Y Thống Giang Sơn

Chương 25: Cảm giác đã lâu (thượng)


Hồ Tiểu Thiên gấp rút xử lý vết thương của lão nhân, mưa càng ngày càng lớn, y phục trên người hắn đều đã ướt đẫm từ lâu nhưng Hồ Tiểu Thiên dường như không có phát hiện ra, mà hoàn toàn tập trung vào việc chữa trị.

Từ Chính Anh cùng mấy tên gia đinh mới đầu còn cho rằng Hồ Tiểu Thiên chẳng qua cao hứng nhất thời mới lo chuyện bao đồng, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hồ Tiểu Thiên, lại mơ hồ sinh ra một loại ảo giác, thân hình to lớn của Hồ Tiểu Thiên dưới mưa gió bão bùng dường như phát ra một vầng sáng vàng kim vô cùng hiền hòa.

Từ Chính Anh vẫn với dáng vẻ xum xoe, có chăng là đã nhiều hơn một phần cảm động, dùng chiếc dù bằng giấy dầu che trên đầu Hồ Tiểu Thiên. Nhìn thấy thao tác băng bó của hắn vô cùng thành thạo, lão không khỏi có chút tò mò, động tác của gia hỏa này vô cùng trôi chảy, chẳng lẽ hắn thực hiểu biết y thuật? Nghĩ lại thì không thể nào, không phải nói cho đến nửa năm trước đây hắn vẫn là một kẻ đần sao, nếu chỉ vừa khôi phục ý thức thì làm thế nào học được ngâm thơ vịnh đối, lại còn cả bản lãnh nối xương cứu người này nữa? Từ Chính Anh càng nghĩ càng thấy hồ đồ, tiểu tử này rốt cuộc là một thiên tài hay chỉ là một kẻ đầu đất không hơn không kém?

Hồ Tiểu Thiên sau khi hoàn thành cố định chân trái bị gãy cho lão nhân, bỗng nhiên giật mình nhận ra một cảm giác đã lâu không có được, mong muốn giúp đỡ lão nhân kia thôi thúc tự đáy lòng khiến hắn thậm chí quên mất thân phận hiện tại của mình, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý niệm là nhanh chóng cứu người. Đến khi mọi việc hoàn tất, hắn mới nhớ tới bản thân hiện nay là một thiếu gia lêu lỏng suy đồi, biểu hiện hòa ái cùng quan tâm như vừa rồi căn bản không nên xuất hiện trên người một thiếu gia hư hỏng. Tuy rằng hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia nhưng tiềm thức của kiếp trước vẫn có ảnh hưởng không nhỏ, cũng giống lúc trước hắn không chút do dự nhảy xuống hồ Thúy Vân để cứu Đường Khinh Tuyền, tấm lòng thầy thuốc quý trọng sinh mạng sớm đã ăn sâu vào huyết mạch của hắn.

Lão nhân tràn ngập cảm kích nhìn qua Hồ Tiểu Thiên rồi mới lên tiếng: “Đa tạ công tử…”

Hồ Tiểu Thiên cười cười, đối với hắn, sự cảm tạ của người bệnh đã là lễ vật tốt nhất. Hắn đứng dậy, vẻ mặt hiền hòa liền rơi vào mắt đám gia đinh bên cạnh, vị thiếu gia hỏng đến không thể hỏng hơn nhà mình sao tự dưng lại nảy ra tấm lòng Bồ Tát, đột nhiên lại muốn làm người tốt như vậy. Chẳng lẽ gia hỏa này si ngốc mười sáu năm, vừa mới tỉnh lại bệnh tình đã tái phát. Không sai hẳn là hắn bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh tình cũng không nhẹ!

Lúc này, một chiếc xe ngựa bỗng dừng ngay hiện trường. Thì ra Từ Chính Anh đã phái thủ hạ đến y quán Dịch Nguyên Đường gần đó để mời đại phu. Dịch Nguyên Đường này là một trong ba y quán lớn nhất của kinh đô, dưới trướng thu về không biết bao nhiêu danh y. Lại nói ba đại y quán chính là Huyền Thiên Quán, Thanh Ngưu Đường và Dịch Nguyên Đường. Cả ba nhà này đều có người trúng cử vào Thái y viện, trong đó sức ảnh hưởng của Huyền Thiên Quán là lớn nhất, đã từng sản sinh ra vô số thần y diệu thủ trong suốt năm mươi năm nay. Nhưng cũng vì thế mà cánh cửa của Huyền Thiên Quán trở nên rất cao, nếu không phải quan to chức lớn liền không có tư cách cầu y. So ra mà nói, Thanh Ngưu Đường cùng Dịch Nguyên Đường vẫn bình dân hơn nhiều, hai nhà cũng có không ít phòng khám bệnh trong kinh thành, mà y quán vừa đưa người tới là một chi nhánh của họ tại Dương Liễu.


Bộ Hộ Thị Lang truyền gọi, Dịch Nguyên Đường nào dám chậm trễ, đích thân Nhị đương gia Viên Sĩ Khanh cũng tự mình chạy tới. Khi bọn họ có mặt tại hiện trường tai nạn, phát hiện lão nhân đã được mọi người cứu thoát.

