừa xấu hổ: “Ngươi thả ta ra…”

Hồ Tiểu Thiên vậy mà lại nghe lời, nhanh chóng buông ra, Mộ Dung Phi Yên kêu to một tiếng ngã thẳng xuống đất, chân tay của nàng rõ ràng không có linh hoạt, lần này nếu như ngã thật, nhất định phải ngã đến mặt mũi bầm dập, có lẽ là dự cảm thấy kết cục thảm hại của mình, tiếng hét lần này của nàng so với trước lại càng thêm chói tai.

Vẫn là Hồ Tiểu Thiên kịp thời đưa tay ra, lần này là hoàn toàn ôm lấy, kịp thời đỡ Mộ Dung Phi Yên lại trước khi nàng rơi xuống đất, Mộ Dung Phi Yên cảm thấy mình đời này chưa từng yếu ớt như thế, hổn hển thở gấp mà nhìn Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên nói: “Muốn hơn người cũng là phải có vốn liếng đấy, ta cũng không cưỡng ép lôi kéo ngươi, là ngươi cần phải dựa vào ta.”

Mộ Dung Phi Yên hung dữ nhìn hắn chằm chằm.

Hồ Tiểu Thiên nói: “Biết cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra được ý tốt của người khác không? Ngươi chính là loại này!” Hắn lại lần nữa đem Mộ Dung Phi Yên đỡ lên. Bên ngoài lại truyền tới tiếng Ngộ Tính hòa thượng cuồng tiếu, thằng này rõ ràng vừa tỉnh lại.

Mộ Dung Phi Yên lại để cho Hồ Tiểu Thiên dìu lấy mình đi ra, tuy rằng nàng không biết trong chuyện này đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có một cái mà nàng biết, nhất định là Hồ Tiểu Thiên ngăn cơn sóng dữ, đưa bọn họ cứu ra, nếu không phải hắn nhanh nhạy, chỉ sợ chính mình. . . Mộ Dung Phi Yên gần như không dám nghĩ tới.


Ngộ Tính hòa thượng nằm trên mặt đất, máu tươi trên mặt đã bị mưa to rửa cho sạch sẽ. Chứng kiến Mộ Dung Phi Yên bị Hồ Tiểu Thiên dìu ra, biết giải dược đã bị bọn hắn tìm thấy, lần cướp bóc hôm nay tỉ mỉ sắp đặt có thể nói là thất bại toàn diện, Ngộ Tính ảo não tới cực điểm, vừa mới bị Hồ Tiểu Thiên một trận hành hung, trên người không chỗ nào là không đau không nhức, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Hồ Tiểu Thiên, trong lòng không khỏi rét lạnh từng cơn, đối với cái thằng âm tàn này, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.

Mộ Dung Phi Yên thấy Ngộ Tính hận đến ngứa ngáy cả hàm răng, nói với Hồ Tiểu Thiên: “Giết hắn đi!”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Không bằng ngươi tự làm đi!”

Mộ Dung Phi Yên biết tình hình của mình, hiện tại toàn thân bủn rủn, ngay cả sức cầm đao cũng không có, nếu như không nhờ Hồ Tiểu Thiên đỡ nàng, thì thậm chí cả bước đi nàng cũng không làm được.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua người Mộ Dung Phi Yên, trong lòng cười thầm, cô nàng cường hãn này vậy mà cũng sẽ có ngày như là chim non nép vào người hắn. Hắn giơ chân lên hung hăng đá vào cằm Ngộ Tính một cước, Ngộ Tính bị hắn đá lại ngất đi lần nữa.

Hồ Tiểu Thiên trước tiên dìu Mộ Dung Phi Yên đưa tới Thiên Điện, trên đường nàng lại thấy thi thể tăng nhân kia bị hắn giết chết, Mộ Dung Phi Yên thân là bộ khoái tự nhiên là thường thấy giết chóc đẫm máu, mặc dù không có cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn đang ngạc nhiên không thôi, tiểu tử này võ công qua quít bình thường như thế, lại không biết như thế nào diệt trừ nhiều ác tăng như vậy. Mộ Dung Phi Yên cũng không biết tình huống cụ thể, kỳ thật trong hậu viện còn có hai gã tăng nhân bị Hồ Tiểu Thiên giết chết.

Trở lại Thiên Điện, Hồ Tiểu Thiên cầm lấy cái bình sứ kia, lần lượt để sát vào mũi bốn gã gia đinh kia. Mấy tên gia đinh dưới sự kích thích của loại mùi thối này tất cả đều tỉnh táo lại, bọn hắn cũng không rõ ràng lắm rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, nguyên một đám biểu lộ mờ mịt, vừa mới tỉnh táo lại cũng giống Mộ Dung Phi Yên, đều là tứ chi bủn rủn vô lực, đoán chừng phải có một đoạn thời gian mới có thể triệt để khôi phục thể lực.


Mộ Dung Phi Yên nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy khôi phục một ít khí lực, lấy ra gương đồng lặng lẽ quan sát mình một chút, rất nhanh liền phát hiện vết hôn trên cổ mình, trong lòng liền hận đám ác tăng Lan Nhược Tự này đến cực điểm, còn có một ít nghĩ mà sợ, nếu như không phải là Hồ Tiểu Thiên kịp thời đi đến, chính mình chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp rồi, nàng lặng lẽ nói với Hồ Tiểu Thiên: “Chuyện này phải nhanh chóng một chút báo cáo cho quan phủ địa phương.”