Viên Sĩ Khanh tiến lên chào hỏi Từ Chính Anh, sau đó liền kiểm tra mạch môn của lão nhân bị thương kia, trước mắt xác định kinh mạch của lão có ổn định hay không.

Hồ Tiểu Thiên nói: “Vết thương nằm ở xương đùi bên trái, cũng không có vết thương trong ngoài nào khác, là gãy xương đoạn đầu nhưng không đứt gãy hoàn toàn, cũng không có lệch khỏi vị trí, ta đã giúp ông ấy cố định sơ qua rồi.”

Viên Sĩ Khanh vừa nhìn đôi nẹp được buộc trên chân trái lão giả đã nhìn ra nhất định là do người trong nghề thực hiên, hắn khẽ gật đầu, sau đó phân phó hai gã đệ tử đưa lão nhân bị thương lên xe ngựa, chuẩn bị đem nạn nhân đến Dịch Nguyên Đường tiến hành thêm một số kiểm tra chuyên môn.

Viên Sĩ Khanh chắp tay hỏi Hồ Tiểu Thiên: “Vẫn chưa biết tôn tính đại danh của công tử?”

Hắn cười cười trả lời: “Hồ Tiểu Thiên!”

Viên Sĩ Khanh suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra thầy thuốc nào trong kinh thành có tên như vậy. Cho dù là các y quán nổi danh tại kinh thành cũng không dễ kiếm ra một người trẻ tuổi xuất sắc như thế, Viên Sĩ Khanh lại không kìm được thắc mắc: “Xin hỏi Hồ công tử ngày thường xem bệnh ở đâu? Lệnh sư là người phương nào?”


Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Ta không phải thầy thuốc! Hy vọng các vị có thể chữa trị cho lão nhân kia thật tốt, tiền khám bệnh không thành vấn đề, cần bao nhiêu cứ nói với ta một tiếng!” Hắn nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho đám người Lương Đại Tráng trở về xe ngựa, trước khi đi còn khoát tay áo tạm biệt Từ Chính Anh. Mọi việc còn lại cứ giao cho lão Từ xử lý là được.

Quần áo của Từ Chính Anh sớm đã bị mưa lớn làm cho ướt đẫm, lão thầm trách Hồ Tiểu Thiên nhiều chuyện, đang yên đang lành lại xen vào việc của một lão già không quen biết? Nhưng một khi lão đã ra mặt thỉnh y, bây giờ chỉ có thể giải quyết mọi việc đến cùng.

Viên Sĩ Khanh lại gần Từ Chính Anh sau đó cung kính nói: “Từ đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định chăm sóc tốt cho lão bá kia.” Lời hắn nói rõ ràng có hàm ý cấp cho Từ Chính Anh một cái nhân tình.

Từ Chính Anh lại lơ đễnh hỏi: “Về phần tiền khám bệnh…?”

Viên Sĩ Khanh mau mắn trả lời: “Từ đại nhân yên tâm, chuyện của ngài cũng là chuyện của Dịch Nguyên Đường.” Ý của hắn chính là không thu viện phí a, còn phải nói sao, Từ Chính Anh nắm trong tay thực quyền về tài chính, bình thường muốn nịnh bợ lão còn không có cơ hội, bây giờ sao dám đòi tiền của người ta?

Từ Chính Anh thầm nghĩ, coi như ngươi hiểu chuyện. Khi lão chuẩn bị rời đi, lại nghe Viên Sĩ Khanh nói: “Từ đại nhân, không biết vị công tử vừa rồi là ai? Xem ra hắn cũng có nghiên cứu đối với thương tổn gân cốt.” Người trong nghề vừa nhìn đã biết nông sâu, Viên Sĩ Khanh quan sát phương pháp xử lý của Hồ Tiểu Thiên liền biết người trẻ tuổi kia là người trong y đạo.


Từ Chính Anh nhíu mày, lão thật sự có chút hồ đồ, vốn cho rằng Hồ Tiểu Thiên chỉ là loại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, bất học vô thuật nhưng hôm nay tại Yên Thủy các, học thức cùng trí tuệ của Hồ Tiểu Thiên khiến lão phải lau mắt mà nhìn. Sau đó biểu hiện của Hồ Tiểu Thiên càng khiến lão không thể nắm bắt, khi đánh đập huynh đệ Khâu gia tại Yên Thủy Các, hắn rõ ràng là một kẻ ỷ mạnh hiếp người, vô pháp vô thiên. Nhưng trong chớp mắt vừa rồi ra tay cứu người lại biến một đại thiện nhân tinh thông y thuật, tình nguyện đội mưa vì một lão nhân không quen không biết, ai không hiểu chuyện còn cho rằng bọn họ có quan hệ thân thích. Tính tình của tiểu tử này phức tạp đa đoan, thật khiến người ta khó lòng nắm bắt, chỉ sợ ngay cả cha ruột của hắn cũng không biết con hắn là cái dạng này ấy chứ.

Từ Chính Anh cười khổ nói: “Hắn là con trai của Bộ Hộ Thượng Thư Hồ đại nhân, nào biết gì về y thuật!”

Viên Sĩ Khanh nghe xong, vẻ mặt liền biểu hiện không thể tin nổi. Hắn vốn đang há hốc mồm kinh ngạc, liền lắc đầu phủ định: “Làm sao có thể?” Viên Sĩ Khanh không thể nào tin Hồ Tiểu Thiên không biết y thuật, người ngoài nghề làm sao có thể xử lý vết thương kia chuẩn xác như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.

Thường nói tiếng lành đồn gần, chuyện xấu truyền xa, Hồ Tiểu Thiên vừa vế tới phủ Thượng Thư đã thấy Hồ An mang theo một đám người vội vội vàng vàng từ trong phủ đi ra. Thì ra chuyện hắn đánh nhau ở Yên Thủy Các đã truyền về phủ, Hồ An sợ hắn chịu thiệt mới tập hợp hơn mười tên gia đinh chuẩn bị kéo đến Yên Thủy Các hỗ trợ (DG: đánh nhau mà có hội thế này thì t
ốt quá)

Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên trở về bình an, Hồ An mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện cứu viện dĩ nhiên không cần nhắc tới nữa.

Hồ Tiểu sau khi về phòng, tắm nước nóng, thay y phục đã thấy một nha hoàn bưng canh gừng dâng lên, sau lưng nàng ta là tổng quản Hồ An.

Lão nở nụ cười quan tâm nói: “Thiếu gia, uống chút canh gừng, ngâm một trận mưa rất dễ cảm lạnh.”


Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, bưng bát canh lên, ngẩng đầu nhìn nha hoàn kia, phát hiện tư sắc của nàng ta hết sức bình thường. Hắn từ lâu đã nhận ra một điểm kỳ quái, nha hoàn trong phủ Thượng Thư có đến mấy chục người nhưng không một ai có tướng mạo có thể khiến hắn lưu lại ấn tượng sâu sắc, thậm chí đến cả dáng người cũng chỉ dưới mức trung bình mà thôi. Theo lý thuyết thì không nên như vậy mới đúng, hắn xem qua phim ảnh, tiểu thuyết chẳng phải đều nói trong gia đình giàu có không thiếu mỹ nữ sao? Thế nào mà tướng mạo người hầu nhà hắn lại kém đến mức này, dù không sinh ra được một Thu Hương nghiêng quốc khuynh thành, cũng phải có một nha hoàn nào nhìn được một chút chứ? Nghĩ lại bản thân cũng không phải Bảo nhị gia đa tình trong truyền thuyết, yêu cầu đối với nha hoàn cũng không cần quá cao.

Mặc dù chỉ bị Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua, nha hoàn kia liền cảm thấy giật mình, phải biết rằng nàng được phái tới hầu hạ thiếu gia hơn nửa năm rồi. Vị thiếu gia kia trước giờ nửa con mắt cũng không thèm liếc qua, sao hôm nay lại nhìn mình chăm chú như vậy, chẳng lẽ sắc đẹp của mình rốt cuộc đã làm hắn cảm động? Gia hoàn nhà giàu hiếm có ai an phận thủ thường, kẻ nào cũng mang trong đầu ước mơ một bước lên trời. Mà để thưc hiện lý tưởng này nhất quyết phải giành được sự ưu ái của chủ nhân, không mồi chài được lão giải thì phải tìm cơ hội câu dẫn thiếu gia. Nha hoàn kia coi như thông minh, kịp thời ra vẻ thẹn thùng đáp lại, đôi mắt chớp chớp tận lực vận dụng khả năng mị hoặc của bản thân.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bộ tịch của nàng ta, không khỏi nở nụ cười, lại khiến nha hoàn kia càng thêm thẹn thùng.

Hồ An hướng nha hoàn kia nói: “Hương Ngưng, nơi đây không còn chuyện của ngươi!”

Nha hoàn khẽ vâng một tiếng, không cam lòng lui ra ngoài, trước khi rời đi không quên vứt cho Hồ Tiểu Thiên một ánh nhìn mê hoặc, cơ hội khó được, tiểu nha hoàn cũng có đại trí tuệ, chỉ tiếc Hồ Tiểu Thiên lại không bị hành động của nàng đánh động chút nào.

Đợi khi nha hoàn kia rời khỏi, Hồ Tiểu Thiên liền nói: “Hồ tổng quản, ta rốt cuộc phạm phải lỗi lầm gì?”

Hồ An làm gì không rõ tính cách của vị tiểu chủ nhân này, nghe vậy liền bước lên cúi thấp người thỉnh an: “Thiếu gia tại sao lại nói như vậy?”

Hồ Tiểu Thiên không vui trả lời: “Sao kẻ hầu bên cạnh ta không kẻ nào không xấu xí, khó coi? Ta không cần mỹ nhân như mây, nhưng ít ra cũng nên dễ nhìn một chút chứ? Ngươi nhìn những nha hoàn kia xem… Rốt cuộc là mắt nhìn ngươi của ta bị sai lệch hay là óc thẩm mỹ của ngươi có vấn đề?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.