Hồ Tiểu Thiên cười thầm Mộ Dung Phi Yên suy nghĩ đơn giản, đừng nói lúc này hoang sơn dã lĩnh không cách nào báo quan, cho dù là báo quan cũng không thể nói rõ ràng, hắn lúc này mới đem sự tình chính mình tổng cộng giết ba gã hòa thượng nói cho Mộ Dung Phi Yên, Mộ Dung Phi Yên nghe vậy cũng là chấn động, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên trên người dính đầy vết máu, trên trán cũng là một mảnh máu ứ đọng, đoán được hắn hôm nay vì cứu bọn họ tất nhiên đã trải qua không ít hung hiểm, trong nội tâm không khỏi sinh ra một hồi cảm kích, nhưng mặc dù là trong nội tâm Mộ Dung Phi Yên nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

Hồ Tiểu Thiên dìu Mộ Dung Phi Yên ra đến ngoài cửa, dù sao thì căn cơ võ công của Mộ Dung Phi Yên rất sâu, vừa rồi công phu đã kịp điều tức hai vòng chu thiên, thể lực tuy rằng chưa thể khôi phục hoàn toàn, thế nhưng cũng đã có thể đi lại tự nhiên.

Hồ Tiểu Thiên đem thi thể giấu ở hành lang bên trong kéo tới hậu viện, đem hai cỗ thi thể khác bên ngoài để cùng một chỗ. Bởi vì lúc trước nghe đám ác tăng này đã từng nói qua, đều muốn đem tất cả thi thể ném xuống sườn núi, cho nên phỏng đoán ra theo như lời bọn hắn vách núi có lẽ cách không xa cửa sau.

Quả nhiên, ra khỏi cửa sau không đến mười trượng đã là vực sâu vạn trượng, Hồ Tiểu Thiên vì sợ phiền toái về sau, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, đem tất cả thi thể tăng nhân đều ném xuống vách núi.

Mộ Dung Phi Yên đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình, mặc dù không có hỗ trợ, nhưng cũng không có ra tay ngăn cản, hiển nhiên là ngầm đồng ý cách làm của Hồ Tiểu Thiên. Trong bốn gã ác tăng, chỉ còn có một người sống, Hồ Tiểu Thiên kéo Ngộ Tính tới bên vách núi.

Ngộ Tính lúc này đúng lúc lại tỉnh lại, nhìn vị trí hoàn cảnh của mình, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa rồi ngang ngược cùng ương ngạnh đã bị gió táp mưa sa sạch sẽ, cái thằng này kêu gào thảm thiết nói: “Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, ta không dám, ta không dám…”

Hồ Tiểu Thiên khinh thường cười nói: “Lúc này nói như vậy chẳng phải là quá muộn?”


Ngộ Tính nói: “Đại gia… ta cho ngươi bạc, bên trong Phật tượng ở Đại Hùng bảo điện, ta giấu không ít bạc, ngươi lấy bạc đi thôi, cầu ngài tha mạng cho ta.”

Mộ Dung Phi Yên lúc này đi tới, lạnh lùng nói: “Ngươi thân là người xuất gia, lại có thể làm ra loại sự tình tán tận lương tâm này, ngươi không sợ Phật Tổ giáng tội sao?”

Ngộ Tính kia rung giọng nói: “Bà cô, ngươi tha cho ta đi, ta mặc dù có lòng xấu xa, thế nhưng ta căn bản ngay cả ngón tay út ngươi cũng không có chạm qua, ta… ta không phải hòa thượng, chúng ta bốn người nguyên bổn chính là cường đạo cướp của, vì thế nên bị quan phủ tiêu diệt toàn bộ, sau đó trốn đến nơi này, chúng ta giết chết Lan Nhược Tự hòa thượng, đem chỗ này miếu thờ làm của riêng, tạm thời an thân…”

Hắn nói chưa dứt lời, Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói mưu hại tăng nhân Lan Nhược Tự, giận không kìm được, nhớ tới vết hôn trên cổ mình, lại liên tưởng lên cảnh ngộ bọn họ đêm nay, trong nội tâm phẫn hận đã tới cực điểm, vừa nhấc chân, đá vào ngực Ngộ Tính, đem Ngộ Tính từ trên vách núi đạp xuống dưới,trong mưa to gió lớn, chỉ nghe được tiếng Ngộ Tính kêu thảm càng lúc càng xa.

Hồ Tiểu Thiên cúi đầu nhìn nhìn vực sâu vạn trượng, không khỏi hít một luồng hơi lạnh, quay người nhìn Mộ Dung Phi Yên, phát hiện một đôi mắt đẹp đang nhìn mình không có chút nào vui vẻ, rét lạnh như băng, trong lòng không khỏi giật mình một cái, nhanh chóng hướng bên trong lùi lại một tí.

Mộ Dung Phi Yên tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ngươi sợ ta đem ngươi cũng đạp xuống dưới có phải hay không?”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Làm người phải có lương tâm a!” Tuy rằng hắn biết rõ Mộ Dung Phi Yên không có khả năng lấy oán báo ơn, nhưng để cẩn thận, hay là tranh thủ thời gian trở lại khu vực an toàn, cần phải biết nữ nhân là sinh vật thiếu lý trí nhất trên đời, nói không chừng đầu nóng lên là làm ra sự tình kinh động gì đó.

Nhìn bóng lưng Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên chẳng biết tại sao hiểu ý khóe môi hiện ra một chút tiếu ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.